Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hồn Thuật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 49 Trăng Rụng Xuống Cầu
H
ồn Thuật
Chương 49 Trăng rụng xuống cầu
Nguồn: tangthuvien
Cả nhóm vừa quay lại nhìn người trung niên thì gần cổng làng lại có tiếng kêu lên làm mọi người không kịp xoay sở:
- Trời ơi! Con tôi… khổ thân con tôi…
Một cụ già chạc tuổi sáu bảy mươi tuổi vất cả gậy ào ra phía tổ đội hai đang đứng. Hai tay run rẩy, đôi mắt rưng rưng nhìn cô gái bị mất một chân đang ngất xỉu do mất nhiều máu.
- Bà ơi! Đây là con gái bà sao? Chúng cháu tình cờ gặp được bên ngoài.
Vân Nhi thấy tình cảnh bà tóc tai toán loạn như thế thì đoán bà đã ngồi đợi ở đây đã lâu rồi, vội đến nâng tay bà. Na Na đứng bên cạnh thấy vậy cũng tiến tới đỡ lấy bà cụ đang khóc muốn ngất.
- Cô ấy không sao đâu bà… Cần một chiếc giường để tĩnh dưỡng, bà đưa chúng cháu về nhà.
Bà lão mới chợt nhớ ra lúc này không phải lúc khóc lóc tức thì lật đật dẫn mọi người vào làng. Cả làng lúc này dường như bao phủ một không khí ảm đạm. Văn Lục đoán có lẽ là do tin tức vừa rồi của trung niên báo tin nọ. Linh thức tỏa ra thì phát hiện trong một ngôi nhà lớn phía tây làng có rất đông mọi người tụ tập. Sắc mặt mọi người ở đây đều không được tốt, khó chịu có, tím tái có, thậm chí có một số người còn đang ngất.
Nghe tiếng mọi người xì xào Văn Lục mới biết nguyên nhân là do “thần nước” trong miệng người dân này đòi cống phẩm thêm người.
“Thần nước? Không lẽ là một con linh thú cường đại sao?”
Văn Lục vừa đi theo bà lão vừa suy nghĩ. Vân Trọng với cái xác to con được giao nhiệm vụ “cao cả” là ẵm cô gái nọ. Đi sâu vào góc làng phía bắc, một ngôi nhà lụp xụp mái tranh hiện ra. Bà lão vội vàng vào trong kéo tấm cói dệt phủ lên trên giường để Vân Trọng đặt cô gái lên, rồi lặng ngồi nhìn cô con gái với ánh mắt trìu mến.
…
Bốn giờ chiều bên ngoài phía bắc làng chừng năm sáu trăm mét, có một con sông nhỏ chảy qua. Trên mặt sông người dân làng dựng lên một cây cầu bằng gỗ. Cả tổ đội hai lúc này đang ngồi trên chiếc cầu:
- Văn Lục ca ca… sao tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra nhiệm vụ vậy?
Na Na nghiêng nghiêng cái đầu quay sang hỏi Văn Lục. Cô bé làm đội trưởng mà cho tới bây giờ vẫn không cảm giác được nhiệm vụ đâu cả.
Văn Lục cười khổ:
- Ta cũng không biết, nhưng nhiệm vụ chỉ dẫn đến làng này chắc chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ liên quan tới nó. Chẳng hạn như tiêu diệt linh thú vương chẳng hạn.
Nghe Văn Lục nói vậy mọi người đều rùng mình. Nhiệm vụ như vậy thì quả là “khó chơi” rồi.
Đúng lúc đó, một cụ già râu tóc bạc trắng, lững thững từ trong làng đi ra chỉ vào mấy cô mấy cậu đang ngồi trên cầu mà nói:
- Này cậu kia… cậu đó… cậu vác cây búa to vật vã đó… xuống ngay không sập cầu của chúng tôi…
Vân Trọng nhìn quanh, thấy mọi người nhìn mình mới vỡ lẽ là mình to xác nhất, lưng lại đeo thêm cây búa khủng bố, thì gãi gãi đầu lù dù đi xuống mép sông, tức khí mà chỉ lên cẩu.
