Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 47
uyết đã bắt đầu rơi dày hơn khi Decker nhìn chăm chăm vào chiếc Nissan Leaf màu xám.
“Có vẻ như anh ta đang sạc xe,” Lancaster nói. Chị đàn nhìn chăm chú vào sợi dây cáp điện từ cái cổng sạc của chiếc xe với một cái hộp điện bên cạnh cửa ngách của quán bar.
Decker không nhìn sợi dây điện; anh đang nhìn chăm chú vào các bức tường của con ngõ.
“Ở đằng kia,” anh nói.
Nằm ở tít trên cao và được điều chỉnh để có thể thu được hình ảnh của phần lớn con ngõ là một chiếc máy quay an ninh. Decker tiến lại chỗ đặt chiếc máy quay và rồi sau đó tiến tới cánh cửa của một cửa tiệm.
”Camera của một hiệu thuốc,” anh nói. “Còn đây chắc là cổng nhập hàng của họ.”
“Quanh đây có rất nhiều kẻ trộm cắp tại nhà thuốc,” Lancaster nói, lúc này đã đi tới đứng cạnh anh. “Chẳng trách họ lại lắp camera. Một chỗ hợp lí để tấn công từ phía sau. Đó là lí do cánh cửa được rào kín và khóa.”
“Chúng ta cần lấy đoạn ghi hình thu được từ cái camera này, và chúng ta cần nó ngay bây giờ.”
Họ vội vã vòng ra phía trước. Có một lễ tân ở sau máy tính tiền và một cảnh sát đã tan ca làm ở gần đó.
Lancaster giơ phù hiệu cho anh ta xem. “Tôi biết anh,” chị nói. “Donovan, Nhiệm sở Bốn? Đúng chứ?”
“Vâng thưa sếp. Chị cần gì, thưa thanh tra Lancaster?”
Chị giải thích và họ đi cùng nhau tới chỗ máy thu tiền, tại đây Donovan truyền đạt lại nội dung cho người thu ngân. Anh ta nói, “Tôi có thể lấy được đoạn ghi hình.”
Một vài phút sau, Lancaster và Decker đang bước ra khỏi hiệu thuốc cùng với chiếc đĩa DVD. Họ lái xe quay thẳng về trường Mansfield, tại đây Lancaster bỏ chiếc đĩa vào máy tính và cho chạy phim.
Đoạn phim có đánh dấu mốc thời gian, do đls Decker hỏi ngày để chị cho phim chạy tới. Chị điều chỉnh máy tính cho đến khi Decker nói, “Dừng lại ngay đó.”
Chị làm theo, và khung hình đứng im bặt.
Anh nói, “Giờ cho chạy đoạn băng bằng chế độ tua chậm.”
Lancaster điều chỉnh các nút bấm theo yêu cầu, và họ nhìn theo ả phục vụ bàn đi ra khỏi quán bar, mở cửa chiếc xe Leaf và trèo vào trong sau khi tháo dây sạc. Một lát sau, ả ta lái xe rời đi.
Mười phút sạu, ả ta lái xe quay lại, đi ra khỏi xe, cắm lạo sạc, và quay vào trong quán bar.
“Nhưng ông phục vụ quầy bar nói ả ta không quay lại quán,” Lancaster nói.
“Cứ chờ một chút,” Decker nói.
Người phụ nữ trở ra sau đó vài giây, quay người và đi ra khỏi con ngõ.
Decker nhìn Lancaster. “Ả ta quay lại để treo chìa khóa lên móc. Người phục vụ quầy bar có lẽ không nhìn thấy ả.”
“Phải rồi.”
“Vậy là ả đón Leopold và sau đó thả hắn ở đâu đó. Làm thế bằng xe của người khác là khá thông minh đấy. Chúng ta không thể kiểm tra được biển số.”
“Nhưng chúng ta có thể kiểm tra xe để lấy dấu vân tay. Ả ta không đeo găng tay.”
Trong lúc Lancaster gọi điện, Decker nhìn chăm chăm vào màn hình.
Khi chị ngắt máy, anh nói, “Được rồi, tua lại lần nữa, nhưng lần này hãy phóng to hình ảnh nhất có thể.”
Lancaster làm theo, vài lần, như yêu cầu của Decker. Từ góc của chiếc máy quay, họ đang nhìn theo phần sau của chiếc xe. Họ nhìn thấy ả trượt mình vào ghế lái, và sau đó là đưa đôi chân dài ra trước để xuống xe. Chiếc váy ngắn bị kéo cao quá đùi khi ả làm thế. Nhưng không ghi được hình ảnh trực diện nào của ả.
“Đôi chân của ả phê đấy,” Lancaster nói. “Phải công nhận.”
“Của hắn,” Decker chỉnh lời. Chí ít mình nghĩ đó là đàn ông.
“Nhưng dù sao gã phục vụ quầy bar đã đúng.”
“Đúng cái gì?”
Lancaster nói, “Anh ta nói với chúng ta là đã nhìn thấy nhiều gã đóng giả nữ khi làm ở nhà hát. Nhưng nhận xét kẻ này hóa trang thực sự giỏi. Và thật là như thế. Ý tôi là, đôi chân kia trông thực sự giống chân phụ nữ.”
Decker chầm chậm gật đầu và rồi sau đó nhìn lại vào khung hình. Anh cho nó chạy thêm hai lần nữa trước khi tắt máy. Nhưng vẫn không hề thấy dù chỉ một hình ảnh rõ ràng gương mặt của kẻ đó.
“Rồi sao?” Lancaster nói. “Có đột phá gì trong đầu không?”
Decker lắc đầu. Có điều thực sự là có gì đó. Dường như có một cái gì đó đang được trưng ra trước mặt anh, ngặt nỗi anh không thể nhìn ra nó là thứ gì.
Lancaster ngáp ngủ, vươn vai và rồi nhìn ngó xung quanh các hoạt động đang diễn ra trong thư viện. “Tôi tự hỏi không biết lúc nào Bogart mới xuất hiện trở lại?”
“Anh ta không báo cho tôi biết kế hoạch di chuyển của mình,” Decker nói. “Anh ta đến nơi Sizemore sống bằng máy bay. Tôi dự đoán ann ta sẽ quay lại cũng bằng cách đó. Cỡ nào đi nữa anh ta cũng sẽ đi nhanh hơn tôi.”
“Ồ, chưa thấy anh ta đăng kí ra vào đây.”
“Có lẽ đây không phải vụ duy nhất anh ta phải giải quyết.”
“Có thể là không, nhưng tôi hi vọng vụ Mansfield được ưu tiên, kể cà đối với FBI.”
“Tôi không biết nữa,” Decker lơ đễnh nói.
Lancaster xem đồng hồ. “Đã gần mười một giờ rồi và tôi đã ở đây từ năm giờ sáng. Tôi phải về nhà thôi. Cần đi nhờ không? Tôi nghĩ không nên đi bộ đâu. Ngoài kia tuyết bắt đầu rơi dày lắm rồi.”
Chị nhìn ra ngoài cửa sổ thư viện, tại đó, dưới ánh đèn, tuyết đang rơi nặng hạt.
“Được thôi. Tôi đoán tạm thời đã xong việc ở đây.”
Họ đi ra cửa.
Chị nói với giọng khích lệ, “Chúng ta cũng có kha khá manh mối, Amos ạ, chỉ cần tiếp tục tìm theo đó là được.”
“Chúng không phải là manh mối đâu, Mary. Phần lớn toàn mấy thứ mơ hồ chẳng đi đến đâu. Chúng đã lên kế hoạch rất kĩ lưỡng.”
“Ừm, anh biết người ta nói gì về những kế hoạch hoàn hảo mà. Bày sẵn cũng xơi chẳng xong.”
“Tôi biết câu tục ngữ đó. Thật không may, nhiều khi nó lại không đúng lắm.”
Họ bước và xe của chị rồi rời đi.
Chị liếc nhìn sang anh. “Trông anh có vẻ như đã nhận ra điều gì đó trong đoạn video an ninh.”
“Đúng. Chỉ là tôi không biết mình đã nhận ra cái gì.”
“Cảm giác quay trở lại nơi đó thế nào? Viện nghiên cứu ấy?”
“Tôi không quay lại. Nó đã chuyển chỗ rồi. Tôi chỉ nói chuyện với một người từng làm việc ở đó.”
“Vẫn là một chuyến về đường xưa chốn cũ mà.”
“Cả cuộc đời tôi là một con đường xưa dài đằng đẵng.”
“Tệ đến thế sao?”
“Có bao giờ cô muốn dừng một bộ phim đang xem dở không?”
“Tất nhiên rồi, rất nhiều lần.”
“Sẽ như thế nào nếu cô không thể tắt nó đi? Sẽ ra sao nếu cô không thể cứ thế mà nghỉ coi giữa chừng bởi vì các thước phim cứ phát mãi trong đầu cô thì sao?”
Chị nắm chặt tay lái và nhìn chăm chăm về phía trước. “Tôi đoán tôi hiểu được ý anh.”
Radio cảnh sát gắn trên bảng đồng hồ phát ra tiếng lạo xạo. Địa chỉ của một vụ án được nhân viên điều phối đọc to.
Lancaster suýt chút nữa thì lao xe ra khỏi đường trước khi đánh thẳng lái trở lại.
Chị nhìn chăm chăm vào Decker với vẻ kinh hãi.
“Đó là địa chỉ nhà tôi,” chị gào lên.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu