Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 47
ừ khi Matt đề nghị kỷ niệm sinh nhật của cô trở thành cuộc hẹn bốn người, Meredith đã cảm thấy nghi ngờ về sự thất bại của buổi tối, nhưng khi Parker và Lisa đến cách nhau vài phút, cả hai nhìn hoàn toàn vui vẻ và hớn hở, cô bị cuốn vào ý nghĩ là rốt cuộc nó không phải là một thảm hoạ. "Sinh nhật hạnh phúc, Mer," Lisa nói, ôm chầm cô trong cái ôm chặt và trao cho cô một cái hộp bọc giấy rực rỡ. "Sinh nhật hạnh phúc, " Parker nói, và mang cho cô một cái hộp thuôn nhỏ, khá nặng. "Farrell còn chưa đến sao?" anh hỏi thêm, liếc nhìn xung quanh.
"Chưa đến, nhưng có rượu và thức ăn khai vị trong nhà bếp. Em chỉ vừa mới dọn thức ăn vào khay."
"Tớ sẽ làm xong và đem nó ra đây," Lisa tình nguyện. "Tớ đói muốn chết." Cô biến mất vào nhà bếp trong đám lụa màu quả mận của khăn quàng cổ.
Quắc mắt nhìn theo lưng của cô, Parker thắc mắc với Meredith, "tại sao cô ta lại mặc như thế?Tại sao cô ta không thể ăn mặc như người bình thường?"
"Bởi vì cô ấy đặc biệt," Meredith nói với nụ cười. "Anh biết đó," cô nói thêm, mang lại cho anh một cái nhìn không cắt nghĩa được, "đa số đàn ông nghĩ Lisa hấp dẫn."
"Anh thích cách ăn mặc của em," anh nói, nhìn với vẻ khen ngợi cái áo khoác bolero nhung đỏ tươi viền những đường vàng của cô và dính liền với cái cổ rộng như cà vạt làm cho bộ đồ có vẻ ngây thơ dễ làm cho người ta nhầm lẫn. Cái áo khoác bây giờ đang mở, để lộ một cái áo đầm đỏ không dây ôm lại ở vòng eo nhỏ nhắn của cô và nhẹ nhàng chun lại ở lai áo. Cố lờ đi lời bình luận của cô về Lisa, anh mỉm cười và nói, "tại sao em không mở quà của anh trước khi Farrell đến đây?"
Bên trong cái hộp gói giấy bạc là một cái hộp nhung xanh, và nằm trong lớp xa tanh mượt là một vòng đeo tay bằng ngọc bích và kim cương tuyệt đẹp. Meredith cẩn thận lấy nó ra. "Nó thật đẹp," cô thì thầm trong khi ngực của cô đau nhói và dạ dày của cô thắt lại từng đợt. Nước mắt chảy như mưa trên mắt cô, làm cho món nữ trang lấp lánh bị mờ đi và chập chờn, và ngay lúc đó cô biết - cô biết là cả vòng đeo tay lẫn Parker đều không thể thuộc về cô. Không khi cô đã phản bội Parker trong tâm trí và trái tim cô bởi vì sự ám ảnh bất lực của Matt trong cô. Ngẩng đầu lên, cô buộc chính mình phải nhìn vào mắt của Parker và đưa vòng đeo tay lại cho anh. "Em xin lỗi," cô nói với giọng nghẹn ngào. "Nó thật lộng lẫy, nhưng em - em không thể nhận cái này,."
"Tại sao lại không?" anh bắt đầu, nhưng anh biết câu trả lời, đã cảm thấy khoảnh khắc này đang đến. "Vậy thôi sao," anh nói một cách cay nghiệt."Farrell đã thắng."
"Không hoàn toàn," cô nói lặng lẽ, "nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa giữa Matt và em, em vẫn không thể kết hôn với anh. Không phải bây giờ. Anh xứng đáng có được một người vợ tốt hơn là người dường như không thể kiểm soát tình cảm cô ta với một người đàn ông khác."
Sau một lúc im lặng căng thẳng, anh nói, "Farrell có biết em đang huỷ bỏ sự đính ước của chúng ta không?"
"Không!" cô giải thích hơi dữ dội. "Và em thà là anh ấy không biết. Nó chỉ làm cho anh ấy kiên trì hơn."
Một lần nữa anh do dự, và sau đó anh vươn ra phía trước, lấy cái vòng đeo tay từ bàn tay của cô, và cài nó vào cổ tay của cô. "Anh sẽ không chịu thua đâu," anh nói với nụ cười khắc nghiệt. "Anh xem đây như là một thất bại nhỏ. Anh thật sự ghét đồ con hoang đó."
Tiếng chuông cửa reo, Parker nhìn lên, và tia nhìn của anh chiếu vào Lisa, người đang đứng ở ngưỡng cửa nhà bếp, đang cầm một cái khay."Cô đứng đó nghe lén bao lâu rồi?" anh hỏi trong khi Meredith đi đến để mở cửa cho Matt vào căn hộ.
"Không lâu," cô nói nhưng những gì làm anh chú ý lại là giọng nói dịu dàng khác thường. "Anh có muốn uống một ly rượu không?"
"Không," anh nói chua chát, "tôi thích cả chai "
Thay vì hả hê bởi sự khó khăn của anh, cô rót một ly rượu và đem đến cho anh, mắt của cô dịu dàng và sáng rực kỳ lạ.
Matt bước qua ngưỡng cửa, và đối với Meredith nó có vẻ như thể toàn bộ căn phòng khách bị lán át chỉ với sự xuất hiện của anh. "Sinh nhật hạnh phúc," anh nói, mỉm cười với cô. "Em trông rất tuyệt vời," anh thêm vào, đưa mắt của anh từ trên đỉnh của tóc vàng sáng ngời xuống mũi đôi giày đỏ của cô.
Meredith nói cảm ơn và cố gắng không nhận thấy sự hấp dẫn đẹp trai của anh trong bộ đồ com lê màu xám, áo sơ mi trắng tinh, và chiết cà vạt sọc bảo thủ. Lisa làm một cử động đầu tiên làm cho không khí bớt căng thẳng. "Chào, Matt," cô nói, cười với anh. "Đêm nay anh trông có vẻ giống một ông chủ ngân hàng hơn Parker đấy."
"Tôi không có khóa Phi Beta Kappa," Matt nói đùa, miễn cưỡng vươn ra phía trước để bắt tay Parker đã đưa ra cho anh cũng với vẻ miễn cưỡng như vậy.
"Lisa ghét chủ ngân hàng," Parker nói, thả tay Matt ra và đi đến chai rượu vang. Anh rót đầy ly của anh và uống hết.
"Sao, Farrell," Parker nói một cách bất lịch sự chưa từng có, "là sinh nhật của Meredith. Lisa và tôi nhớ nó. Quà của anh đâu?"
"Tôi không có đem đến đây."
"Ý anh là anh đã quên phải không?
"Ý tôi là tôi không có đem nó đến đây."
"Sao chúng ta không bắt đầu đi, mọi người," Lisa thốt ra, chia sẻ ước muốn của Meredith là đưa hai người đàn ông này đến một nơi công cộng - tốt nhất là một nơi ồn ào, một nơi mà họ không thể cãi nhau. "Meredith có thể mở món quà của tôi sau."
Xe limousine của Matt đang chờ bên lề đường. Lisa bước vào trước, và Meredith làm theo, cố tình ngồi cạnh Lisa và loại bỏ một cách hiệu quả khả năng hai người đàn ông sẽ tham gia vào cuộc tranh giành nho nhỏ trong chuyện ai ngồi cạnh cô. Người duy nhất nhìn không căng thẳng là Joe ÓHara, người tăng thêm sự căng thẳng bằng cách nói với nụ cười đến tận mang tai, "chào buổi tối, bà Farrell."
Hai chai của Dom perignon đang đặt trong những cái xô đá bạc bên cạnh tủ rượu của xe. "Muốn uống chút sâm banh không? Tôi thích - " Lisa bắt đầu, nhưng chỉ sau đó chiếc xe limo phi như tên lửa tiến vào giao thông, ép cô ngã ra phía sau chỗ ngồi và làm cho cô thở hổn hển.
"Chúa ơi!" Parker thốt ra, cố gắng giữ thăng bằng khi anh bị ép tới phía trước rồi bị giật lại về phái sau với cùng một sức ép. "Tên tài xế ngốc nghếch của anh vừa mới cắt qua bốn làn xe và vượt đèn đỏ!"
"Anh ta rất thành thạo," Matt trả lời, cất cao giọng của anh để át những tiếng còi phát ra từ của những người lái xe bực bội, và không ai nhận ra có một chiếc Chevrolet cũ đang bám sát theo xe của họ, thay đổi làn xe bất cứ khi nào họ đổi làn xe, với một khoảng cách nhất định. Trong khi xe limo bay rít ầm ầm về hướng xa lộ, làm các xe khác tản ra khi nó xuất hiện, Matt nâng chai rượu sâm banh ướp lạnh và khui nó. "Sinh nhật thứ ba mươi vui vẻ," anh nói, trao cho Meredith ly rượu sâm banh đầu tiên “Anh xin lỗi là anh đã lỡ mất mười một lời chúc mừng trước đó”
"Meredith bị say khi uống sâm banh," Parker cắt ngang. Hướng về Meredith với nụ cười kín đáo, anh nói thêm, "nhớ cái lần em bị say bởi rượu sâm banh tại bữa tiệc kỷ niệm của Remingtons không?"
"Không phải là bị say. Chính xác là bị chóng mặt," Meredith chỉnh anh, không hiểu được giọng nói của anh và sự lựa chọn đề tài của anh.
"Em chắc chắn là đã bị chóng mặt," anh trêu chọc. "Và hơi lảo đảo. Em làm cho anh phải đứng ở trên ban công với em trong gió lạnh. Có nhớ - anh khoác cho em áo choàng của anh. Rồi Stan và Milly Mayfield gia nhập cùng chúng ta và chúng ta lấy áo choàng làm lều và ở lại bên ngoài." Anh nhìn lướt qua Matt và nói bằng giọng điệu trịch thượng lạnh lùng, "Anh có biết Mayfields không?"
"Không," Matt trả lời, trao cho Lisa ly rượu sâm banh.
"Không, dĩ nhiên là anh sẽ không biết," anh nói một cách tuỳ tiện. "Milly và Stan Mayfield là bạn bè lâu ngày của Meredith và tôi." Anh nói điều đó với ý định làm cho Matt cảm thấy như người ngoài, Meredith vội vàng đổi đề tài và Lisa nhanh chóng tham gia, kéo Matt vào cuộc thảo luận. Parker uống thêm bốn ly sâm banh nữa và góp thêm hai câu chuyện thích thú về những người mà anh và Meredith biết và những người mà người Matt không biết.
Nhà hàng Matt đã chọn là một nhà hàng mà Meredith chưa từng thấy hoặc nghe nói đến trước đây, nhưng cô thích nó ngay khoảnh khắc họ đi vào phòng giải lao. Trang trí theo kiểu quán rượu người Anh, với cửa sổ có kính màu và lót ván gỗ tối màu, Manchester House có một phòng đợi lớn kéo dài cho đến tận phía sau. Phòng ăn, ở hai bên của phòng giải lao, nhỏ và ấm áp, tách biệt với phòng đợi bởi những cây trường xuân màu kem trên các dàn mắt cáo. Phòng đợi, nơi họ đã được đưa đến để đợi cho đến khi bàn của họ được sẵn sàng, đã chứa đầy những người vui chơi cho lễ giáng sinh, bao gồm một bữa tiệc của khoảng hai mươi người. Đánh giá từ những tràng cười khàn khàn đột nhiên xuất hiện từ phía bàn đó và một vài người ngồi trên những cái ghế cao bên quầy rượu,hầu hết mọi người thích thú thoải mái trong không khí vui vẻ của lễ giáng sinh.
"Nơi này chắc chắn như địa ngục không phải là nơi mà tôi sẽ chọn để ăn mừng sinh nhật của Meredith," Parker nói với cái nhìn khinh bỉ đến Matt khi tất cả bọn họ đều ngồi xuống.
Giữ sự nóng nảy của anh dưới tầm kiểm soát vì lợi ích của Meredith, Matt nói thẳng thừng, "nó cũng sẽ không là nơi tôi sẽ chọn, nhưng nếu chúng ta muốn ăn trong hoà bình, nó phải là một nơi nào đó tương đối tối và tách biệt. "
"Parker nó sẽ vui mà," Meredith hứa hẹn, và cô thật sự thích nó - bầu không khí Anh và tiếng nhạc sống động từ một ban nhạc sống.
"Ban nhạc rất hay," Lisa đồng ý, ngả người trên ghế của cô và quan sát các nhạc sĩ. Trong chốc lát mắt của cô mở to khi tài xế của Matt đi vào phòng đợi và ngồi xuống cái ghế cao ở đầu kia của quầy "Matt," cô nói với nụ cười ngờ vực, " tôi nghĩ tài xế của anh vừa mới quyết định tránh cái giá lạnh và uống một ly bia. "
Không nhìn theo hướng đó, Matt trả lời, " Joe uống Coke không uống bia, khi anh ấy đang làm việc. "
Một người phục vụ xuất hiện để lấy đơn đặt thức uống của họ, và Meredith quyết định không cần phải thông báo cho Lisa biết là Joe cũng là vệ sĩ, nhất là khi cô thích quên chuyện đó đi.
"Tất cả đều đã chọn thức uống rồi chứ, các vị?" người phục vụ hỏi, và khi được bảo là đã đủ, anh ta đi đến cuối quầy. Anh ta đang bắt đầu trao tấm phiếu cho người phục vụ ở quầy rượu, thì một người đàn ông thấp mặc một cái áo khoác to lớn cồng kềnh khác thường bước đến sau lưng người phục vụ và nói, "Anh có muốn kiếm một trăm đồng ngay không, anh bạn?"
Phục vụ quay ngoắt lại. "Bằng cách nào?"
"Hãy để cho tôi đứng ở đàng kia đằng sau giàn mắt cáo đó một chút. "
"Tại sao?"
"Anh có vài nhân vật quan trọng tại một trong các bàn đó, và tôi có cái máy ảnh dưới cái áo choàng này" Anh ta chìa tay ra, và đó là một tấm thẻ phóng viên cho thấy rằng anh ta đã được thuê bởi một tờ báo nổi tiếng, và một tờ giấy bạc 100 đô la gấp gọn gàng.
"Đừng để người khác nhìn thấy," người phục vụ nói, nắm lấy tiền.
Ở bàn của người quản lý phục vụ ở trước phòng giải lao, ông chủ của nhà hàng nhấc máy điện thoại và quay số điện thoại nhà của Noel Jaffe, người đánh giá nhà hàng ở các cột báo của anh ta. "Noel," anh ta nói, hơi xoay vai qua để tránh bị nghe lỏm bởi đám đông khách hàng mới bước vào cửa, "Đây là Alex qua tại Manchester House. Anh nhớ tôi đã nói cho anh nghe một ngày nào đó tôi sẽ đền đáp cho bản tường thuật dễ thương mà anh đã viết về nhà hàng của tôi trong cột báo của anh không? À, đoán thử ai đang ngồi trong nhà hàng của tôi ngay bây giờ. "
"Không giỡn chơi chứ. "Jaffe cười khi Alex kể cho anh nghe là ai. "Có lẽ họ là một gia đình nhỏ hạnh phúc mà họ đã tỏ ra tại cuộc họp báo "
"Không đêm nay, họ không phải," Alex nói, lời thì thầm của anh ta nhỏ dần. "Vị hôn phu có một khuôn mặt như đám mây báo hiệu cơn bão, và anh ta đã uống rất nhiều."
Có sự ngập ngừng trong chốc lát, suy nghĩ, rồi Jaffe cười khúc khích và nói, "tôi sẽ đến đó ngay với nhiếp ảnh gia. Tìm cho chúng tôi một cái bàn để chúng tôi có thể theo dõi mà không bị nhìn thấy. "
"Không thành vấn đề. Nhớ chỉ - khi anh viết về chuyện này, đánh vần tên nhà hàng của tôi cho đúng và nhớ ghi địa chỉ. "
Alex gác máy điện thoại, rất phấn khởi về triển vọng quảng cáo miễn phí về chuyện những người giàu có và nổi tiếng ở Chicago đến ăn trong nhà hàng của anh ta, anh ta gọi thêm vài đài truyền hình và radio.
Đến khi người phục vụ mang ra thức uống lần thứ hai - và thứ ba cho Parker - Meredith biết rõ là Parker đang uống rượu quá nhiều, quá nhanh. Chỉ chuyện đó không thì không hoàn toàn đáng báo động nếu anh không nhất quyết xen vào cuộc đàm thoại đều đặn những câu chuyện nhỏ mà anh và Meredith đã làm, hầu hết chúng bắt đầu bằng chữ "nhớ khi... "
Meredith không phải lúc nào cũng nhớ, và hơn nữa cô ngày càng ý thức được là Matt đang nổi giận.
Matt không phải đang nổi giận, anh đã thật sự giận dữ một cách lạnh lùng. Trong bốn mươi lăm phút anh buộc phải lắng nghe Reynolds nói những chuyện liên quan đến anh ta và Meredith, mưu đồ để chỉ cho Matt thấy là anh, vô vọng và không thể thay đổi, là người thấp kém hơn với Meredith và Reynolds, dù cho anh có nhiều tiền như thế nào đi chăng nữa. Trong đó có câu chuyện mà Meredith bị gãy cây vợt của cô trong một cuộc đấu đôi mà cô chơi cặp với anh ta ở câu lạc bộ quốc gia khi cô còn là một thiếu nữ... một chuyện khác về buổi dạ vũ chết tiệt do một trường tư nhân kiểu cách nào đó nơi cô đã đánh rơi sợi dây chuyền của cô... và một chuyện khác về một trận đấu pôlô mà anh ta đã đưa cô đi xem gần đây.
Khi anh ta bắt đầu nói về chuyện đấu giá từ thiện mà họ đã làm việc cùng nhau, Meredith đứng lên một cách nhanh chóng. "Em đi vào phòng vệ sinh nữ một lát," cô nói, cố tình làm gián đoạn Parker. Lisa cũng đứng lên. "Tớ sẽ đi với cậu. "
Ngay khi họ đi đến phòng vệ sinh nữ, Meredith đi đến bồn rửa tay, chống tay cô trên cái quầy gạch trong một tư thế hoàn toàn khổ sở. "Tớ không thể chịu đựng thêm nữa," cô nói với Lisa. "Tôi không bao giờ tưởng tượng đêm nay sẽ tệ như thế này. "
"Tớ có nên giả vờ bị bệnh và buộc họ đưa chúng ta về nhà không?" Lisa nói, cười toe toét khi cô nghiêng người tới và tô lại son môi. "Nhớ khi cậu làm chuyện đó cho tớ vào lúc chúng ta có hẹn cùng nhau khi chúng ta ở Bensonhurst không?"
"Parker sẽ không quan tâm nếu cả hai chúng ta ngất ngay dưới chân của anh ấy đêm nay," Meredith nói một cách bực bội. "Anh ấy quá bận rộn làm những gì mà anh ấy có thể để khiêu khích Matt gây gổ. "
Ống son môi trong tay Lisa dừng lại, và cô bắn tia nhìn bực bội đến Meredith. " Matt đang kích động anh ấy!"
"Anh ấy đã không nói một lời nào!"
"Đó là cái cách anh ta đang kích động anh ấy. Matt đang ngả người trên ghế của anh ta, xem Parker như thể anh ấy là một thằng hề! Parker không quen bị thua, và anh ấy mất cậu. Và Matt đang ngồi ở đó, lặng lẽ hả hê vì anh ta biết anh ta sẽ thắng. "
"Tớ không thể tin cậu!" Meredith thốt lên bằng một giọng trầm, tức giận. "Trong nhiều năm cậu đã chỉ trích Parker khi anh ấy đúng. Bây giờ khi anh ấy sai và say, và cậu lại đứng về phía của anh ấy! Hơn nữa, Matt đã không thắng bất cứ thứ gì. Và anh ấy đã không hả hê. Anh ấy có thể tỏ ra vẻ chán ngán và thích thú trò hề của Parker, nhưng anh ấy không có! Tin tớ đi, anh ấy đang tức giận - thật sự tức giận vì Parker đang làm anh trông giống như một - một người bị xã hội ruồng bỏ. "
"Đó là cách cậu nhìn thấy," Lisa nói với sự phẫn nộ dữ dội làm Meredith lùi bước trong sự kinh ngạc. Nó trở thành tội lỗi khi Lisa nói thêm, "tớ không hiểu sao cậu lại có thể suy nghĩ đến chuyện cưới một người đàn ông mà cậu không có chút cảm thông!"
Người phục vụ vừa mới nói với Matt là bàn của anh đã sẵn sàng, và qua vai Matt anh nhìn thấy Meredith và Lisa xuất hiện từ phòng vệ sinh nữ và đi ngang qua phòng đợi đông đúc người.
Parker đã ngừng nói về những chuyện anh và Meredith đã làm và bây giờ đang gây sự thù địch với Matt bằng cách chất vấn anh về xuất thân của anh và mỉa mai với câu trả lời của Matt. "Nói cho tôi biết đi, Farrell," anh nói bằng một giọng ngọng nghịu, ầm ĩ làm cho nhiều người ở những bàn gần kề xoay lại, "anh học đại học ở đâu? Tôi đã quên rồi. "
"Trường Indiana State," Matt nhả ra, nhìn Lisa và Meredith.
"Tôi đã học ở Princeton. "
"Vậy thì sao! "
"Tôi chỉ tò mò. Thế còn thể thao thì sao? Anh có chơi môn thể thao nào không?"
"Không," anh nói ngắn gọn, đẩy lui ghế của anh và đứng lên để cho bốn người có thể đi đến bàn của họ trong phòng ăn ngay khi những người phụ nữ đến.
"Anh làm gì với thời gian rảnh rỗi của anh?" Parker tiếp tục dai dẳng, cũng đẩy lui ghế của anh ta và đứng lên, hơi lảo đảo.
"Tôi làm việc. "
"Ở đâu?"
"Trong nhà máy thép và như là một thợ máy. "
"Tôi chơi vài trận polo, một ít quyền Anh và," anh nói thêm với vẻ ngoài khinh khỉnh xuống toàn bộ chiều dài của Matt,"tôi đã trao cho Meredith nụ hôn đầu tiên của cô ấy. "
"Tôi lấy đi sự trong trắng của cô ấy," Matt sập lại, bị mắc câu bởi sự kiềm chế của anh đã quá sức chịu đựng, nhưng mắt của anh dán vào Lisa và Meredith, họ chỉ cách đó dưới mười feet.
"Mày là đồ chó đẻ!" Parker rít lên, và, thụt cánh tay của anh ta, và nhắm một đấm vào Matt.
Matt vừa mới thấy nó đến kịp để tránh nó. Phản ứng theo bản năng, anh tung cánh tay trái của anh lên và đánh với tất cả sức mạnh của anh. Sự hỗn loạn bùng nổ; những người phụ nữ la hét, đám đàn ông nhảy ra khỏi ghế của họ, Parker bị ngã xuống sàn, và những ánh sáng trắng bùng nổ ở đằng sau. Lisa gọi anh đồ con hoang, Matt nhìn về phía cô ấy, và nắm tay nhỏ đánh vào mắt của anh cùng lúc Meredith cúi xuống để giúp Parker đứng lên. Matt theo bản năng rút lại nắm tay của anh để đánh trả lại cú đánh, nhận ra Lisa là người đã đánh anh, và kiểm tra những chuyển động xung quanh, nhưng khuỷu tay của anh đụng phải cái gì đó rất cứng đằng sau anh và Meredith khóc thét lên. Joe đang đi hầm hầm đến phía trước, vượt qua các thực khách đang bỏ đi, và Matt chụp cánh tay của Lisa để ngăn cản người đàn bà hung dữ đánh anh nữa trong khi các nhiếp ảnh gia không biết từ đâu hiện ra, tranh nhau chụp ảnh. Với cánh tay tự do còn lại, Matt giật mạnh Meredith ra khỏi Parker và đẩy cô về phía Joe. "Đưa cô ấy ra khỏi đây ngay!" anh thét, cố che cho cô khuất sau tầm nhìn của máy quay phim bằng cơ thể mình. "Đưa cô ấy về nhà ngay!"
Đột nhiên Meredith cảm thấy mình bị đẩy qua đám đông la hét đi về phía cửa tự động của nhà bếp. "Có lối ra ở cửa sau," Joe nói hổn hển, kéo cô băng qua những đầu bếp giật mình bởi sự xuất hiện của anh đang đứng ở các chậu hấp và những người bồi bàn với các khay thức ăn. Anh đẩy vai của anh vào cánh cửa sau, làm cho nó bật tung ra và đâm sầm vào phía sau của toà nhà gạch, và họ bước ra không khí ban đêm lạnh gía và đi về bãi đậu xe ở phía sau, lờ đi người phục vụ ở bãi đậu xe. Giật mạnh cửa xe limo, Joe đẩy cô vào phía sau xe và nằm xuống sàn. "Nằm xuống," anh la to, đóng sầm cửa phía cô lại và chạy đến cửa của người lái xe.
Trong sự lờ mờ không thực, Meredith nhìn chằm chằm vào những sợi chỉ xoắn của tấm thảm xanh đậm cách đôi mắt mở to của cô khoảng nữa inch, không thể tin chuyện này đang xảy ra! Từ chối không thu mình lại trên sàn, cô đẩy mình lên, cố bò vào ghế chỉ khi động cơ xe gầm rú. Chiếc Cadillac chạy ầm ầm ra khỏi bãi đậu xe, tiếng bánh xe rít lên, nghiêng qua một bên ở góc đường trên hai bánh xe, đổ Meredith lại lên sàn thành một đống. Đèn đường bay vùn vụt qua cửa sổ trong một màu trắng mờ đục khi chiếc xe chạy một cách điên cuồng xuống một con đường và lên con đường khác, và cô chợt biết là họ không phải đang quay xe và quay lại nhà hàng đón Lisa.
Một cách cẩn thận, cô bò lên ghế đối diện phía sau xe, để cô có thể ra lệnh cho người tài xế điên khùng của Matt chạy chậm lại và quay trở lại. "Xin lỗi - Joe," cô gọi, nhưng anh hoặc là quá bận rộn phá vỡ giới hạn tốc độ và luật lệ giao thông để nghe cô nói, hoặc những tiếng còi từ người lái xe giận dữ khi họ bị cắt ngang đã nhấn chìm giọng nói của cô. Với cái thở dài tức giận Meredith đứng dậy trên đầu gối của cô, dựa ngực của cô vào ghế sau, và ló đầu của cô qua cửa sổ nối liền. "Joe," cô nói, giọng của cô vỡ ra vì sợ khi họ đi chệch sang lối khác qua bên phải của làn xe khẩn cấp và vượt qua một xe tải nhỏ chỉ cách vài inch giữa họ. "Làm ơn! Anh đang làm cho tôi sợ!"
"Đừng lo lắng quá, bà Farrell," anh nói, nhìn lướt qua cô trong kính chiếu hậu, "Không có ai sẽ chặn chúng ta.. Dù là họ có thể bắt kịp chúng ta, họ sẽ không làm phiền chúng ta, vì tôi đang có đóng theo. "
"Đóng gói gì?" Meredith lặp lại điếng người, nhìn lướt qua cái ghế trống cạnh anh, một nửa hy vọng thấy cái va li mở ra. "Đóng gói cái gì?"
"Một cái cần (tiếng lóng cho súng lục). "
"Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ?"
"Tôi có đóng theo một cái cần," anh lặp lại.
"Anh đang đi câu cá à? Bây giờ à?"
Anh tuôn ra một tràng cười lớn, lắc cái đầu to lớn của anh, và để giải thích anh mở cái áo choàng đen của anh. "Tôi đang đóng theo một cái cần," anh lặp lại, và Meredith nhìn chòng chọc với đôi mắt mở to vì sợ hãi với cái đuôi súng ngắn đang lòi ra từ một cái bao súng trên vai trông có vẻ chết người.
"Ôi, Chúa ơi," cô thở và, yếu ớt xoay người, lùi lại chỗ ngồi và hết sức lo lắng đến số phận của Lisa. Trong tư tưởng hiện thời của cô, cô không đặc biệt quan tâm nếu cả Matt và Parker đều phải trải qua một đêm trong tù cho tội phá rối trật tự, nhưng cô lo cho Lisa. Meredith đã nhìn thấy Parker đánh Matt trước; cô đã không nghi ngờ là ai đã bắt đầu vụ đánh đấm, nhưng cô cũng thấy Parker đã không đánh trúng mục tiêu của anh ấy, và cô không phải là muốn tha thứ cho Matt, người tỉnh táo hơn, với việc đã biến cú đấm hụt của một người say rượu thành một trận ẩu đả trong tiệm rượu! Lisa, Meredith nhớ lại, đã đang lục ví tiền của cô vào khoảng thời gian Parker đấm Matt,và cô nhìn lên chỉ khi ai đó la hét - đúng lúc để thấy Matt cho Parker đo sàn. Điều đó khiến cô nhào vào trong sự vội vàng - và khó hiểu - mong muốn bảo vệ Parker, người mà cô luôn có vẻ không thích. Toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra lướt qua trước mắt của Meredith, và nếu cô đã không quá chán ghét bọn họ, thì cô đã cười khi nhớ đến Lisa tung nắm tay của cô để chọt trúng vào mắt Matt. Có nhiều anh em chắc chắn là có lợi trong những trường hợp như thế này, Meredith quyết định một cách buồn rầụ Cô không hình dung được là Lisa đã thực sự đánh trúng mục tiêu của cô, vì lúc đó, bản thân cô đã cúi xuống để giúp Parker đứng lên, và khi cô nhìn lên,Khuỷu tay của Matt đã đánh vào mắt cô. Nó làm cho cô chợt phát hiện ra là khu vực quanh mắt phải của cô có cảm giác hơi khác và cô chạm đầu ngón tay của cô vào. Nó có cảm giác rất mềm.
Vài phút sau cô giật mình khi điện thoại reo, rõ ràng đó là âm thanh bình thường nếu nó không reo ồn ào trong một chiếc xe limo Cadillac đang chạy trốn được lái bởi một người đàn ông có lẽ là găngxtơ trước đây.
"Là cho cô," Joe gọi một cách vui vẻ. "Là Matt. Họ đã thoát khỏi nhà hàng yên ổn. Mọi người ổn cả. Anh ấy muốn nói chuyện với cô."
Lúc này, tin tức mà Matt đang gọi cô để nói cho cô biết, sau mọi chuyện anh đã bắt cô trải qua, có tác động đến Meredith như thể một cơn bốc đồng tự phát. Cô giật mạnh điện thoại ra khỏi giá đỡ bên hông xe và áp nó vào tai của cô." Joe nói em không sao," Matt bắt đầu, giọng trầm của anh nói nhẽ "Anh có áo choàng của em và - " Meredith không nghe những lời còn lại. Rất từ từ, hoàn toàn cố ý, và vô cùng thoả mãn, cô gác máy.
Mười phút sau, khi lề đường phía trước tòa nhà căn hộ của cô vụt qua ở cửa sổ bên hông, tài xế của Matt cuối cùng kéo phanh và, với tất cả sự khéo léo của một phi công hạ cánh chiếc phi cơ 727 trên cuối đường băng ngắn, anh ta đột ngột dừng lại. Đã thất bại không giết chết cô trên đường cao tốc hay làm cho cô chết vì sự sợ hãi, anh xuống xe trong khi nó vẫn còn rung rung, mở cửa sau với một nụ cười tươi rói và hài lòng, tuyên bố, "chúng ta đến nơi rồi, bà Farrell, bình an vô sự. "
Meredith gấp nắm tay của cô lại.
Tuy nhiên, ba mươi năm cư xử có văn hoá và có giáo dục không thể quên được, vì vậy cô buộc ngón tay cô thả lỏng, bước ra khỏi xe trên đôi chân run rẩy, và một cách lịch sự, một cách không thành thật, chúc anh ta ngủ ngon. Cô đi vào toà nhà, hộ tống bởi Joe, người kiên quyết anh phải làm vậy, và mọi người trong tầng dưới nhìn cô chằm chằm một cách ngờ vực - người gác cửa, người bảo vệ, và nhiều người thuê nhà trở về từ đầu hôm. "C - chào, cô Bancroft," người bảo vệ lảm nhảm, há hốc miệng nhìn vào cái miệng đang mở của cô.
Meredith cho là diện mạo của cô chắc là phải gây ấn tượng lắm. Cô hất cằm lên và dũng cảm thốt ra."Chào buổi tối, Terry," cô trả lời với nụ cười hoà nhã trong khi giật tay cô ra khỏi cánh tay bảo vệ của Joe.
Tuy nhiên vài phút sau, khi cô mở khoá cửa căn hộ, cô thấy bóng mình phản chiếu qua tấm gương trong phòng giải lao, cô đứng sững lại, mắt của cô mở to, hơi thở của cô bắt nhịp với tiếng cười hoảng sợ. Tóc của cô đang dựng thẳng qua một bên, và phía bên kia trông như bị đánh rối với cái máy đánh trứng, cái áo khoác bolero của cô, trông đỏm dáng lúc đầu, đang treo lủng lẳng ra phía sau một bên vai của cô, và cái vạt nơi cổ áo được vắt lên trên vai kia. "Rất dễ thương," cô nói một cách chế nhạo với hình ảnh phản chiếu của cô, và đóng cửa căn hộ lại.... Còn nữa.. tại dài quá phải post làm hai lần:sun:... chuẩn bị dao găm lựu đạn cho khúc kế nha bà con.
"Tôi nên về nhà," Parker nói, cẩn thận xoa quai hàm đau đớn của anh. "Bây giờ là mười một giờ. "
"Chỗ của anh sẽ đầy đám phóng viên, " Lisa nói với anh. "Anh nên ở lại đây đêm nay. "
"Thế còn Meredith thì sao?" anh nói vài phút sau khi cô quay lại từ nhà bếp và đưa cho anh một tách trà khác.
Lisa cảm thấy đau khổ một cách buồn cười từ tận đáy lòng của cô với sự quan tâm gây phiền nhiễu của anh cho một người phụ nữ không yêu anh và hơn nữa là người phụ nữ cuối cùng trên thế giới anh nên yêu. "Parker," cô nói khẽ, "nó đã kết thúc rồi."
Anh ngẩng đầu và nhìn cô trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn bàn, nhận biết cô đang nói về tương lai của anh với Meredith. "Tôi biết," anh nói một cách ủ rũ.
"Nó không phải là ngày tận thế," Lisa tiếp tục, ngồi xuống cạnh anh. Parker nhận thấy, không phải lần đầu tiên, cách ánh đèn chiếu rọi lên tóc cô như ngọc đỏ. "Mối quan hệ đã quá dễ chịu giữa với anh và Meredith, nhưng anh có biết chuyện gì xảy ra với sự dễ chịu sau một vài năm không?"
"Không, chuyện gì?"
"Nó sẽ biến đổi thành sự buồn tẻ. "
Không có câu trả lời, anh uống trà và đặt cái tách xuống, sau đó anh nhìn quanh phòng khách của cô bởi vì anh có cảm giác miễn cưỡng kỳ quặc để nhìn vào cô. Căn phòng rõ ràng là sự kết hợp một cách đa dạng của sự hiện đại và truyền thống hấp dẫn, với vài món đồ nghệ thuật khác thường ném vào đó. Đúng như cô - táo bạo, rực rỡ, nguy hiểm. Một cái mặt nạ Aztec đứng trên một cái bục bằng kính hiện đại bên cạnh một cái ghế bọc trong da màu hồng đào nhợt nhạt với một cái rổ dây leo bên cạnh đó. Tấm gương trên lò sưởi theo kiểu hiện đại của Mỹ; những bức tượng sứ Chelsea nhỏ trên mặt lò sưởi theo kiểu Anh. Hàng loạt những câu hỏi làm cho anh bứt rứt đang khăng khăng đi qua tâm trí anh, Parker đứng lên và chuyển sang lò sưởi xem xét cái bức tượng sứ nhỏ. "Chúng rất đẹp," anh nói một cách chân thành. "Thuộc thế kỷ XVII, phải không?"
"Vâng," Lisa nói lặng lẽ.
Anh quay lại và dừng ngay trước mặt cô, nhìn chằm chằm xuống cô nhưng cẩn thận giữ mắt của anh ở trên cái cổ áo chữ V gợi cảm màu mận của cô, sau đó anh hỏi câu hỏi làm anh lúng túng nhất. "Chuyện gì làm cô đánh Farrell vậy, Lisa?"
Lisa bắt đầu đứng lên một cách đột ngột, nhặt lên cái tách. "Tôi không biết," cô nói dối, tức giận bởi vì sự gần gũi của anh ở trong căn hộ, sự thân mật và ao ước có anh ở đây đang làm giọng cô run rẩy.
"Cô không thể chịu đựng nổi tôi, tuy nhiên cô nhảy vào để bảo vệ tôi như một thiên thần báo oán," Parker tiếp tục dai dẳng. "Tại sao?"
Nuốt một cái, Lisa suy nghĩ những gì nên nói với gì anh; nên bỏ qua câu hỏi đó với vẻ chế nhạo về chuyện anh cần một người bảo vệ, hay tính xem có nên liều mọi thứ và kể cho anh nghe sự thật trước khi có người phụ nữ khác chộp mất anh. Anh bị lẫn lộn và anh muốn một lời giải thích, nhưng cô biết theo bản năng là anh không muốn hoặc liệu trước sự thú nhận của tình yêu. "Chuyện gì làm anh nghĩ tôi không thể chịu đựng nổi anh?"
"Cô đang nói đùa chắc," anh nói một cách chế nhạo. "cô lúc nào cũng thể hiện rõ một cách hùng hồn chuyện cô cảm thấy thế nào về tôi và nghề nghiệp của tôi. "
"Ồ, chuyện đó," cô nói "Đó là - đó là trêu chọc." Mắt cô tránh đôi mắt xanh nhìn xuyên thấu của anh, và cô đi vào nhà bếp, lấy làm lạ khi anh nhặt khay trà lên và đi theo cô.
"Tại sao?" anh tiếp tục dai dẳng, nói về chuyện cô tấn công vào Farrell
"Ý anh là tại sao tôi lại trêu chọc anh hả?"
"Không, nhưng cô có thể bắt đầu với chuyện đó. "
Lisa nhún vai, chăm chú một cách khó tính vào chuyện cất đi những dụng cụ pha trà và lau bồn rửa chén, nhưng tâm trí của cô đang làm việc điên cuồng. Parker là một chủ ngân hàng, mọi thứ phải rõ ràng với anh, và hành động và thái độ của cô đã không làm việc đó. Cô có thể hoặc cố nói dối, điều mà cô rầu rĩ nhận ra là sẽ không làm được - không phải với anh - hoặc cô có thể đánh một canh bạc lớn nhất trong đời của cô và nói cho anh nghe sự thật. Cô quyết định đặt cược. Cô đã đánh mất trái tim cô cho anh cách đây đã lâu; cô không còn gì cả để đánh mất bây giờ ngoài sĩ diện của cô. "Anh có nhớ khi anh còn nhỏ, khoảng chín hay mười tuổi?" cô bắt đầu, lưỡng lự tiếp tục lau những mảnh vụn không còn nữa từ kệ bếp.
"Tôi có khả năng nhớ chuyện đó, vâng," anh nói bằng giọng chua chát.
"Anh có bao giờ thích một cô gái lúc ấy, và cố gắng thu hút sự chú ý của cô ta không?"
"Có. "
Nuốt một cái ực rõ ràng, cô bước liều tới phía trước vì đã quá trễ để quay trở lại. "Tôi không biết các học sinh nam ở trường từ thục làm điều đó thế nào, nhưng hàng xóm của tôi có một cậu bé thường ném gậy vào cô bé. Hay trêu chọc cô bé. Cậu bé làm điều đó," cô kết thúc một cách đau đớn," vì cậu không biết bất cứ cách nào khác để làm cho cô bé chú ý đến cậu. "
Bám chặt kệ bếp với hai tay, Lisa chờ cho anh nói sau lưng cô, và khi anh đã tuyệt đối không nói gì, dạ dày của cô thắt lại. Hít một hơi thở dài và đứt quãng, cô nhìn chòng chọc về phía trước và nói, "Anh có biết em cảm thấy như thế nào về Meredith không? Mọi thứ em có - tất cả những thứ tốt đẹp - là từ cô ấy. Cô ấy là một người tử tế, tốt nhất mà em từng biết. Em yêu cô ấy hơn cả chị em của mình. Parker," cô kết thúc, "anh có thể tưởng tượng như thế nào... khủng khiếp như thế nào khi nhận ra mình yêu một người đàn ông - và anh ta đính hôn với người bạn mà em cũng yêu không?"
Rồi Parker cất lời, giọng của anh thẳng thừng và hoài nghi. "Tôi rõ ràng là đã bất tỉnh ở một nơi nào đó, rất say, và tôi đang mắc chứng ảo giác," anh nói. "Vào buổi sáng khi họ vực tôi dậy, một nhà phân tích tâm lý học sẽ đòi biết tất cả về giấc mơ này. Để cho tôi có thể hoàn toàn chính xác khi tôi mô tả nó, em đang định nói cho tôi biết là em yêu tôi?"
Vai của Lisa rung lên với tiếng cười như khóc. "Thật là ngu ngốc khi anh đã không nhận thấy"
Bàn tay của anh đặt trên vai cô. " Lisa, vì Chúa. Tôi không biết nên nói gì. Tôi xin lỗi..."
"Đừng nói gì nữa!" cô khóc. "Và nhất là lời xin lỗi!"
"Vậy thì tôi phải nên làm những gì?"
Cô ngửa đầu ra, nước mắt tuôn trào, và nói chuyện với trần nhà trong giọng điệu tức giận đau khổ. "Làm thế nào mà em có thể yêu một người không có óc tưởng tượng như thế này?" Áp lực trên vai của cô gia tăng, và cô do dự để cho anh xoay cô lại "Parker," cô nói, "vào một đêm như thế này, khi hai người đang rất cần sự an ủi, và họ là một người đàn ông và một người phụ nữ, câu trả lời không rõ ràng với anh sao?"
Trái tim cô ngừng đập khi anh tiếp tục đứng yên, sau đó nó nện thình thịch một cách điên cuồng khi những ngón tay của anh chạm vào cằm cô, nâng nhẹ nó lên. "Chấp nhận là nó là một ý tưởng rất tệ," anh nói, nhìn xuống cặp lông mi đẫm nước của cô, bị bất ngờ và cảm động bởi những gì cô đã nói và những gì cô đang đề nghị.
"Cuộc sống là một canh bạc lớn," cô nói với anh, và Parker một cách muộn màng nhận ra rằng cô đang cười và khóc cùng một lúc. Và sau đó anh quên những gì đang nghĩ, bởi vì cánh tay của Lisa đang quấn quanh cổ của anh và anh bất ngờ nhận được nụ hôn ngọt ngào nhất, nồng nàn nhất...một nụ hôn khiến cánh tay của anh tự nhiên bao quanh cô, kéo cô vào chặt hơn và sát hơn. Lisa hưởng ứng sự nồng nhiệt của anh, thúc đẩy nó đi thêm một bước xa hơn, hầu như đang thách thức anh kiềm chế. Và sau đó anh không còn chống lại nữa...
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường