Chương 47: Đặt Bẫy Ở Rừng Đào
dit: Tư Đồ Tử Huyền
Beta: Tiểu Ly
Sâu thẳm bên trong rừng hoa đào, là mấy căn nhà gỗ nhỏ gắn bó với nhau, nhìn vẻ bề ngoài, có vẻ đơn sơ, vừa đi vào nhìn qua sẽ phát hiện, đây là gỗ trúc thượng đẳng, dùng loại trúc này làm phòng ở, đông ấm hè mát, vô cùng thích hợp để ở.
Cách bày biện bên trong phòng không thể gọi là xa hoa, thậm chí có thể nói là đơn giản, thế nhưng khắp nơi đều lộ ra vẻ tao nhã, phòng ở của nhà chính khá lớn, dùng mành thuỷ tinh ngăn thành ba phòng nhỏ, một vài bức tranh sơn thuỷ có màu sắc trang nhã treo trên vách, trong phòng ngủ chính, một giường lớn làm từ gỗ đàn hương có thể dành cho bốn người ngủ được. Áo ngủ bằng gấm được làm từ Thiên Tàm Ti, chỉ là khẽ vuốt ve cũng cảm thấy được cảm giác nó là chất liệu thượng đẳng, tựa như da thịt trẻ con, ngay giữa gian phòng đặt một lò khắc hình kì lân, không biết đang đốt thứ gì, mùi hương kia, vô cùng dễ chịu, căn phòng ở ngoài cùng lớn một chút, trên bàn bày đầy thức ăn cùng rượu ngon, mặt đất được phủ kín bởi thảm nhung đỏ thẫm, dẫm lên trên thật mềm mại, một chút cũng không cảm thấy lạnh.
“Vương phi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tịch Nhan đẩy cửa sổ ra, những ngôi sao nhỏ như những hạt mưa thưa thớt, tô điểm thêm àn đêm đen như mực, một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Tháng tư mùi hương hoa cỏ lan tỏa khắp nhân gian, trên núi hoa đào bắt đầu nở rộ, ngọn núi phía sau Tướng phủ, hoa đào đua nhau nở rộ, nào là màu hồng nhạt, màu trắng, màu đỏ, muôn vẻ rực rỡ, làm cho người ta nhìn đến hoa cả mắt, tựa như trong lòng cũng đang có hoa đào nở rộ.
Gió đêm thổi qua, cành hoa đào rung rinh trong gió, thật là xinh đẹp, hương thơm quyện vào nhau đầy trời, thấm vào ruột gan, sương đêm ùa lên mặt, có chút cảm giác mát lạnh.
Hồng Đậu đứng sau lưng Tịch Nhan, cực kỳ lo lắng, nếu như có gì sơ suất, tội danh này, cho dù là tiểu thư cũng không thể gánh nổi, ban đầu lúc nghe phân phó nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc cùng thú vị nhưng nghĩ lại một chút thì chuyện này quả thực là mạo hiểm.
Tịch Nhan xoay người, cũng không biết là do ban đêm lạnh hay vẫn là do gió lạnh, dù cho khoé miệng nàng đang cong lên, hai hàng lông mày vẫn như trước chứa đựng chút trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Hồng Đậu, ở Lưu Ly Quốc, có nô tài nghi ngờ năng lực của chủ tử giống như ngươi vậy sao? Nếu như nô tài ở bên người cũng không tin chủ tử, vậy chuyện này sao có thể thành? Mọi việc ở Vương phủ ta đã giao cho Tương Tư xử lý, ta mang ngươi theo, chính là muốn ngươi có thêm hiểu biết, học tập nhiều thủ đoạn hơn một chút, chứ không phải để ngươi lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác như lúc này, làm đại sự làm gì có chuyện không có chút nguy hiểm nào?”
Lời còn chưa nói hết, đã mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Tịch Nhan nhíu lông mày, lướt qua người nàng ta, đi tới cửa, từ xa đã nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực, là Tứ hoàng tử đương triều, có vẻ như hắn rất yêu cái màu đỏ như lửa này, một thân đỏ rực, khóe miệng có chút tươi cười, nhìn qua thật giống như một yêu nghiệt.
“Ta còn tưởng Tứ hoàng tử sẽ không tới, không nghĩ tới lại đúng giờ như vậy.”
Tịch Nhan cười yếu ớt nhận lấy áo choàng từ trên tay hắn, xoay người đưa cho Hồng Đậu đang đứng ở một bên.
Hạ Thiên Thần vỗ vỗ sau ót, kéo tay Tịch Nhan, đôi mắt hoa đào xinh đẹp thâm tình mà chân thành chăm chú nhìn nàng:
“Lại để ĩ nhân đợi lâu, thực sự là không nên rồi.”
Tịch Nhan áy náy cười cười:
“Tứ hoàng tử cao quý sao lại có thể là hạng người không biết thương hoa tiếc ngọc, là Tịch Nhan nóng vội, đã đến sớm rồi.”
“Mùi thơm quá!”
Hạ Thiên Thần nhắm mắt lại, bờ môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong, độ cong kia vừa đủ, nhiều một chút sẽ quá mức, thiếu một chút sẽ không đủ để diễn tả cảm xúc, lông mi vừa dài lại thật dày, dưới ánh đèn, làn da kia đúng là nửa điểm tỳ vết cũng không có, Tịch Nhan rung động, thầm than một tiếng yêu nghiệt.
“Cũng không biết Tứ hoàng tử thích ăn món gì, nên ta cho hạ nhân tuỳ tiện làm vài món ăn, mặc dù Tịch Nhan không biết uống rượu, nhưng hôm nay ngày lành lại có cảnh sắc tuyệt đẹp thế này không thể để mất hứng được.”
Hai người lần lượt ngồi xuống, Tịch Nhan liếc nhìn Hồng Đậu phía sau:
“Còn không mau rót rượu cho Tứ hoàng tử?”
Hồng Đậu vâng một tiếng, cúi người xuống muốn lấy cái bình rượu kia, lại bị Hạ Thiên Thần ngăn lại:
“Ngày lành cảnh đẹp như thế, tốt nhất là hai người cùng thưởng thức, có người thứ ba ở đây, chẳng phải mất hứng sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, Tịch Nhan chỉ nhàn nhạt cười:
“Hồng Đậu, ra bên ngoài chờ đi.”
Hồng Đậu nhìn Tịch Nhan một cái, trên mặt lộ vẻ lo lắng, nàng căn bản không muốn rời đi, nhưng lại nghĩ đến những lời nhắc nhở vừa rồi của Tịch Nhan, cuối cùng cũng không mở miệng mà lui ra ngoài.
“Cầm, kỳ, thi, hoạ không gì không giỏi, thông kim bác cổ (học sâu biết rộng), biết những điều mà người khác không biết, không thể lấy được Tứ tiểu thư, Thiên Thần sẽ hối tiếc cả đời.”
Hạ Thiên Thần nhìn Tịch Nhan thật lâu, mãi một lúc sau mới sâu kín mở miệng, những lời hắn nói ra làm cho người khác phải kinh ngạc, vừa nói vừa lắc đầu, cau mày, bộ dáng kia, thật là đau khổ cùng bất đắc dĩ.
“Không thể gả cho Tứ hoàng tử, là do Tịch Nhan không may mắn.”
Lông mi dài nhẹ nhàng cụp xuống, che đi sóng ngầm nơi đáy mắt, lông mày hơi nhíu, giọng nói buồn thảm, mang theo đau khổ cùng buồn rầu không nói nên lời, khiến cho trái tim của Hạ Thiên Thần cũng theo đó mà nhói lên, bộ dáng này của nàng, chân thật như thế, không giống như là đang diễn trò.
“Tịch Nhan mệnh tiện, trời sinh là thứ nữ, không so được với tỷ tỷ cao quý, hôn nhân đại sự, toàn bộ dựa vào một câu nói của phụ thân, không nghĩ tới cha lại nhẫn tâm đem ta gả cho Thất hoàng tử kia.”
Nói ra điều đau lòng, giọng nói của nàng mang theo chút nghẹn ngào.
Hạ Thiên Thần thấy nàng như thế, chẳng những không tiến đến an ủi, nụ cười trên mặt ngược lại càng sâu:
“Tứ tiểu thư nói gì vậy, Thất đệ dù thế nào cũng đường đường là một hoàng tử, là huyết mạch của hoàng thất, ta thế nhưng có nghe nói, trong ngày đại hôn đó, Tứ tiểu thư tự sát không thành, sau khi tỉnh lại tính tình thay đổi, bảo vệ Thất đệ vô cùng, thậm chí còn vì hắn mà nổi cơn thịnh nộ, đánh đập người khác tàn nhẫn.”
Hai ngày trước, ở trên đường lớn phía Đông, gã bán kẹo hồ lô chẳng qua là cùng Hạ Dạ Bạch vui đùa một chút thôi, lại bị nàng hung hăng giáo huấn một trận, tiếng kêu thê lương của con khỉ kia đến nay còn khiến người ta sởn hết cả tóc gáy, thế nhưng lại nghe đồn Tứ tiểu thư lương thiện đến con kiến còn không nỡ giết chết, cũng vì chuyện này mà hôm nay hắn mới tới chỗ hẹn, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, người nọ là thực sự thiện lương giống như là Bồ Tát, hay nàng chỉ tốt với một mình ngốc Vương bị thế nhân xem thường kia.
Suy tư một lát, lại ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong suốt dịu dàng như nước kia, nụ cười trên mặt Hạ Thiên Thần cứng đờ, bản thân hắn vẫn luôn phong lưu, chỉ có nữ tử trang điểm xinh đẹp cố gắng hết sức hướng tới hắn mà bày ra gương mặt tươi cười như hoa, duy nhất một lần có một tiểu thiếp hắn khá sủng ái bởi vì tranh giành tình cảm mà đến trước mặt hắn khóc lóc kể lể, lòng hắn sinh ra chán ghét, liền cảm thấy bản thân mình chán ghét nước mắt nữ nhân, rốt cuộc hắn không sủng ái nàng kia, cũng không còn nữ nhân nào dám ở trước mặt hắn khóc lóc.
Vậy mà giờ phút này, nữ tử trước mắt hắn kia cũng đang rơi nước mắt giống như vậy, vậy mà hắn lại không cảm thấy chán ghét nhưng cũng thật sự không thích.
“Việc này Tứ hoàng tử cho rằng ta nên làm thế nào, hủy hôn sao? Ngày đại hôn hôm đó, ta lấy cái chết uy hiếp, thế nhưng phụ thân cũng có thay đổi, cứng rắn ép ta phải gả cho Thất hoàng tử, trở về từ cõi chết, phụ thân vẫn như cũ kiên quyết duy trì quyết định đó, ta còn thế làm nào, chết lại lần nữa sao? Nếu như ta chết, khó có thể gặp lại Tứ hoàng tử một lần nữa, trên đời này, làm sao có thể tìm được một Mạc Tịch Nhan yêu Tứ hoàng tử?”
Giọng nói của nàng, tiếp theo bắt đầu trách cứ, cứ chậm lại từng chút một, sau cùng, chỉ còn tiếng thì thầm yếu ớt như đang tự nói cho bản thân mình nghe, cặp mắt kia, bị sương mù dày đặc bao phủ, không thể nhìn rõ ràng, chỉ thấy thương tâm bi thống ngưng lại thành biển…
Thứ Nữ Cuồng Phi Thứ Nữ Cuồng Phi - Tiểu Yêu Trọng Sinh