Những Thứ Được Hàn Gắn
ối hôm sau, sau khi ăn tối, mẹ dắt tôi đi thăm Sal và bác Louisa ở tầng dưới. Thật lạ khi bước vào đó, nơi mà tôi biết rất rõ nhưng lại không ghé đến khá lâu rồi - cảm giác như lần đầu tiên nhìn lại gương mặt của chính mình trong gương sau nhiều tháng trời.
Sal đang ngồi trên giường với một tay bó bột. Mẹ cẩn thận ôm hôn cậu, sau đó mẹ và bác Louisa ra bếp nói chuyện. Bác Louisa đã kéo một cái bàn đến bên trái giường để cậu ấy có thể với đến bằng cánh tay còn khỏe. Trên bàn có một đống tạp chí và vài gói bánh kẹo.
“Ồ,” tôi nói, “Kẹo Tootsie Pops phải không? Mẹ bạn đúng là tâm lý!”
Sal mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Hôm qua ở bệnh viện mẹ còn mua cho mình đồ ăn McDonalds nữa.”
“McDonald’s à?” tôi kêu lên. Bác Louisa luôn nghĩ rằng McDonald’s là một âm mưu khổng lồ chống lại sức khỏe của toàn nước Mỹ. “Thế sao bạn chưa chết?”
Câu đùa đó hơi quá gần sự thật vừa xảy ra. Sal cười, nhưng tôi cảm thấy mình đỏ mặt.
Với cánh tay còn khỏe, Sal lục lọi túi kẹo Tootsie Pops trên bàn, tìm một cây kẹo màu tím đưa cho tôi. Cậu nói: “Nho đấy.”
“Chà, bạn còn nhớ à?”
Câu đùa đó cũng hơi quá gần sự thật. Tôi cảm thấy đầu mình râm ran và chắc chắn tôi lại đang đỏ mặt một lần nữa.
“Mình nhớ mọi thứ,” Sal nói một cách nồng nhiệt. Dường như cậu ấy đang rất vui vẻ. Có vẻ như cậu ấy cũng quên mất rằng chúng tôi không còn làm bạn với nhau nữa.
“Thật sao?” tôi vừa nói vừa mở cây kẹo ra, “Thế bạn có nhớ vì sao bạn không thích mình nữa không?” Tôi ngạc nhiên với chính mình khi đặt ra câu hỏi đó, nhưng khi đã hỏi, tôi thật sự muốn biết câu trả lời.
“Mình vẫn thích bạn mà! Dĩ nhiên là mình vẫn thích bạn. Mình chỉ muốn... mình không biết... có lẽ là nghỉ ngơi một thời gian... chà... nghỉ ngơi!” cậu khoát tay, “Bạn hiểu không?”
“Nhưng tại sao? Mình đâu phải là người đánh bạn đâu?”
Cậu lắc đầu: “Đánh mình là sao? Bạn đang nói chuyện gì thế?”
“Thế bạn nghĩ mình đang nói chuyện gì? Cái ngày Marcus đánh bạn ấy. Cái ngày mà bạn bị chảy máu ướt chiếc áo Yankees xanh - và đóng sầm cửa trước mặt mình!”
“Khoan, Marcus là ai?”
Tôi bỗng nhận ra mình thật ngốc - đừng bao giờ bảo Sal rằng Marcus là một người tốt. Tôi nhớ đến cái ngày tôi thấy Sal ngồi xuống giả vờ cột dây giày. Có lẽ mỗi ngày cậu ấy đều sợ gặp Marcus ở khu nhà đó. Có lẽ mỗi buổi sáng tỉnh dậy cậu ấy đều nghĩ đến điều đó. Và có lẽ tôi đã có thế làm gì đó để giúp cậu ấy, từ lâu lắm rồi.
“Marcus là người đã đánh bạn trên đường. Người mà bạn chạy trốn ngày hôm qua...”
“Ồ,” Sal ngắt lời tôi. Cậu nhìn xuống chân. Dưới chân cậu có một khối sưng cộm lên bên dưới lớp băng. “Đúng thế, cậu ta khiến mình hoảng sợ. Cậu ta ghét hay thù hằn mình cái gì đó.”
“Cậu ấy không ghét bạn,” tôi nói, “Thật sự không có. Mình nghĩ hôm qua cậu ấy chỉ cố gắng xin lỗi thôi.”
Sal nhún vai. “Nếu bạn nói thế...,”cậu nhìn tôi, “Nhưng chuyện đó không có gì liên quan đến bọn mình cả.”
“Nhưng cái ngày Marcus đánh bạn - đó là ngày mà bạn không muốn chơi với mình nữa. Bạn không còn...”
Sal lắc đầu: “Không. Từ trước đó cơ.”
Và tôi lặng lẽ nhủ thầm: “Có nhớ không? Có nhớ những lần vào tháng Chín, khi Sal không xuất hiện sau giờ học để cùng về với mình nữa? Có nhớ những lần cậu ấy bảo không có tiền để ra ngoài ăn trưa trong khi mình biết là cậu ấy có? Có nhớ buổi sáng mình đứng chờ cậu ấy dưới tiền sảnh cho đến khi gần như chắc chắn sẽ trễ học, lên nhà bấm chuông mới biết là cậu ấy đã đi trước rồi?”
Và tôi nhớ ra một điều khác nữa. Tôi nhớ khi tôi đang chạy qua đường Broadway, mang tấm áp-phích Bí Ẩn Khoa Học, nhìn thấy Sal ở bên kia đường, kêu to bảo cậu ấy đợi. Và cậu ấy đứng lại đợi. Sau đó tôi hỏi tại sao cậu ấy không đứng ở chỗ hẹn bình thường của chúng tôi ở trường, cậu ấy chỉ nhìn xuống chân lẩm bẩm gì đó, rồi chúng tôi cùng đi về phía Amsterdam trong im lặng tuyệt đối. Cho đến khi Marcus đánh cậu ấy.
Ngày hôm đó Sal đã đi về trước không đợi tôi. Và đó không phải lần đầu tiên.
Nhưng hôm nay cậu ấy ở đây, nhìn thẳng vào mắt tôi. Và chúng tôi cảm thấy như thể là chính mình. Tôi hỏi: “Vậy khi nào chúng ta mới trở lại bình thường được?”
“Đó là vấn đề, Mira. Chuyện đó không bình thường. Mình không có một người bạn nào khác cả! Không có những người bạn thật sự.”
Mình cũng không! Tôi muốn nói to lên như thế. Và tôi bỗng nhận ra - đó là tất cả những gì cậu ấy muốn nói. Chúng tôi chỉ có nhau mà thôi. Mọi chuyện đã như thế từ lâu rồi.
Cậu ấy vẫn đang nói: “Ý mình là, bạn có nhớ tuần thứ hai ở trường, khi bạn bị ốm không? Cả tuần đó mình chỉ chơi một mình. Suốt tuần. Một mình đi ăn trưa, một mình sau giờ học... Bạn đừng hiểu lầm, nhưng đôi khi mình muốn chơi đùa với bọn con trai.” Sal ngáp. “Mình phải uống thuốc,” cậu nói, “Vì cái tay ấy. Nó khiến mình buồn ngủ.”
“Bạn chỉ cần nói với mình thôi mà,” tôi nói, “Bạn chỉ cần nói trước tất cả những điều này với mình. Mình nghĩ bọn mình nói với nhau mọi thứ.”
“Không phải mọi thứ,” Sal lơ mơ nhìn tôi, “Dù sao, mình cũng cố ra dấu với bạn nhưng bạn không hiểu.”
Mẹ và bác Louisa bước vào. Bác Louisa bảo Sal: “Mẹ nghĩ chắc con mệt rồi.” Bác quay sang mẹ: “Thuốc giảm đau ấy mà! Nó uống thuốc, nói huyên thuyên cả hai mươi phút, sau đó thì buồn ngủ, y như một cái đồng hồ.”
Bác ôm tôi thật chặt khi chúng tôi ra về. Bác nói: “Bác rất mừng vì hai đứa có dịp nói chuyện với nhau.” Và tôi tự hỏi không biết có phải bác đã cố ý dành hai mươi phút đó cho tôi hay không.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn