Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vân Khuynh Thiên Khuyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 11: Nguy Hiểm Trốn Thoát Khỏi Hậu Cung
C
ung nữ giúp đỡ Nguyệt phi ra sườn điện, sớm đã có xe ngựa đứng chờ, Nguyệt phi vịn vào tay cung nữ bước lên, lúc màn xe buông xuống, trên mặt nàng liền khôi phục vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh.
Lận Kì Mặc lách mình chui vào xe, phân phó một tiếng, xe ngựa cuồn cuộn chuyển động, được một đội Cấm vệ quân hộ tống đi về phía sau.
Thấy Lận Kì Mặc nhìn về hướng này, Nguyệt phi hạ giọng hỏi:“Đó là Khánh Nhiễm?”
Lận Kì Mặc nhíu mày cười:“Tỷ tỷ vẫn còn nhớ nha đầu kia sao, mười phần thì Tiểu Tứ chắc tám chín phần là nàng.”
Nguyệt phi khẽ lắc đầu:“Đứa nhỏ này...Mới vừa rồi thấy nàng bức chết Khúc Đông Bình ta liền đoán được. Haizz, mười một năm, như thế nào vẫn dễ xúc động như vậy, sợ là bị trọng thương.”
Lận Kì Mặc cũng cười nhạt:“Nha đầu kia có điểm can đảm, nếu không phải Yến Hề Ngân cản trở, hiện tại sợ là Chiến Anh Đế đã muốn mất mạng, công phu của nha đầu kia cũng không kém hơn Tiểu Tứ. Mấy năm nay, Chiến Anh Đế bị ác mộng quấn thân, trong cung phòng bị nghiêm ngặc, hắn lại không rời khỏi hoàng cung một bước. Đối phó với hắn, sợ rằng cũng chỉ xuất hiện không báo trước như vậy mới có hiệu quả.”
Nguyệt phi gật đầu, lại lập tức hơi nhíu mày:“Địch Táp không phải là người dễ đối phó, ngươi vẫn là mau chút tìm được nha đầu kia đi, chậm nữa sẽ không kịp.”
Nguyệt phi dứt lời liền vỗ nhẹ vào vách xe ngựa:“Mau lên.”
Thái giám lên tiếng trả lời, phóng xe ngựa lao nhanh hơn, một đường trở lại Nguyệt Cầm cung, Lận Kì Mặc dìu Nguyệt phi vào tẩm điện, lúc đi ra thì ngực áo bị dính một mảng bẩn ướt. Cung nữ kinh hô tiến lên nhìn, dâng khăn cho hắn sửa sang lại.
“Làm sao bây giờ? Thất hoàng tử từng ở Sương Đồng cung, ba năm trước mới rời phủ xây phủ đệ mới, hay là bây giờ nô tỳ đi hỏi một chút, tìm một bộ quần áo cho ngài.”
Lận Kì Mặc xua tay né qua:“Quên đi, về sứ quán lại đổi. Nương nương bị nôn mửa, ngươi đi nấu chè hạt sen đem đến cho nàng, chăm sóc cẩn thật một chút.”
Cung nữ lên tiếng trả lời, thấy hắn bước nhanh ra ngoài điện, liền đuổi theo:“ Hay là tướng quân mượn xa giá của nương nương trở về đi, quần áo như vậy...”
“Được.” Lận Kì Mặc nhìn mảng áo bị bẩn đen trước ngực, nhíu mày gật đầu.
Nhảy lên xe ngựa, ánh sáng trong mắt khẽ loé lên một chút, nghĩ đến phương hướng Cấm vệ quân đuổi theo và nơi có ánh lửa tập trung đông đúc, hắn liền giương giọng nói:“Tiểu Đông Tử, đi qua cửa Tây Hoa, vòng qua Chu Thuận cung, sau đó theo cửa Trắc Vân rời hậu cung.”
Tiểu Đông tử đáp lời giơ roi, xe ngựa nhanh chóng đi về phía đông, hướng đến cửa Tây Hoa hẻo lánh.
Lại nói, Khánh Nhiễm phi thân vào hậu điện, lướt mắt nhìn một vòng, hoàng cung so với mấy năm trước không có biến đổi nhiều, nàng đã biết chỗ đến hậu cung, cắn răng chế trụ miệng vết thương trước ngực, nhanh chóng bay về hướng đông.
Bay qua hai nơi tường cao, né nhanh hai nhóm Cấm vệ quân, mắt thấy một bức tường cao mười thước chặn đường, Khánh Nhiễm cười lạnh.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, nàng quơ tay xé rách phần đuôi váy dài dưới chân, vung tay ném đi, mảnh lụa dài lất phất bám vào một góc cung, nàng quay đầu nhìn nhóm truy binh đã đến phía sau, lộ ra một nụ cười vui vẻ, nụ cười xinh đẹp và mị hoặc như hoa trong đêm, tay nâng váy dài, thân ảnh loé lên, phi thân biến mất.
Đèn cung đình thấp thoáng, tà áo đỏ thướt tha như nhiễm một tầng bụi vàng, nhẹ nhàng theo gió bay tán loạn, mảnh lụa dài bay phấp phới trong gió, tựa hồ như cánh chim chập chờn chuyển động, ma sát vào trái tim của mỗi người.
Gió đêm phần phật, cuốn lên tầng tóc đen mượt mà của nữ nhân, ánh trăng lên cao, mờ ảo như một cung nga lỡ lạc bước hạ phàm, quay đầu nở nụ cười sáng rọi cả màn đêm.
Địch Táp nhìn từ xa một màn, cung tên trong tay sắp sửa bắn ra lại khựng lại, chỉ trong nháy mắt, bóng đỏ kia đã chớp loé bay vào phía sau bức tường, tiến vào hậu cung.
Địch Táp xiết chặt cây cung trong tay, liều mạng dùng sức, cây cung vang một tiếng gãy lìa, giống như phẫn nộ chính mình thất thần, lại giống như sợ hãi việc thương tổn đến bóng người lúc nãy. Trong lòng hắn có ngũ vị tạp trần, bất ngờ quát lên
“Còn không mau truy!”
Nhóm truy binh thế này mới hoàn hồn, chạy vòng qua cửa cung hướng hậu cung đuổi đến.
Khánh Nhiễm tiến vào hậu cung, trong lòng biết Địch Táp sẽ nhanh chóng mang theo truy binh đuổi đến, nàng vội vàng nhìn rõ phương hướng, phi thân lao vút qua cửa tây.
Quả nhiên chưa chạy được bao lâu, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có rất nhiều điểm sáng đang chạy về hướng này. Khánh Nhiễm chau mày, thả chậm tốc độ, qua loa buộc chặt những miệng vết thương trên người đang chảy máu, nếu không phải vì vết máu nhỏ xuống, truy binh không thể đuổi đến nhanh như vậy.
Khánh Nhiễm xoay người xuyên qua một gian lầu, đến chỗ hoa viên thì dừng lại, dựa vào đại thụ thở dốc, thấy ánh lửa đang chậm rãi tiến đến, nàng đưa tay xé rách bộ áo đỏ bên ngoài, để lộ một bộ y phục dạ hành bó sát người. Tìm một khối đá nặng vừa phải đem áo khoát buộc vào, nhanh chóng phi thân lên đại thụ, lúc nàng thả mình lên chạc cây, phía dưới đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Cấm vệ quân đã đuổi đến, nàng liền ép sát mình vào thân cây, tay vung ra, tảng đá mang theo áo đỏ bay vụt qua bức tường cách đó không xa.
Một tiếng nước bắn tung toé truyền đến, phát ra từ hồ nước ngay sau bức tường.
“Ở bên kia! Mau đuổi theo!”
“Mau! Mau!”
Khánh Nhiễm nhìn đại đội Cấm vệ phía dưới vội vàng chạy tới hồ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đợi ánh lửa xa hơn một chút, nàng dùng sức đè lại cánh tay bị tên cắm vào, không khỏi cau mày đau đớn. Nàng khẽ dời mắt nhìn một lượt tình cảnh xung quanh, thấy không có người chú ý bên này, liền phi thân về một căn viện tối ở phía đông, rẽ sang đường hướng tây phóng nhanh lao đi.
Nàng ẩn thân vào một cung lâu u tĩnh, mắt thấy ba chữ “ Chu Thuận cung” dưới ánh nến, tròng mắt không khỏi có chút ánh sáng, nhanh chóng lao nhanh tới hướng tây. Nàng vừa bay qua một bức tường, bất chợt lại nghe được tiếng ngựa lộc cộc dần truyền đến.
Khánh Nhiễm kinh ngạc, phóng mình nhảy lên bức tường, chính lúc thấy một chiếc xe ngựa men theo con đường chậm rãi tiến tới, xe ngựa lay động, chập chờn theo ánh đèn mơ hồ của cung đình, phát ra không khí quái dị.
Vào thời khắc này sao lại có xe ngựa chạy ngang qua? Nàng chưa kịp nghĩ nhiều, liền thấy xe ngựa dần hướng đến của Trắc Vân, xe này muốn rời khỏi cung! Chỉ cần biết việc này không phải là đủ rồi sao?
Cũng vào lúc này, Địch Táp mang theo Cấm vệ quân đến bên hồ lục soát, mắt thấy Cấm vệ quân đã đem đuốc chiếu sáng mặt hồ như ban ngày, hắn không khỏi mím môi.
Trên mặt hồ sớm đã khôi phục sự tĩnh lặng, ánh mắt hắn dừng lại trong hồ, ánh nước phản chiếu lên đối mắt u tối, tạo ra tầng gợn sóng cuồn cuộn không ngừng.
Nữ nhân kia quả thực thấy cùng đường liền nhảy xuống hồ tự vẫn? Trực giác hắn cho thấy không đơn giản như vậy, nhưng vừa rồi hắn cũng thấy rõ, nữ nhân kia lao qua bức tường sau đó lướt nhanh rớt xuống hồ.
Mắt thấy Cấm vệ quân đã bao vây hồ, bắt đầu tìm kiếm bên dưới, hắn nhìn lại phía bức tường lúc nãy, đi tới bên hồ xem xét kĩ lưỡng. Lúc ánh mắt lướt qua một vật thì dừng lại, hắn liền bước nhanh tới, nhặt lên nhánh cây kia xem xét. Nhìn hai bên trái phải mảnh sân, mắt hắn đột nhiên loé lên, lạnh giọng quát.
“Đừng tìm nữa, rà soát toàn bộ hậu cung, cho dù có đào ba thước đất cũng phải bắt được người cho bổn vương!”
Cấm vệ quân kinh ngạc, nhưng không dám chậm trễ, mọi người đều biết Thất hoàng tử nhất định có phát hiện, trong nháy mắt liền chia làm nhiều tổ, tản ra tứ phía bắt đầu tìm kiếm.
Lúc này Phượng Anh cũng vừa rời cung, quay đầu nhìn nơi ánh lửa chiếu sáng như ban ngày, hoàng cung Chiến quốc xa hoa rộng lớn, lung linh dưới ánh lửa lập loè, hắn kéo nhẹ khoé môi cười lạnh, phất áo bước lên xe ngựa, lười biếng dựa vào vách xe, nhẹ giọng nói:“Chú ý Lận Kì Mặc, xem hắn có dẫn người về sứ thần quán hay không, báo cho ta biết.”
“Dạ.” Một âm thanh lạnh lùng quỷ dị đột ngột vang lên, xe ngựa lăn được vài vòng, một đạo bóng đen đã lắc mình phóng ngược lại, biến mất trong màn đêm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vân Khuynh Thiên Khuyết
Tố Tố Tuyết
Vân Khuynh Thiên Khuyết - Tố Tố Tuyết
https://isach.info/story.php?story=van_khuynh_thien_khuyet__to_to_tuyet