- Cụ xem… hắn cũng vác cây đao tổ bố thế sao cụ không quát hắn xuống?
Vân Trọng chỉ Văn Lục đang ngồi nhe răng cười cười tố cáo với cụ già. Lão ông nọ cũng chỉ liếc mắt một cái không dám nói gì lại lững thững đi về, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Trông tên đó khủng bố phát ớn… ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Mọi người ôm bụng cười, mém té xuống sông. Hóa ra cụ thấy khuôn mặt Vân Trọng đơn thuần thì ra bắt nạt chút cho khuây khỏa cái bụng. Từ lúc nghe tin “thần nước” muốn thêm “cống phẩm” là cái bụng không được thoải mái, muốn tìm người phát tiết mà thôi.
Vừa lúc đó bà lão có cô con gái bị mất chân lại hớt hơ hớt hải chạy ra, vừa chạy vừa kêu lên:
- Cứu con tôi… nó mất tích rồi! Làm ơn cứu con tôi với.
Cả tổ đội hai sửng sốt, linh thức Văn Lục tràn ra thì phát hiện cô gái có mái tóc dài, thân hình nhỏ nhắn, với khuôn mặt tái nhợt đang cố gắng lết tấm thân khó nhọc đi về phía đông, khuất sau những lùm cây.
Lắc lắc cái đầu, Văn Lục biến mất trước mặt cụ già, chỉ để lại tàn ảnh khiến cụ già giật mình cái thót. Xuất hiện phía trước mặt cô gái Văn Lục khẽ nói:
- Sao phải khổ vậy chứ? Vết thương chưa lành hẳn…
Cô gái kiên quyết lắc đầu:
- Cám ơn ngươi đã cứu ta, nhưng mà… làm ơn tránh ra cho ta đi. Ta còn phải cứu chồng ta.
Nghe vậy Văn Lục ngạc nhiên:
- Cứu? Chồng cô làm sao?
Vừa nói xong, mọi người trong tổ cũng vừa tới, đúng lúc đó tiếng nói quen thuộc vang lên trong não hải mọi người.
“Giúp A Lan tiêu diệt thần nước”
Mọi người nghe xong thì ngẩn ngơ, mơ hồ. Na Na nhịn không được buột miệng:
- A Lan là ai vậy? Không nói rõ gì cả.
Văn Lục chợt quay sang nhìn cô gái:
- Cô tên là A Lan?
Cả đội giật mình đều nghĩ: “Nếu lúc trước không tiện tay cứu người này thì sao nhỉ?”
….
Một ngày đẹp trời một năm về trước, cả làng hân hoan đến chúc mừng đám cưới của đôi bạn trẻ. A Lan và một chàng trai biết nhau từ nhỏ, cha mẹ hai gia đình đính ước, khi cả hai lớn lên sẽ gả cho nhau. Hai người cũng không phản đối, đám cưới diễn ra như bao đám cưới khác. Nhưng mà…
Lễ cưới vừa được tổ chức xong thì chàng trai bị “thần nước” đi ngang qua làng thấy hắn tráng kiện bèn “cắp” đi luôn. Cả làng không ai dám cản. Nói đùa… đụng vào sát tinh đó chết người như chơi. Cứ mỗi năm dân làng lại phản cống phẩm cho nó hai người thì nó mới để yên. Nhưng mà năm nay cống nộp rồi nó vẫn lượn qua và bắt mất mấy người.
A Lan khóc suốt mấy ngày, hai mắt sưng húp, không ăn không uống gì. Người ta chỉ thấy nàng ngồi ngẩn ngơ bên mép nước nhìn về phía đông. Cha cô mất sớm, cũng là bị “thần nước” mang đi. Mẹ cô thấy con gái đau lòng cũng chẳng khuyên can được. Đến ngày thứ tư thì cô bé lăn ra ngất xỉu.
Mọi người hốt hoảng đưa cô vào nhà, đến khi tỉnh cô tỉnh dậy thì dân làng ngạc nhiên khi cô bé không khóc nữa. Mà ngồi ăn cho thật no rồi thu xếp túi này túi nọ chuẩn bị đi dâu đó. Mẹ cô gặng hỏi mới biết được, lúc cô ngủ nằm mơ thấy một cụ lão đi ngang qua làng. Thấy cô yêu thương chồng như vậy, động lòng cho cô một chiếc khăn, dạy cho cô một trận pháp rồi biến mất.
Dân làng ngớ người, nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn cô cầm trong tay thì không ai còn thắc mắc gì nữa. Văn Lục khi nghe tới đây cũng nhìn lướt qua chiếc khăn vải đang khoác trên vai của A Lan. Nhìn kỹ thì phát hiện ra khí tức của một người quen.
“Hóa ra lão trâu già giả thần giả quỷ”
Văn Lục lắc đầu, bỗng nhiên nhớ ra lão trâu là linh thú hoàng sao lại biến thành người được? Ít nhất phải đại tới linh thú thánh thì mới có khả năng hóa hình.
“Về phải hỏi cho rõ mới được”
Nghe bà lão kể xong, Văn Lục mới vỡ lẽ cô gái tại sao lại đi sâu vào trong vùng đất toàn linh thú khủng bố đó được. “Chắc chắn là do tác dụng ẩn dấu của chiếc khăn được lão “bụt” tặng cho A Lan đây mà.”. Quay sang phía A Lan, Văn Lục hỏi:
- Lão trâu già… à quên… ông bụt đó dạy cô trận pháp gì?
A Lan khó khăn lắc đầu:
- Không biết?
Mọi người sửng sốt, không biết mà dám đi vào trong vùng đồng nước để thu thập tài liệu? Cô này cũng không cần mạng rồi. A Lan dừng một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ biết là dùng một trăm hai mươi trứng của cáy linh thú để rắc lên bánh rồi cống nộp cho “thần nước” ăn sẽ bị phong ấn sức mạnh của hắn.
Văn Lục đến giờ vẫn thắc mắc không thôi, không biết cái tên “thần nước” này mặt mũi như thế nào mà hống hách vậy.
- Được nhiều trứng cáy chưa?
A Lan cúi đầu lý nhí:
- Mới được có mấy quả…
Văn Lục xém chút té ngửa, theo lời A Lan thì lần nọ cô gặp được một con cáy “khổng lồ” đang đẻ trứng thì run rẩy mò vào trộm. Đang đẻ mà thấy trứng mất thì đương nhiên là nó phát hiện ra rồi. Nó khua càng một cái là cô bé tối sầm mặt mũi lại, tiếp đó là bị nó cắp đứt mất một chân.
Văn Lục bất đắc dĩ nhìn A Lan: “Bị cắt mất một chân mà vẫn cố tình vơ lấy ba bốn quả trứng thì đúng là … không biết đáng bị mắng hay đáng được khen đây… thật là…?”
“Người con gái đất Việt xưa giàu tình cảm. Đã yêu thì hết lòng vì người mình yêu. Những năm tháng mỏi mòn, những đợi chờ cao cả.” truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Văn Lục nhìn thấy trên người A Lan bóng dáng những người con gái Việt Nam, đầy nữ tính và tình thương.
- Không biết tên chồng như thế nào mà tốt số lấy được người vợ này?
Văn Lục cảm khái thở dài nhìn cô gái nọ.
Sau khi cả đội hứa sẽ giúp, A Lan mới chịu về nghỉ. Nhưng trên đường về cô dặn đi dặn lại rằng chỉ nghỉ một đêm thôi, sáng mai phải đi sớm. Văn Lục cũng hết cách, biết rõ là chồng mình có thể bị “ăn thịt” rồi mà vẫn “điên cuồng” không cần mạng vậy.
