Chương 090 - 091
i chúc
Tần Thao sờ sờ giọt mồ hôi lạnh đang từ trán trợt xuống, cảm giác miệng hơi khô.
Ai, năm tháng như một vũ khí chết người, từ từ thúc giục người ta gần với tuổi già hơn. Ngay cả vị luật sư chuyên dụng của tập đoàn Tần thị mặc dù đã từng trải qua bao sóng to gió lớn cũng sẽ biến thành kẻ nhát gan khiếp nhược như vậy trước khí thế của những hậu bối tuổi đời còn chưa tới 30 này.
Nhìn hai người đàn ông ưu tú bên trong phòng đang giương cung bạt kiếm với nhau, một người thì tao nhã lịch sự giống như ngôi sao Hạo Nguyệt, một người thì bén nhọn nghiêm túc giống như tòa tháp Hắc Sơn. Tần Thao cũng không hiểu, rõ ràng hai người đều là những mỹ nam anh tuấn phi phàm, trên danh nghĩa còn là bà con thân thích, tại sao cứ luôn nhìn đối phương không vừa mắt, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt thích giết chóc như muốn đem người kia đi Lăng Trì cướp đi tính mạng của đối phương vậy, hiển nhiên là ánh mắt muốn Lăng Trì chém giết lẫn nhau mà. Tuy nhiên nhìn lại vị trí ở giữa hai người đàn ông này lại đang kẹp một cô gái đáng thương, tay phải của cô ấy bị người đàn ông lạnh lùng bên phải hung hăng nắm lấy, tay trái lại thì lại bị người đàn ông dịu dàng bên trái "Nhẹ nhàng" nắm lấy, bộ dạng của cô ấy dường như rất tức giận nhưng lại không dám nói gì nhìn thật đáng thương, thật là chọc cho một người đàn ông thành thục như ông từ nội tâm tỏa ra sự thương hại.
Hắng giọng một cái, Tần Thao mở miệng: "Cái đó, Tần Nhật Sơ tiên sinh, Nguyễn Miên Miên tiểu thư, dạ, còn có Diệp Hiên Viên tiên sinh, tôi là luật sư chịu sự ủy thác của cố tổng tài Tần thị khi còn tại thế, bây giờ đặc biệt tới công bố di chúc đã được Tần Ngôn Minh tiên sinh khi còn sống đã xác lập. Di chúc nói rõ là công bố sau khi cố tổng tài Tần thị qua đời, di chúc này không có nghĩa là quan điểm cá nhân, cho nên nghiêm cấm người thân chống đối!"
Ông ta mở ra cái cặp công văn tùy thân lấy ra một sấp văn kiện, ngồi phịch xuống trước mặt mọi người, "Những ý nguyện của Tần Ngôn Minh tiên sinh đều ở trong này, mọi người có thể tự xem trước một chút."
Diệp Hiên Viên nhăn mày, mặt không chút kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì trực tiếp tuyên bố luôn đi!"
Tần Thao lại đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh, cái người trẻ tuổi này cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi. Chỉ là, thôi, mình sống cũng hơn nửa đời người rồi, cũng biết ở nơi này người nào cũng không thể chọc. Tần Thao khẽ thở dài, nhưng mà trên mặt vẫn là nụ cười lấy lòng, "Vậy tôi sẽ nói. Ý nguyện của Tần Ngôn Minh tiên sinh đại khái chính là tất cả bất động sản dưới tên Tần thị quyền thừa kế toàn bộ thuộc về......" Tần Thao không khỏi nhìn người đàn ông dịu dàng trên ghế sa lon một cái, khi lấy được nụ cười khích lệ của đối phương, mới chậm rãi mở miệng nói: "Toàn bộ quy về cháu ngoại Nguyễn Miên Miên tiểu thư! Mà con nuôi Tần Nhật Sơ muốn giữ lấy chức vị tại công ty phải chịu điều kiện trợ giúp Nguyễn Miên Miên tiểu thư kinh doanh quản lý Tần thị."
Lời của Tần Thao vừa dứt, hiện trường một mảnh yên lặng. Sắc mặt ba người đều không giống nhau. Diệp Hiên Viên gương mặt lạnh lùng, tức giận mơ hồ đã tán loạn trên mặt, Nguyễn Miên Miên ở giữa mặt kinh ngạc nhìn Tần Nhật Sơ!@#$%$@, tựa hồ như không hiểu lại thấy ngoài ý muốn, xem xét lại gương mặt bình tĩnh của đứa con nuôi vì Tần gia trung thành làm đến sống chết nhưng cuối cùng lại không có được một chút gia sản của Tần gia, làm như không quan tâm hơn thua.
Cuối cùng người được lợi ích lớn nhất trong tờ di chúc tiểu công chúa của Nguyễn thị cũng mở miệng phá vỡ sự yên lặng, "Tần luật sư, di sản đó, tơi có thể chuyển nhượng cho những người khác, tỷ như cậu nhỏ......"
Tần Thao lắc đầu một cái, đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, Tần Ngôn Minh Lão Tiên Sinh đã từng nói, nếu như Nguyễn tiểu thư muốn chuyển nhượng tất cả tài sản dưới tên Tần thị chỉ có thể chuyển sau khi cô lập gia đình, tài sản sau đó sẽ tự động được chuyển cho chồng......"
Lúc này, cô gái mới vừa rồi còn ủ rũ cúi đầu giờ đã hưng phấn thét chói tai, "Nói như vậy, tôi có thể gả cho người mình thích rồi...! Thật tốt quá, anh hai, anh có nghe không? Thật tốt quá!"
Tần Thao nhìn cô gái như hoa trước mặt gò má hồng lên giống muôn hoa khoe sắc trong ngày xuân tháng ba vậy, thật sự ông không muốn đánh vỡ nụ cười xinh đẹp này chút nào, nhưng dù sao cũng phải làm trọn bổn phận sao có thể làm trái đến lời dặn dò của người ủy thác.
Tần Thao tiếc hận lắc đầu một cái, "Tần lão tiên sinh đã ghi chú rõ, chồng của Nguyễn tiểu thư chỉ có thể là Tần Nhật Sơ tiên sinh. Nếu như là người khác, di chúc này sẽ không có hiệu quả trước pháp luật!"
Buổi nói chuyện đã kết thúc, nụ cười vốn dĩ đang sáng lạn của cô gái ngưng lại, thân thể ngẩn ngơ, sững sờ ngồi ở trên ghế sa lon, không cách nào mở miệng được.
Vừa lúc đó, Diệp Hiên Viên đang ngồi một bên sắc mặt bất thiện nhưng vẫn mở miệng nói chuyện, "Tần thị tràn đầy tội ác cùng dơ bẩn, không cần cũng được, Miên Miên, chúng ta đi!" Nói xong, tay dài duỗi một cái, lôi kéo cô gái đi ra ngoài.
"Không thể bỏ cuộc, Nguyễn tiểu thư! Nếu không, ngàn vạn nhân viên Tần thị sẽ phải thất nghiệp, xin Nguyễn tiểu thư nghĩ lại!" Tần Thao ở phía sau vội vàng bổ sung.(ép ng quá đáng thật)
Diệp Hiên Viên quay đầu lại, tà mị cười, "Muốn chúng tôi làm gì đây? Đầu năm nay người thất nghiệp nghỉ việc cũng có cả khối người, tại sao phải bắt cô ấy gánh vác nhiệm vụ Cứu Thế nặng nề như vậy đây?"
"Diệp tiên sinh, ngài không thể nói như vậy. Dù sao Tần thị cũng không phải một tập đoàn nhỏ, nó là một công ty lớn cơ nghiệp trăm năm, sinh tử tồn vong của nó có ảnh hưởng trực tiếp đến hàng ngàn hàng vạn sinh mạng trong các gia đình." Tần Thao thấy mặt Diệp Hiên Viên vẫn là giễu cợt, vội hướng về phía cô gái có vẻ thiện lương hơn khuyên nhủ: "Nguyễn tiểu thư, cô cũng biết đang trong giai đoạn khủng hoảng tài chính, mất đi công việc sau này khó kiếm lại việc khác đến cỡ nào, nhất là những nhân viên kỳ cựu tuổi đã cao kia, vậy sẽ là......"
"Ông không cần nói nữa......" Cô gái đột nhiên cáu kỉnh cắt đứt, cúi người che lỗ tai, "Ông không cần nói nữa, không cần nói nữa......" Đến cuối cùng, thanh âm thê lương đã không kiềm được mà nức nở nghẹn ngào.
Người đàn ông đứng tại chỗ trong lòng cũng trầm xuống, là dạng bi thương gì mới có thể làm cho cô bé thiên chân đáng yêu này bộc phát ra tiếng khóc buồn bã như vậy. Không giống như những người khác nếu được thừa hưởng một khoản tài sản lớn như vậy sẽ vui đến cỡ nào, đây rõ ràng là sự tuyệt vọng bất an từ sâu thẳm trong nội tâm phát ra, muốn từ bỏ nhưng vẫn không thể vứt bỏ, muốn tránh khỏi trói buộc khốn cùng, nhưng lại vô lực không thể chạy trốn nên lâm vào tuyệt cảnh phát ra tiếng khóc bi thương thống thiết đến như vậy.
Đến cuối cùng, giọng cô gái cũng từ từ nhỏ đi, từ từ quay về phòng, có tiếng đụng chạm sâu kín sau vách tường vang lên.
Lúc này, ở trong lòng ba người đàn ông đều dâng lên một loại bi thương không nói được.
Tần Thao nghĩ, mặc dù không biết tại sao cô gái này đối với việc lập gia đình lại chán ghét đến như vậy, thậm chí là tuyệt vọng mâu thuẫn. Nhưng ông cũng không khỏi không cảm khái, Tần lão tiên sinh, ông rốt cuộc là muốn gia tăng cái gì ở trên người cô gái này hay là muốn phòng bị cái gì. Là người đàn ông khí thế bất phàm bên cạnh cô gái Nguyễn thị tổng tài Diệp Hiên Viên sao, cho nên mới phải ra điều kiện như vậy trong di chúc ý đồ không cho phép người đàn ông này nhúng tay mọi công việc của Tần thị, nhưng làm như vậy, đây không phải là tỏ rõ muốn đem cô gái từ bên cạnh người đàn ông kia ly khai sao? Tần lão tiên sinh, ông ở dưới suối vàng có biết, nếu ông thấy được người thân duy nhất của mình trên cõi đời này phải chịu đau đớn muốn chết đi như vậy, ông cũng sẽ nguyện ý muốn thấy tình cảnh như thế sao?
Trong lòng Diệp Hiên Viên cũng không bình tĩnh, đừng bảo là trong tư tâm hắn chán ghét lão hồ ly Tần Ngôn Minh kia đến mức nào, ông ta cùng với Nguyễn Diệp Thành căn bản là một loại người, hắn phải nhìn tiểu bảo bối hắn tỉ mỉ che chở cư nhiên bị cái tờ di chúc khốn kiếp này làm cho khóc không ngừng, thương tâm đến muốn chết. Nhìn bộ dáng lệ rơi đầy mặt của cô ấy, hắn hận không thể bay nhanh tới ôm lấy cô thoát khỏi cái nơi quái quỷ này. Cái gì mà ông ngoại ruột thịt, cái gì mà di chúc bức hôn, toàn bộ không cần lo, toàn bộ ném ra sau ót, chỉ cần nhớ hắn là đủ rồi. Diệp Hiên Viên hiện tại cũng có cảm giác hối hận lần đầu tiên trong đời tại sao năm đó hắn không diệt cỏ tận gốc, nếu không bây giờ đâu đến nổi phải gặp tình cảnh lão đầu tử đã chết mà còn thò chân vào phá hư chuyện tốt của hắn chứ.
Tần Nhật Sơ sau khi nghe di chúc công bố vẫn giữ sự bình tĩnh trước sau như một. Không thể nói hắn đối với di sản của Tần thị không chút thấy động lòng nào, dù sao hắn đã từng tân tân khổ khổ vì nó mà cố gắng phấn đấu bấy lâu nay. Nhưng mà đem ra so sánh, Miên Miên mới chính là trân bảo lớn nhất trong cái tờ di chúc nhàm chán này, cho nên khi nghe người nọ đem Miên Miên gả cho hắn, trong lòng hắn giống như sôi trào, cả người đều hưng phấn nhẹ nhàng, giống như hạnh phúc sắp đến tay. Nhưng nhìn vẻ mặt bi thương thậm chí là không muốn đến mức tuyệt vọng của cô gái đáng yêu này, vui sướng vừa xuất hiện đột nhiên đã hoàn toàn rời đi thay vào đó là nồng đậm thất vọng thậm chí là tuyệt vọng.
Quá muộn rồi, cuối cùng vẫn là quá muộn sao? Cô gái trong lòng bấy lâu nay mà hắn thầm nghĩ phải chăm sóc thật tốt nhưng giờ đây trong lòng cô bé ấy đã có bóng hình một người đàn ông khác tiến vào, hơn nữa là đã khắc vào máu thịt cắm rễ nảy mầm, rốt cuộc cũng không thể để cho mầm mống khác cắm rễ vào nữa, cho nên hắn mới phải tuyệt vọng phản kháng như thế sao?
Tranh chấp
Màn đêm buôn xuống,cái nóng bức vào ban ngày ở thành phố phía nam rốt cuộc cũng lui đi, thay vào đó khí trời cũng dần trở nên mát mẻ hơn.
Cô nhìn bóng lưng cao ngất của anh hai trong ánh trắng nhẹ nhàng tỏa sáng nhưng ánh sáng ấy chẳng những không làm cho anh hai trở nên mềm mại nhu hòa hơn mà trái lại càng làm cho anh tăng thêm phần quỷ dị không ai dám đến gần.
Cô hiểu rất rõ, anh hai đang tức giận. Cô cũng biết nguyên nhân anh hai tức giận là bởi vì cô chấp nhận di chúc của ông ngoại cùng cái hôn sự không thể chối từ được kia.
Nhưng mà, cô phải làm thế nào đây. Ông ngoại trước khi chết đã giãy giụa dùng lời nguyền rủa cay độc đối với thân nhân duy nhất,muốn cho hắn trọn đời không thể siêu sinh, chẳng lẽ muốn cô trơ mắt nhìn cha mẹ ở lò lữa địa ngục chịu đủ nỗi khổ sở hành hạ mà nhân gian không cách nào tưởng tượng được. Hơn nữa, ông ngoại còn nguyền rủa anh hai người mà cô yêu nhất,cô làm sao có thể nhẫn tâm để cho anh hai người mà cô vẫn yêu say đắm bị thiên lôi đánh, chịu hết tất cả đau khổ, cô không đành lòng, cô không bỏ được, cô cũng không muốn......(tránh cái gì lấy ng khác thì cả 2 đều phải sống trong dia ngục rồi o phải sao )
Anh hai là một người đàn ông hoàn mỹ,một người cao ngạo thuần khiết giống như thiên thần vậy, cô làm sao có thể để cho anh rơi xuống nhân gian phàm tục chịu đủ thống khổ như thế này. Cô không muốn, nếu như đây là do trời cao trừng phạt cô vì đã phạm vào cấm kỵ, như vậy thì tất cả mọi hành hạ hãy hướng về cô thôi, cô chỉ hy vọng anh hai có thể bình an, may mắn hạnh phúc.
"Anh hai......" Cô chầm chậm tiến lên, kéo ống tay áo anh hai, "Em....."
"Trừ việc nghe em sẽ không gả cho Tần Nhật Sơ còn những thứ khác anh sẽ không nghe!" hiếm thấy anh hai giận dỗi như một đứa trẻ như vậy, làm cho lòng cô một hồi chua xót, một người đàn ông tập hợp nhiều thứ ưu tú như vẻ ngoài tiền tài đáng yêu dịu dàng như vậy, cô làm sao có phúc khí có thể lấy được anh ấy.
"Thật xin lỗi......" Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải nói.
"Thật xin lỗi?" Anh hai chợt xoay người, bắt lấy hai vai của cô, rống giận một hồi, "Đây chính là đáp án em suy tính đã lâu sao? Em muốn gả cho cái tên Tần Nhật Sơ chết tiệt kia, em phải nghe theo lời nói của cái ông già đã chết đó! Em muốn bỏ anh đi!" Anh hai đẩy cô hướng vào vách tường lạnh lẽo, âm trầm nói: "Thế nào, không bỏ được cục thịt béo bở như Tần thị sao, xem thường Nguyễn thị đến như vậy sao?"
Cô bị anh hai đè ép ở trên vách tường lạnh như bang, xúc cảm lạnh lẽo làm cho cô không thoải mái một hồi, hơi giẫy giụa thân thể muốn nhanh chóng rời đi.
Anh hai đối với động tác giãy giụa của cô càng thêm tức giận nóng nảy hơn, bàn tay hung hăng nắm cái cằm hơi nhọn của cô, "Nguyễn Miên Miên, anh đã sớm nói, em là người của anh, đời này đều là của anh, muốn cùng người đàn ông khác chạy đi, trừ phi anh chết!" Nói xong, môi lưỡi nóng bỏng bắt đầu công chiếm một vũng ngọt ngào của cô.
Đó là nụ hôn mang theo sự tức giận cùng tuyệt vọng đến như thế nào,anh hai cắn xé nóng bỏng cùng mút vào giống như muốn đem cô nuốt vào bụng, dung nhập vào cốt nhục. Rất nhanh, tê dại trên môi đã hoàn toàn bị đau đớn thay thế, từng tia một máu tanh cũng chầm chậm ở trong miệng lan tỏa, cũng dọc theo cái cằm trơn bóng từ từ chảy vào cổ trắng noãn.
"Ngô......" Cô giãy giụa mạnh, "Anh hai...... Đau......"
"Đau?" Anh hai nghe vậy buông môi của cô ra, một đôi mắt ngăm đen tràn đầy âm chí, "Đau? Anh chính là muốn em đau, đau để cho em không cách nào suy tư không cách nào đi lại không cách nào thoát khỏi anh!" Anh hai cúi người xuống lần nữa, ở vết thương chồng chất trên môi cô mà tùy ý làm bậy, động tác càng thêm hung mãnh dã man.
"Anh hai!" Cô không biết lấy hơi sức ở đâu mà ra sức đẩy người đàn ông trên người ra,cuối cùng che môi rơi lệ, "Anh muốn em phải làm sao bây giờ, anh muốn em phải làm sao bây giờ, bất chấp tất cả rời đi cùng anh sao, sau đó khiến lời nguyền rủa ác độc ứng nghiệm trên người anh sao, để cho anh bị thiên lôi đánh để cho anh chịu hết đau khổ rơi vào 18 tầng địa ngục sao! Em không đành lòng, em sẽ không đồng ý. Từ lúc được sinh ra tới nay, mẹ cũng bởi vì em khó sanh mà chết, dì nhỏ cũng phải gả cho cha người mà dì ấy không thích, ngay cả cha cũng là vì em một đứa con riêng mà đi bôn ba, cuối cùng còn chết ở xứ người. Tất cả...... Tất cả những người thân cận em yêu thương nhất cũng đều lần lượt rời đi, em làm sao có thể để cho người thân và là người em yêu nhất ở hiện tại rời xa em lần nữa! Anh hai, anh nói đi, em làm sao có thể ích kỷ để cho anh phải chịu khổ một mình như vậy!"
