Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thích Khách Vô Danh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46: Phong Lăng Dạ Bạc
Đ
ất Thục phân nam bắc, cách nhau bởi sông Mân. Đường Môn ở phía nam. Thục Sơn ở phía bắc. Trên giang hồ đối với việc hai nhà này rốt cuộc vì sao mà kết thù có rất nhiều cách nói, chỉ là câu nói nam bắc bất lưỡng lập này đã tồn tại từ xưa đến nay.
Bến đò Phong Lăng. Dạ Bạc.
Bến đò Phong Lăng ở chỗ rẽ phía đông sông Mân, là chỗ giao nhau quan trọng giữa ba tỉnh, vắt qua ba ranh giới, là bến đò lớn nhất sông Mân. Từ trăm năm nay, bến đò Phong Lăng làm nên địa vị quan trọng của sông Mân, không biết có bao nhiêu người muốn đến Thục Sơn bái sư học nghệ đều phải qua nơi này, tiến vào Thục Sơn.
Dạ Bạc (đêm dừng chân) là tên một nhà trọ, có thể nói danh phù kỳ thực (tên xứng với thực). Mỗi khi có gió tuyết, đò không thể qua sông, sẽ có rất nhiều khách dừng ở bờ sông đến Dạ Bạc ở trọ.
Lần này đi Thục Sơn là muốn lấy bội kiếm ngày xưa của Hà Quần Thanh, mặc dù có ấn tín chưởng môn của Hà Quần Thanh cũng phải cẩn thận làm việc. Trong ba tháng nay Mạc Hi đều ở Kim Lăng dốc lòng tập võ. Sau khi đả thông hai mạch nhâm đốc quả nhiên có không ít lợi, tiến triển thần tốc.
Về phần công việc, cũng chỉ nhận hai ba việc tiêu diệt thổ phỉ lộ bá linh tinh để tượng trưng, coi như vì dân trừ hại. Bởi vì nhận những việc đơn giản nên cấp bậc hạ xuống không ít, Mạc Hi trước mắt đã lọt khỏi top năm mươi, nàng đối với tình huống này thực vừa lòng.
Tuyết rơi liên tục ba ngày, bến đò đương nhiên đóng cửa. Dạ Bạc đêm nay làm ăn đặc biệt tốt, lại là giờ cơm, nên lúc này dưới lầu chỉ còn hai bàn trống.
Đại sảnh bố trí thật sự có ý tứ, ở giữa giống như một cái sân khấu, nhưng không cao như lầu diễn hí kịch của Giang Nam. Chỉ có hai ba bậc thang. Phía trên để một trạch án.
Mạc Hi tìm một bàn trống ở xa cửa nhất ngồi, gọi một chén mì thịt bò kho thêm hai cái trứng mặn, một đĩa đậu phộng rang mè trắng, một bình rượu gạo. Vẻ mặt rất vui, tiểu nhị nơi đây vô cùng nhanh nhẹn, không cần khay đã đem một chén mì nóng hôi hổi đến, bước đi như bay.
Mạc Hi đã sớm vì đi gấp mà bụng đói kêu vang, giờ phút này nhìn hành thái xanh mượt cùng rau thơm băm nhỏ điểm xuyết trên nước canh đậm đà, nghe mùi thịt bò, chợt cảm thấy miệng đang nhúc nhích. Ăn một miếng, thịt bò bằm thật hấp dẫn.
Vừa ăn đũa thứ nhất, trên sân khấu liền có động tĩnh. Một nam tử trung niên mặc áo khoác dài, bộ dáng gầy gò đứng trước án, trước lấy chung trà lên uống một hớp, lại lấy ra một cây quạt giấy trắng loại để đề chữ, trên cây quạt kia có ấn ký chim phượng đỏ, Mạc Hi nhận ra đó là ấn ký riêng của Mộ Yến Trai. Mạc Hi thầm nghĩ mình vận khí không tệ, đụng phải bản live (kể chuyện) sản phẩm mới nhất của Mộ Yến Trai —— Một trăm nhân vật phong lưu trong giang hồ. Người nọ ba một tiếng mở quạt ra, tư thế thật có vài phần tiên phong đạo cốt. Chỉ là đang lúc trời rét lạnh giá, dùng quạt cũng quá không hợp cảnh rồi, có chút chẳng ra cái gì cả. Chỉ thấy hắn thu quạt lại, coi như cây gỗ trên công đường gõ lên án mấy cái. Thanh thanh cổ họng, liền bắt đầu kể chuyện. Kể chính là chuyện của đương nhiệm chưởng môn phái Thục Sơn Cù Diệu.
“Thục Sơn tam thập lục thức Hồi Phong Vũ Tuyết Kiếm của Cù chưởng môn, có thể nói là tuyệt diệu. Ngày xưa lúc ông tiêu diệt Hoành Sơn thập bát trại chỉ một chiêu liền làm đối thủ trọng thương. Nhưng Cù chưởng môn lòng dạ nhân nghĩa, không đành lòng đuổi tận giết tuyệt, chỉ bắt mười tám vị đương gia đáp ứng giải tán thủ hạ, xuống núi làm lương dân liền không truy cứu nữa…” Kế tiếp người kể thao thao bất tuyệt đều nói về những chuyện Cù Diệu hoặc đơn thân độc mã hoặc cùng nhân sĩ chính đạo giang hồ trừ gian diệt ác.
Mạc Hi lại cảm thấy vị Cù chưởng môn này làm người không chân chính, tiêu diệt thì tiêu diệt đi, cố tình nhổ cỏ không trừ tận gốc. Những người này vào rừng làm cướp vốn là vì cuộc sống bức bách, hủy đi cơ nghiệp người ta tân tân khổ khổ xây dựng nhiều năm, lại không đoạt tánh mạng bọn họ, chờ ngươi làm anh hùng đủ rồi tiêu sái rời đi, khó bảo toàn những người này không ngóc đầu trở lại, lúc đó càng tệ thêm. Cù Diệu ngược lại được tiếng tốt hành hiệp trượng nghĩa, không hay ho vẫn là dân chúng địa phương bị ức hiếp.
Hiển nhiên trong đêm gió tuyết thế này, có chỗ che đậy đã là khó được. Huống chi Dạ Bạc rượu mặc dù không phải tốt nhất, cũng là vừa đủ ấm; đồ ăn mặc dù không phải ngon nhất, phân lượng lại đủ no; ở trọ không tính tiện nghi, tiểu nhị lại thập phần nhanh nhẹn ân cần. Cho nên không ngừng có người vào quán trọ, mỗi khi có người tới liền mang theo một luồng gió tuyết cùng vào, ngay cả không khí được người kể chuyện làm nóng cũng lạnh xuống vài phần. Những người này vừa vào cửa bất luận ngoài miệng nói loại giọng nào, đều làm cùng một động tác, lập tức phủi đi băng tuyết trên người. Mạc Hi lại thấy may mắn mình ngồi cách xa cửa, bằng không bát mỳ này sợ là không qua được một nén hương liền lạnh ngắt.
Lúc này tiến vào là một người trẻ tuổi nhưng thật không giống người thường. Hắn từ trong gió tuyết mà đến, nhưng vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt nhàn nhã sung sướng giống như đang ở ngày xuân nắng ấm được ngắm cảnh thưởng hoa, cả người mang theo cảm giác ấm áp, trên người không có một chút tuyết đọng. Ánh mắt hắn đảo qua, có lẽ là thấy các bàn còn lại đều tốp năm tốp ba ngồi đầy, cũng không quản Mạc Hi là cô nương độc thân, lập tức đi đến bên người nàng, cười hỏi: “Cô nương, tại hạ có thể ngồi cùng bàn không?” Cũng không nói mình mạo muội đường đột gì đó, hỏi rất tự nhiên, giọng nói lại lộ ra sự ấm áp hân hoan.
Thời tiết rét đậm, mọi người ở đây phần lớn đều mặc áo lông, người keo kiệt chút cũng mặc áo bông thật dày. Hắn lại vẫn mặc quần áo mùa thu đơn bạc màu sẫm, chân mang một đôi giày da hươu, trên người không chút tuyết đọng, chút nước cũng không. Ngũ quan tách ra xem cũng không tính đặc biệt anh tuấn, hợp lại liền có một sức hấp dẫn kỳ lạ, nụ cười càng sống động như xuân về hoa nở. Mạc Hi vẫn cảm thấy, trên đời này vô luận nam nữ, xưng được với mỹ nhân tuy nhiều, nhưng phần lớn đều đẹp theo cùng một khuôn, chỉ một số ít có thể đẹp làm cho người ta nhìn qua khó quên, vị soái ca trước mắt này hiển nhiên thuộc loại thứ hai.
Mạc Hi không sao cả gật gật đầu. Hắn liền không chút khách khí ngồi xuống.
Người này còn lấy rượu gạo trước mặt Mạc Hi, rót một ly, uống sạch, buông chung nhỏ, cười nói: “Rượu gạo chủ quán tự nhưỡng này hương vị thật thơm ngọt.”
Mạc Hi đối với hành vi ‘tự nhiên’ của hắn cũng không nghĩ là ngang ngược, chỉ đồng ý gật gật đầu, mới vừa rồi mấy hớp rượu gạo xuống bụng, rất hưng phấn tinh thần.
Soái ca ‘tự nhiên’ rót ly thứ hai, lại nói: “Kỳ thật bã còn sót lại khi nhưỡng rượu này cũng có thể dùng, đem trộn đều với muối ăn, gọi là ‘tao ma’. Ủ trong thời gian dài rồi dùng nấu canh, nếu nấu với cá tươi, đó mới gọi là mỹ vị.”
Mạc Hi lần đầu tiên nghe thấy tên ‘tao ma’, chỉ là giờ phút này trên đài lại kể đến chuyện Cù chưởng môn mở Tế Thiện Đường, nàng nhất thời không chú ý, nên không tiếp lời. Lần này triều đình tập kết mười vạn đại quân, tấn công Xích Diễm ở quan ngoại lần nữa, đất Thục vì cách biên cảnh không xa, tráng đinh bị bắt đi chinh chiến nhiều vô số kể. Vì thế xuất hiện một hiện tượng thật kỳ lạ, gia quyến của những tân binh nhập ngũ không người trông nom, hơn nữa trong mùa đông sinh vật ít ỏi, cô nhi quả phụ duy trì cuộc sống rất khó khăn. Còn có thê tử mang thai, trong nhà không người. Tế Thiện Đường mở ra chuyên thu lưu những người này. Mạc Hi thầm nghĩ, Cù chưởng môn này cuối cùng cũng làm được một việc tốt.
Soái ca ‘tự nhiên’ hình như đối với hậu quả của việc trưng binh nhập ngũ vô cùng bất mãn, khi nghe đến đoạn này, đôi mày kiếm cau chặt không chút buông lỏng, đợi người kể chuyện nói đến đoạn khác, hắn mới khôi phục vẻ mặt giống như đang ở ngự hoa viên ngắm hoa, cười nói: “Nghe xong đoạn này, ta lại nhớ tới một truyện cười, tại hạ kể ra, coi như cảm tạ cô nương khoản đãi rượu nước.” Không đợi Mạc Hi lên tiếng, hắn liền bắt đầu kể: “Người có thai bảy tháng, liền sinh ra một đứa trẻ, người cha sợ nuôi không lớn nổi, gặp người lập tức hỏi. Một ngày nọ, cùng bạn bè nói đến việc này. Người bạn nói: ‘Việc này không ngại, ông tổ nhà tôi cũng bảy tháng xuất thế.’ Người kia kinh ngạc hỏi: “Nếu nói như vậy, lệnh tổ sau đó có nuôi lớn được hay không.”
Mạc Hi nhìn soái ca ‘tự nhiên’ gần ngay trước mắt nói xong còn cười rực rỡ như ánh mặt trời, thầm nghĩ: ta có thể lại mời ngươi một bầu rượu nữa, chỉ cầu ngươi câm miệng thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thích Khách Vô Danh
Dạ Tuyết Miêu Miêu
Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu
https://isach.info/story.php?story=thich_khach_vo_danh__da_tuyet_mieu_mieu