Khoảng chín giờ tối, có lẽ trong thế giới ảo này đang là mùa hè. Đêm nay là đêm dằm. Trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu, Văn Lục đang ngồi ngẩn ngơ một mình trên cây cầu gỗ bắc qua sông thì văng vẳng đâu đó tiếng đàn tranh vang vọng cả một vùng. Tiếng đàn trầm bổng lao xao trong gió, êm đềm như dòng nước chảy. Cùng với ánh trăng dìu dịu soi rõ trên dòng sông, những ngọn cỏ dập dìu bên bờ, những tán lá cây đung đưa theo tiếng nhạc, dễ khiến con người ta ngơ ngẩn thẫn thờ.
“Vi….vi…”
Gió thổi nhẹ nhàng qua tán lá, mọi người trong làng đều im lặng lắng nghe, dường như một tiếng động khẽ sẽ làm tiếng nhạc không ngân nữa.
Văn Lục trầm lặng ngồi nhìn ánh trăng, vừa lúc… một giọng hát thanh thúy vang lên hòa lẫn và điệu nhạc:
“…
Chàng và thiếp ước hẹn trăm năm…
Chàng nói rằng trăng trên trời còn tỏ, nước dưới sông có chảy đều.
Thì lòng chàng vẫn luôn nhớ thiếp…
Trăm năm ước hẹn… ngàn năm đợi chờ…
…”
Văn Lục đang ngồi nghe tới đó thì cảm thấy nhói trong lòng. Nhịn không được phải trống tay lên cầu mà thở dốc. Giọng ca giống như “âm thuật” trong truyền thuyết của hồn thuật công kích thẳng vào tâm can con người.
- Văn Lục ca ca…
Giọng nói yếu ớt vang lên, mắt Văn Lục lóe sáng, linh hồn tiến vào "Mầm Thế Giới".
Vi Nhi nằm yếu ớt trên giường trúc khua đôi tay ngọc nhỏ tìm kiếm. Văn Lục vội vàng vào nắm lấy tay cô bé. Vi Nhi đưa bàn tay nhỏ đặt lên mặt Văn Lục một lúc, khuôn mặt tái nhợt đang nhíu nhíu đôi mày nhỏ chợt giãn ra. Như tìm được nơi yên bình, cô bé rụi rụi đầu vào lòng Văn Lục mà ngủ. Trên khóe môi còn vương nụ cười thỏa mãn.
“Ái ý…”
Văn Lục yêu thương nhìn khuôn mặt của Vi Nhi, nhịn không được mà thốt lên.
“Vi Nhi… mau tỉnh a…”
Văn Lục thì thào một mình, ngẩn ngơ lặng nhìn cô bé.
Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ hơi sương. Văn Lục đã thấy Kiệt Hào rối rít từ xa chạy tới bãi đất mọi người đang đứng. Vừa chạy vừa kêu la ầm ĩ.
Mọi người đang muốn “tẩn” cho tên này một trận;
- La hét gì chứ? Mới sáng sớm ra đã ầm ĩ cả lên.
Vân Trọng nhướng mày quát Kiệt Hào, nhưng khi nhìn ra phía sau hắn thì giật mình cười ha hả.
Hóa ra tên Kiệt Hào này tối qua không ngủ, hắn cảm động tình cảm của A Lan nên cả đêm đi khua khoắng cáy linh thú cả một vùng rộng lớn quanh làng, hiện tại mới có cảnh hàng trăm con cáy to như những chiếc xe tải đuổi một tên nhân loại tý hon đang loi choi chạy trước.
Văn Lục nhìn thấy vậy nhịn không được mỉm cười:
- Cũng may tên này biết chọn con linh thú phổ thông cấp thấp. Chứ nếu không chắc cả làng đi tong với hắn mất…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồn Thuật
Cửu Trảo Ma Long
Hồn Thuật - Cửu Trảo Ma Long
https://isach.info/story.php?story=hon_thuat__cuu_trao_ma_long