Qua nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc cũng có thể to gan nói lên những suy nghĩ trong lòng mà bấy lâu nay luôn chôn dấu, trong lúc nhất thời tản đá trong lòng luôn đè nén cuối cùng cũng có thể bỏ xuống mây đen cũng đã tản ra cô đã từng nghĩ nếu có một ngày phải nói ra hết cô sẽ có một chút nhẹ nhõm, nhưng mà dưới tình huống này, là tình hình muôn vàn khó khăn không nói không được như vậy!
Hiển nhiên anh hai cũng không ngờ tới một người luôn luôn ôn thuận như cô đây sẽ có sức lực lớn như vậy có thể đẩy hắn ra, hơn nữa lớn tiếng rống lên với hắn, nhất thời có chút kinh ngạc, tựa vào bên vách tường thật lâu không cách nào nói ra dù chỉ một chữ.
Cô từ từ cúi thấp thân thể, lớn tiếng khóc ồ lên, "Tại sao có thể đối với tôi như vậy, rõ ràng...... Tôi chỉ muốn cùng người trong lòng sống thật tốt, rõ ràng tôi chỉ muốn một chút xíu hạnh phúc đơn giản như vậy mà thôi, tại sao các người cũng không cho tôi, tại sao muốn ép tôi......"
Đột nhiên, truyền tới bên tai một tiếng than thở nhỏ đến gần như không nghe thấy, tiếp đến có một cánh tay ấm áp có lực ôm lấy cô kéo vào một bờ ngực ấm áp quen thuộc, "Thì ra là vậy, em dấu anh nhiều chuyện như vậy sao, thì ra là em luôn sống trong tự trách không vui sướng như vậy sao!"
Anh hai ôm cô vào trong ngực, thân thể cô lạnh như băng do ngồi trên đất, "Anh chưa nói cho em biết, chuyện của mẹ anh sao?"
Mẹ của anh hai sao, trong trí nhớ của mình cô chỉ nhớ có một lần má Lâm mụ từng sâu kín đề cập tới, ngoài lần đó ra thật không có ai nhắc tới cả.
Lại nghe anh hai nói tiếp: "Mẹ anh gọi là Diệp Vân Mai, là một phụ nữ rất dịu dàng. Có đôi khi, anh cũng sẽ cảm thấy người của bà cũng y như tên bà, lạnh nhạt thoát tục thật đẹp giống như một đóa hoa được làm bẳng những áng mây trắng trên trời, nhưng nội tâm thì thật bền bỉ kiên cường, giống như một đóa Hàn Mai nở rộ trong tuyết. Mẹ là một trong hai người phụ nữ anh yêu nhất trong đời này, bà mang cho anh sinh mạng, dạy cho anh đạo lý làm người, nhưng là......" Thanh âm anh hai nhàn nhạt ấm áp bỗng ngưng lại, đổi thành một loại ngữ điệu dữ tợn căm hận khác, "Nhưng mà, là Nguyễn Diệp Thành hại cuộc đời của bà! Mẹ của anh nguyên là một tiểu thư khuê tú nề nếp con nhà đại gia,ông ngoại mất sớm, trừ việc để lại cho bà một khoản gia sản, thật là không lưu lại cái gì nữa! Vốn là, dựa vào khoản tiền kia, mẹ có thể áo cơm không lo qua hết hơn nửa đời người, nhưng mà...... Nhưng mà cũng bởi vì Nguyễn Diệp Thành, hắn lừa gạt tình cảm của mẹ, đoạt gia sản của mẹ để thành lập Nguyễn thị. Sau đó lại cùng Tần Ngôn Minh bày mưu đặt kế, vứt bỏ mẹ đã không còn giá trị lợi dụng, khi đó mẹ chỉ mới hai mươi tuổi, trong bụng còn đang mang thai anh, cứ như vậy...... Cả người không có đồng nào bị đuổi ra cửa, lưu lạc nơi đầu đường!"
"Anh hai......" Cô không biết mẹ của anh hai là bởi vì...... Cô cũng không biết cha tuyệt nhiên tàn nhẫn như vậy! Cầm tay anh hai cô dịu dàng an ủi: "Cũng đã qua rồi...... Anh hai, tất cả đều đã là quá khứ......"
"Quá khứ?" Thanh âm anh hai bỗng dữ tợn, "Em có biết mẹ anh đã phải chịu khổ như thế nào không? Mẹ anh bà ấy chưa từng trải qua cuộc sống ở bên ngoài, cũng không có trình độ học vấn, không có ai muốn thuê bà làm việc, bà chỉ có thể ở trên đường phố ăn xin, dựa vào sự cầu xin hèn mọn mà nuôi sống anh, khi đó, Nguyễn Diệp Thành đang làm gì, hắn ôm các loại mỹ nữ danh hoa ở xã hội thượng lưu mà tiêu sái! Em thậm chí còn không biết mẹ anh vì muốn có tiền mua một chút sữa bột cho anh đã phải làm gì, bà thậm chí vì chút ít tiền này mà phải cam làm làm gái đứng đường (*gà móng đỏ), phải cam chịu ghê tởm nằm ở dưới thân đàn ông......"
"Đừng nói nữa!" Anh hai rốt cuộc đã phải chịu khổ như thế nào, mẹ của anh hai rốt cuộc đã phải khổ cực bất chấp tất cả mà đem anh hai nuôi lớn như thế nào. Trong lòng cô đau xót nghiêng người ôm anh hai, "Đừng nói nữa, anh hai anh không cần phải nói nữa!"
Anh hai ở bên tai cô từ từ thanh tĩnh lại mà ôn nhu an ủi hạ, hai tay đang ôm ấy cô cũng xiết chặt thêm mấy phần, "Miên Miên, nói đến tự trách, nói đên hại chết người thân, tội nghiệt của anh so với em còn hơn mấy trăm mấy vạn lần! Anh là một người đàn ông đã sớm gây tội ác chồng chất rồi, coi như là bị trời phạt cũng chỉ là báo ứng của anh thôi, tất cả mọi thứ đều không có liên quan với em......"
"Anh hai ——" Cô ngẩng đầu chận lại lời nói nói không ra lời của anh hai, "Anh hai, em biết rõ anh không phải như vậy, em biết rõ anh không phải như vậy! Không cho anh nói mình như vậy, em không cho, em không cho!"
Anh hai dịu dàng ôm sát cô, hôn một cái lên đôi môi vẫn còn phiếm sưng đỏ của cô, "Nếu hai chúng ta đều là người gây tội ác chồng chất như vậy thì dứt khoát nên ở cùng một chỗ thôi. Em hại chết cha em,anh hại chết mẹ anh, chúng ta cùng nhau chống đỡ!"
"Anh hai......" Cô mở miệng, còn muốn giãy giụa nhưng anh hai nhanh tay lẹ mắt đã ngăn chận môi cô, "Qủa bóng nhỏ, anh yêu em, đừng rời xa anh, được chứ?"
Trong trí nhớ của cô anh hai chưa bao giờ ở một địa phương ngoài giường ngủ mà thổ lộ yêu thương với cô cả, trong lòng cô không khỏi dâng lên một luồng ánh sáng bảy màu,từng vòng từng vòng đan xen trói buộc trái tim của cô làm cho nó không cách nào chạy trốn, không cách nào chống cự, tất cả đều là ngọt ngào ấm áp thâm nhập vào tận xương tủy.
Cấm Kỵ Chi Luyến Cấm Kỵ Chi Luyến - Phó Tráng Tráng