Chương 47
ô bước khỏi thang máy, xuống nhà để xe an toàn và hướng về phía chiếc xe tải của mình để cất hộp đồ đạc. Cô định đến phòng Cao Bồi để nói chuyện với bất cứ ai đang ở đó. Cô nợ họ một lời giải thích. Mặc dù đúng là ban đầu cái hầm có cảm giác rờn rợn, đúng như Faz đã nói, nhưng giờ nó bắt đầu có cảm giác như ở nhà. Nếu không có gì khác, điều đó cho thấy cô và Kins đã chọn đội một cách sáng suốt. Họ gồm toàn những người đàn ông và phụ nữ sẵn sàng hy sinh những gì cần thiết để bắt được kẻ giết người. Cô sẽ nhớ họ. Cô sẽ nhớ khoảng thời gian được làm việc cùng họ. Và cô sẽ thật sự nhớ sự gấp gáp của cuộc săn đuổi.
Tiếng ồn của những chiếc ô tô trên xa lộ 1-5, nằm cạnh nhà để xe, gần như chìm nghỉm trong tiếng gù của lũ bồ câu trong các khe nứt bê tông phía trên cao, và mọi thứ đều mang một màu cam dưới ánh đèn mờ trong nhà để xe. Khi Tracy đến gần chiếc xe tải, cô có cảm giác mình không chỉ ở một mình. Cảm giác rờn rợn của bản năng sinh tồn khiến cô sởn gai ốc khi cô mở khóa cửa xe và đặt chiếc hộp lên ghế.
Có tiếng bước chân sau lưng cô.
Cô rút khẩu Glock ra, xoay người và nâng súng lên, nhắm mục tiêu giữa điểm chết.
Mắt Nolasco mở to và ông ta vấp chân, mất thăng bằng, ngã dựa vào một chiếc ô tô đang đỗ. “Chuyện quái gì xảy ra với cô vậy?” Ông ta trông như đang gặp khó khăn trong việc hồi lại nhịp thở. Khi Tracy không trả lời, ông ta nói: “Cô luôn rút súng ra mà không đánh giá tình hình một cách đầy đủ sao?”
“Tôi đã đánh giá tình hình đầy đủ rồi đấy chứ.” Tracy nói, súng của cô vẫn đang giơ lên. “Nếu không, ông đang nằm trên sàn với một lỗ đạn trên trán và hai lỗ ở ngực.”
Nolasco giơ một tay lên. “Cô có muốn hạ súng xuống không?”
Cô giữ nguyên tư thế thêm một lúc nữa rồi mới hạ súng xuống, nhưng không cất lại vào bao. Mắt Nolasco có vẻ đờ đẫn, và giờ cô còn ngửi thấy mùi rượu được ngụy trang kém cỏi bằng mùi thơm của lộc đề. Nếu Nolasco có nhai kẹo cao su, chắc ông ta đã nuốt mất rồi. “Ông muốn gì?” Cô hỏi.
“Tôi chỉ muốn biết tại sao cô làm thế.”
“Tôi đã nói tại sao rồi.”
“Chúng ta biết đó không phải lý do.” Nolasco nói. “Cô nghĩ là tôi sẽ để cô gây khó khăn cho tôi sao?”
“Cái tôi của ông mong manh đến nỗi ông vẫn đang cố hồi phục từ chuyện xảy ra hai mươi năm trước đấy à?” Tracy lên tiếng. “Buồn thật đấy!”
“Và cô đang làm gì, lần theo một trong những hồ sơ đã khép lại của tôi sao?”
“Đang cố gắng bắt một tên sát nhân.”
Nolasco cười khẩy. “Vớ vẩn. Cô đang cố gây khó khăn cho tôi. à, giờ thì cô biết kết quả rồi đấy.” Ông ta quay đi và hướng về phía xe của mình.
“Ai nói cho ông về Gerhardt?” Tracy hỏi.
“Không quan trọng.”
Cô nói to hơn: “Ông không thấy cắn rứt lương tâm khi có thể một người đàn ông vô tội đang phải ở tù và kẻ sát hại những người phụ nữ đó vẫn đang ở ngoài kia sao?”
Nolasco bước tới chỗ chiếc Corvette của mình và quay lại đối mặt với cô. “Đó là ảo tưởng. Gerhardt có tội. Chúng tôi đã biết điều đó ngay từ đầu.”
“Đó là lý do tại sao ông khiến Joanne Anderson tin là bà ấy đã trông thấy anh ta?”
“Bà ấy nhìn rõ mọi thứ.”
“Vậy thì tại sao hôm nay ông lại nói dối? Tại sao ông lại nói là ông có nói chuyện với các nhân chứng khi mà ông không làm vậy?”
“Tôi sắp có một ngày trọng đại vào ngày mai.” Nolasco nói, mỉm cười. “Tôi phải đi nói với cánh truyền thông về việc cô đã bị loại ra khỏi tổ chuyên án. Chắc cô cũng muốn một giấc ngủ ngon đấy. Tôi hình dung là họ sẽ có rất nhiều câu hỏi cho cô và cả Phòng Công vụ nữa.”
Chiếc Tahoe của Dan được đỗ ở chỗ chiếc ô tô tuần tra đã đậu suốt bốn đêm trước. Có lẽ đây là một động thái khác của Nolasco. Tracy không còn ở trong tổ chuyên án nữa, vậy nên cô không còn cần sự bảo vệ nữa. Cô đỗ chiếc xe tải của mình trong nhà để xe, bước ra và mang theo hộp đồ dùng cá nhân.
Dan giữ cửa mở cho cô, và biểu hiện của Tracy hẳn là đã phản ánh cảm giác của cô. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh hỏi. “Có chuyện gì sao?”
Cô bước qua anh và đặt chiếc hộp xuống kệ bếp. Roger nhảy lên để chào đón cô. Cô vuốt ve lưng nó và nghe tiếng nó kêu grừ grừ.
“Tracy, có chuyện gì vậy? Có gì trong hộp thế?”
“Anh không xem bản tin sao?”
“Anh đã ở trong một cái kho chứa đồ hai giờ liền.”
Cô mở tủ lạnh và lôi ra một hộp đồ ăn cho mèo đã mở. “Nolasco đã phát hiện ra chuyện của Gerhardt và mớm tin cho Vanpelt.”
Mặt Dan trở nên trống rỗng. Cô bước qua anh và lấy một cái đĩa trong tủ bát đĩa ra. “Tệ đến độ nào?”
“Em vừa dự một cuộc họp với các cấp trên về. Em ra khỏi tổ chuyên án rồi. Bị thuyên chuyển làm việc bàn giấy cho đến khi Phòng Công vụ tiến hành điều tra.”
“Tất cả chuyện đó nghĩa là sao?”
Cô đổ thức ăn lên một cái đĩa, gạt Roger ra cho đến khi chiếc hộp thiếc trống trơn. “Nghĩa là em có thể bị sa thải.”
Cô bỏ thìa vào bồn rửa và ném hộp thiếc vào thùng rác rồi bước tới cánh cửa kính trượt, nhưng cô không bước ra ngoài lan can khi thấy trời bắt đầu đổ mưa. Dan đứng phía sau cô và vòng tay quanh người cô.
“Em không sao chứ?”
Cô nhìn ngắm khung cảnh. Nó thật đẹp, điều đó không có gì phải nghi ngờ, nhưng cô đã dành quá nhiều đêm để nhìn ngắm nó một mình rồi. “Có lần anh từng hỏi em rằng liệu em có thể hạnh phúc lần nữa ở Cedar Grove không.” Khi Dan không trả lời, Tracy nói tiếp. “Đó là cuộc sống mà em từng mong muốn. Em nghĩ là mình có thể mong muốn nó lần nữa.”
“Tracy, anh không mong muốn gì hơn là em thật sự suy nghĩ như những gì em đang nói…”
“Em thật sự có ý đó mà.” Cô quay lại đối diện với anh.
Anh mỉm cười, nhưng nụ cười đó thoáng chút buồn. “Hiện giờ, đây là cuộc sống của em. Đây là điều khiến em hạnh phúc. Và em đang làm tốt. Em yêu thích nó.”
“Em cũng là một giáo viên Hóa giỏi đấy, và em đã làm được điều gì đó hữu ích.”
“Sao em không dành vài ngày…?”
“Em đã dành ra hai mươi năm rồi, Dan à. Thế còn chưa đủ lâu sao?”
“Em nghiêm túc đấy chứ?” Giọng anh nghe có vẻ thận trọng.
Cô vòng tay quanh eo anh và hôn anh thật sâu. “Vâng, em nghiêm túc.”
Roger nhảy lên bàn ăn và rền rĩ với họ. “Em đã nói chuyện này với nó chưa?” Dan hòi. “Bởi vì anh không nghĩ nó sẽ vui mừng về chuyện này đâu.”
“Nó sẽ quen dần thôi.” Cô nói. “Hồi trước, phải mất bao lâu thì anh mới chuyển về được?”
Anh suy nghĩ một lúc và lướt tay dọc theo lưng cô. “Không lâu như anh từng nghĩ. Ý anh là, anh đã đi xa lâu như em, nhưng cảm giác thật sự không mấy khác biệt. Anh không nghĩ chúng ta có thể hoàn toàn gạt bỏ được nơi chôn nhau cắt rốn ra khỏi tâm trí mình. Cedar Grove là một phần trong chuỗi ADN của chúng ta rồi.”
“Em chỉ ước là Sarah vẫn ở đó.” Tracy nói. “Em vẫn nhớ em ấy, Dan à. Em vẫn nghĩ về em ấy mỗi ngày. Em không nghĩ là em có bao giờ ngừng nhớ em ấy được.”
Tracy điều chỉnh nhiệt độ nước nóng đến mức gần như không thể chịu đựng được và thả lỏng cơ thể bên dưới vòi sen, để các tia nước mạnh xối thẳng vào da mình. Cơ bắp của cô từ từ thư giãn, và cô cảm thấy sự căng cứng trên cổ và vai dần tan biến. Cô cảm thấy yếu đuối, có lẽ là sự quá tải, và tựa đầu vào bức tường gạch men để làn nước xoa dịu mình.
Sau hai mươi phút, cô tắt vòi sen, quấn quanh mình một chiếc khăn tắm màu nõn chuối và bước ra nền đá cẩm thạch để vào phòng ngủ. Roger đang nằm ườn trên ga trải giường của cô. Tracy dành chút thời gian để cưng nựng nó, gãi gãi dưới cổ, đầu và tai nó. Nó lăn mình nằm ngửa ra, cẳng chân giơ lên, khẽ kêu grừ grừ khi cô vuốt ve bụng nó. “Thật là tốt khi mày biết tự thỏa mãn.” Cô nói. “Mày có bà chủ thật kinh khủng.”
Ánh đèn ở sân sau bật sáng.
Bực bội, Tracy quấn chặt lại khăn tắm và bước đến chỗ cửa kính trượt. Gió đang thổi và tạt màn mưa ngang qua hai cột đèn. Thảm cỏ trống trơn.
Dan băng qua phòng và đứng cạnh cô ở cửa. “Đèn vẫn tự dung bật sáng sao?”
“Rõ là vậy.” Cô nói, ngó xuống khoảng sân trống.
“Anh đã đặt cảm biến ở mức thấp nhất rồi mà.”
“Khi nào cơ?”
“Hôm nọ, trước khi anh đi.”
Điều này giải thích cho việc làm thế nào mà Roger lại tự nhốt mình ở tầng dưới.
“Chắc anh nên tắt luôn nó đi. Em đang sống trong một pháo đài rồi còn gì.”
“Đừng.” Cô nói. “Chúng không làm phiền em đâu.” Thật ra cô thích có những cái đèn ấy. Chúng giống như một con chó biết sủa, một hệ thống cảnh báo sớm.
Dan ôm lấy cô. “Em thấy khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
“Tốt. Em có đói không?”
“Thật sự là có.” Cô ngạc nhiên nói.
Anh mỉm cười. “Vậy thì anh nên ra khỏi đây thôi, bởi vì nhìn em trong cái khăn tắm đó còn hấp dẫn hơn món gà Alfredo nhiều.” Nụ hôn của họ kéo dài. Dan lùi lại. “Anh không thể tin được là mình đang nói điều này, nhưng anh sẽ rời khỏi phòng ngay bây giờ.”
Sau khi anh đi ra, cô lôi ra chiếc áo phông trong tủ và chợt nảy ra một suy nghĩ trong khi chuẩn bị mặc nó. Vẫn đang quấn khăn tắm, cô bước đến cửa phòng ngủ. “Bữa tối đến đâu rồi anh?”
“Sắp xong rồi.” Dan đứng ở kệ bếp, đổ mì ống vào nồi nước sôi, hơi nước bốc cao lên.
“Em hy vọng là có ly vang đỏ mà anh đã hứa hẹn đấy nhé.”
Dan chộp lấy cái chai, đổ ra một ly, và nhìn cô qua làn hơi nước. Tracy tựa lưng vào khung cửa, một chân co lên để lộ ra một khoảng đùi. Dan tháo kính ra. “Chuyện này thật không công bằng.” Anh nói. “Anh vừa mới đổ mỳ vào mà.”
“Nó cho chúng ta mười hai phút phải không?”
Dan cầm hộp mỳ ống lên và xoay lại để xem hướng dẫn ở mặt sau. “Anh nghĩ là chín phút.”
Tracy hạ chân xuống và đứng thẳng lại. “Thật không?”
Dan bật cười, ném cái hộp rỗng qua vai và kéo áo phông qua đầu trong khi bước nhanh qua phòng khách và ôm lấy cô.
“Làm tình với em đi, Dan.”
Anh hôn mạnh lên môi cô rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống cổ và vai cô, tay lần tìm chiếc khăn tắm. Nó nhẹ rơi xuống sàn nhà. Tracy thấy mình bị cuốn theo cái vuốt ve của anh, dịu dàng như làn nước ấm từ vòi sen. Tay và chân cô lả đi, và cô thấy mình nhẹ băng. Cô xoay xở giúp anh cởi quần nhưng họ không thể tới được chỗ chiếc giường. Dan ấn cô áp vào tường, và Tracy quấn chân mình quanh eo anh.
Sau đó, khi cả hai vẫn đang thở dốc, Dan quay đầu lại để nhìn đồng hồ trên chiếc tủ đầu giường. “Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tự hào nói rằng anh đã làm tình với em trong khoảng thời gian đủ để nấu chín mỳ.”
“Và còn dư ba phút.” Cô nói.
Họ bật cười. Dan lên tiếng: “Trừ khi em thích ăn mỳ nhũn, tốt hơn là anh nên ra đó đây.” Anh nhặt quần áo lên, mặc quần soóc và áo phông vào, hôn cô và rời khỏi phòng.
Sau khi quay lại tắm rửa sạch sẽ, Tracy mặc vào một bộ đồ nỉ và chải tóc. Cơn mưa đã trở nên to hơn, nghe như tiếng gầm của những chiếc ô tô trên xa lộ và kích hoạt những bóng đèn ở sân sau.
Tracy bước tới chỗ cửa kính. Lần này, khoảng sân không còn trống nữa. Một người đàn ông đội mũ trùm đầu đứng trên bãi cỏ của cô dưới ánh đèn cao áp, tuy vậy mưa đang trút xuống quanh anh ta và bóng tối che khuất các đường nét trên khuôn mặt. Và rồi đèn vụt tắt.
Tim Tracy đập thình thịch, cô nhanh chóng băng qua phòng, tóm lấy khẩu Glock của mình và vội vã bước tới cầu thang phòng khách.
Dan ngước lên khi cô rời khỏi phòng ngủ. “Em muốn ly rượu đó…?”
Tracy rảo bước xuống cầu thang.
“Tracy?”
Cô kéo chốt khóa và giật cửa mở.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Dan hét lên.
Cô vội vã băng qua tầng dưới tối đen đến cánh cửa dẫn ra sân sau, giật chốt, và lao ra màn mưa. Cô giơ khẩu Glock lên, đầu hết quay sang trái lại quay sang phải, mắt tìm kiếm khắp nơi. Đèn bật sáng, soi rọi khoảng sân trống trơn. Cô lia súng từ trái sang phải, men theo chu vi vùng sáng trong khi bước về phía đám cây bụi dày. Đôi chân trần của cô chìm nghỉm trong lớp cỏ ngấm nước. Màn mưa hạn chế tầm nhìn của cô. Cô lắc đầu để giũ sạch nước mưa. “Mày ở đâu?” Cô lên tiếng. “Mày đang ở chỗ quái nào?”
“Tracy?” Dan hét lên từ chỗ cánh cửa đang mở. “Tracy?”
Ở rìa bụi cỏ, cô tìm kiếm các cành cây bị gãy, một con đường mòn, dấu chân trên đất ướt.
Dan đột nhiên đứng cạnh cô, nói qua màn mưa: “Em đang làm gì vậy?”
“Hắn đã ở đây.”
“Gì? Ai cơ?”
Cô tiếp tục tìm kiếm, bước theo chiều kim đồng hồ quanh rìa bãi cỏ, mũi súng vẫn nhắm vào bụi cây. “Ai đó đã đứng trên bãi cỏ. Hắn đã kích hoạt đèn.”
“Em chắc không?”
“Có, em chắc chắn. Em trông thấy hắn đứng ngay đó, nhìn chằm chằm vào em.”
“Vào trong thôi. Chúng ta có thể gọi…”
Cô quay ngoắt lại. “Ai hả Dan? Em sẽ gọi cho ai đây? Em là cảnh sát. Được chưa? Em chính là cảnh sát đây, và tên khốn đó đã đứng ngay giữa sân nhà em! Sân nhà em đấy!” Cô quay lại phía bụi cây và trông thấy thứ gì đó trong bụi rậm. Cô bước vào, những cành cây châm chích da cô qua bộ đồ nỉ và cào trầy da cánh tay cô. Cô nhặt một mẩu giấy ướt lên, phát hiện ra vài mảnh nữa lấm bẩn và bám đầy cành cây.
“Nó là gì vậy?” Dan hỏi.
“Em không biết.” Cô bước xa hơn, cẩn thận không giẫm lên hoặc làm mất dấu những bằng chứng tiềm năng khác, và lấy những mẩu giấy. Trong khi thu thập chúng, cô bắt đầu có cảm nhận rõ ràng hơn về việc chúng là một phần của thứ gì đó.
Là một bức ảnh.
Tracy đặt những mảnh giấy lên bàn ăn, sắp xếp và ghép chúng như đang ghép các miếng xếp hình. Quần áo của cô sũng nước, nước đọng thành một vũng trên thảm. Tóc cô rối tung. Dan vào phòng và đưa cô một chiếc khăn tắm. Cô lau nước trên mặt, điên cuồng di chuyển các mảnh giấy. Bức ảnh dần thành hình.
Dạ dày cô sa xuống, và cô bước lùi lại khỏi bàn.
“Đó là em.” Dan nói.
Đó là bức ảnh chụp cận mặt cô bằng ống kính tele. Chiếc mũ trùm của chiếc áo khoác đóng khung gương mặt cô và bảo vệ cô khỏi những bông tuyết đang rơi.
“Nó được chụp ở đâu vậy?” Dan hỏi.
Cô nhớ lúc đó. Cô đang đứng trên hiên phòng khám thú y ở Pine Flat trong khi Dan chăm sóc Rex. Cô đang nói chuyện qua điện thoại di động và nhìn ra màn tuyết phủ trên chiếc ô tô đang đỗ. Mặc dù tuyết rơi dày đặc, kính chắn gió lại sạch sẽ và cô cảm thấy có ai đó ở bên trong đang nhìn mình.
“Pine Flat.” Cô nói. “Phòng khám thú y.”
“Gì cơ?”
Cô vội vã bước vào hành lang, nơi cô để ví, và lấy di động.
Dan bước theo sau. “Pine Flat á? Cách đây đã hơn một tháng rồi. Sáu tuần rồi.”
“Hắn có thể để lại một dấu chân trong bùn. Một mảnh quần áo hoặc tóc hắn có thể mắc lại chỗ bụi cây. Thứ gì đó.” Cô gọi cuộc gọi khẩn cấp, cung cấp tên và số hiệu của mình, yêu cầu nối máy cho Đơn vị khám nghiệm hiện trường.
“Ý em là hôm Rex bị bắn sao?” Dan hỏi, nghe như thể vẫn đang cố nắm bắt tình hình. Rex đã bị bắn vào sườn, và họ phải đưa nó đến phòng khám thú y.
“Em đã trông thấy một chiếc ô tô.” Cô nói. “Em đã nghĩ là nó bị bỏ lại trong bão tuyết cho đến khi em nhận ra kính chắn gió rất sạch sẽ. Sau đó, em đã trông thấy nó lần nữa, vào buổi đêm, đậu bên ngoài nhà nghỉ.”
“Sao em không nói với anh?”
“Em đã không chắc nó là gì. Em đã nghĩ đó chỉ là một phóng viên thôi.”
Cô giơ tay lên, nhưng Dan vẫn tiếp tục nói: “Vậy thì đó là hắn. Là cùng một gã. Kẻ đã bỏ lại chiếc thòng lọng. Hắn đã theo dõi em trong nhiều tuần sao?” Anh bước tới chỗ cánh cửa kính trượt và nhìn xuống sân.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với bên khám nghiệm hiện trường, Tracy đến đứng cùng anh. “Em nghĩ hắn đã cải trang. Em không chắc lắm, nhưng em nghĩ hắn đã đội một chiếc mũ rộng vành. Trời đang mưa nặng hạt, và bóng tối phủ lên mặt hắn. Sau đó đèn vụt tắt.”
Cô bước lùi khỏi cửa sổ và ngồi xuống một trong những chiếc ghế phòng ăn, cảm thấy ớn lạnh. Cô bắt đầu run lên. Dan lấy chiếc khăn từ cô và quấn nó quanh vai cô. Anh hướng cô tới phòng ngủ. “Em cần cởi chỗ quần áo ướt này ra đã.” Anh nói, nhưng Tracy không chắc quần áo ướt là lý do khiến cô đang run rẩy.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng