Chương 46 - Bệnh Xá
ệnh xá là một nơi vắng vẻ ảm đạm, bất chấp mọi nỗ lực của những lương y làm việc ở đó. Đấy là một toà nhà gỗ thấp tè, dài, ẩn dưới những hàng cây xoè ra của Cánh Rừng, bao phủ đầy rêu mốc và đụn mối sau nhiều năm bị nước rỏ từ trên cây xuống và hơi nước mù mịt từ hào nước bên dưới xông lên. Bệnh xá không được sử dụng thường xuyên, ngoài những ca bị nghi là mắc bệnh truyền nhiễm, nhưng bây giờ rất nhiều cư dân của Lâu Đài đổ bệnh đến nỗi không ai có cơ may bình phục.
Bà Marcia và Septimus tới bệnh xá theo lối mòn gập ghềnh ở bờ phía bên kia hào nước. Nắng chiều tà sắp tắt, và khi tới nơi, họ đã thấy những ánh nến đầu tiên lập loè trên những ô cửa sổ nhỏ xíu. Cánh cửa để mở, và với chút huyên náo đi kèm, bà Marcia cùng Septimus bước vô.
"Septimus! Con đó à? Con làm gì ở đây?" Sarah Heap nhổm lên khỏi công việc bà đang làm. Bà đã ngồi một bên cái bàn nhỏ gần cửa, đong những liều lá thuốc xay nhuyễn vào những cái lọ nhỏ xíu xếp thành hàng ngay ngắn trước mặt bà. Sarah vẫn chưa rời khỏi bệnh xá kể từ khi bà tới đây, và Silas đã quyết định không làm bà lo lắng về sự biến mất của Septimus, nhằm hy vọng điều tốt nhất sẽ xảy ra - và lần này, đó là một quyết định khôn ngoan.
Sarah nhìn thằng con út của mình. "Con đã làm gì tóc tai con thế kia? Gì mà bù xù kinh khủng vậy. Thiệt tình, bà Marcia à, tôi biết nó đã tới cái tuổi phức tạp, nhưng bà phải bắt nó chải đầu một chút chứ."
"Chúng tôi đến đây không phải để thảo luận kiểu tóc của Septimus, Sarah à," bà Marcia bảo và, với cái thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng Sarah đã không biết tí gì về biến cố vừa xảy ra. "Chúng tôi đến vì có việc khẩn cấp."
Sarah không để ý đến Pháp sư Tối thượng. Bà vẫn chưa rời mắt khỏi Septimus và cứ nhíu mày nhăn trán không thôi. "Trông con... khác quá, Septimus. Con bị ốm hả? Có gì con chưa nói với mẹ không?" bà hỏi, bắt đầu ngờ vực.
"Không," bà Marcia đáp, hơi quá hấp tấp.
"Con khoẻ mà mẹ," Septimus bảo. "Khoẻ thật. Coi đây, con đã chế được thuốc giải độc cho bệnh dịch này."
Sarah sung sướng nhìn Septimus. "Con tuyệt quá, cưng, nhưng nhiều người đã cố mà không ăn thua, xem ra không gì cứu vãn được đâu."
"Nhưng cái này sẽ được, Mẹ... con biết mà."
"Ôi, Septimus," Sarah nhẹ nhàng, "mẹ biết con lo lắng cho Beetle biết chừng nào, mẹ biết là con đã thích nó..."
"Đã thích?" Septimus hỏi, đột nhiên hoảng sợ. "Mẹ có ý gì khi bảo là 'đã thích'? Con vẫn thích Beetle... rất nhiều. A... anh ấy khoẻ không?"
Sarah trông nghiêm sắc mặt. "Nó không khoẻ, Septimus. Nó... è, trời ơi. Nó bệnh nặng lắm và chúng ta không có nhiều hy vọng. Con có muốn gặp bạn không?"
Septimus gật đầu. Nó và bà Marcia theo Sarah đi qua vài cánh cửa đu đưa để vào khu người bệnh, một căn phòng dài chiếm trọn toà nhà. Một dãy giường hẹp kê ở một bên. Những chiếc giường san sát vào nhau và giường nào cũng có người nằm. Những thân hình tái nhợt, nằm bất động như xác chết trên giường, người thì nhắm nghiền mắt, người thì nhìn trừng trừng lên trần nhà nhưng không thấy gì. Phòng bệnh im như tờ, vẫn ngập trong bóng tối của chiều muộn, đang chậm rãi sáng lên nhờ một người trợ giúp trẻ tuổi bưng một khay nến, lần lượt đặt lên mỗi cửa sổ để đuổi bóng đêm lùi xa lâu hơn một chút nữa, cũng như để xua bọn thú đi hoang của Cánh Rừng. Septimus lấy làm lạ là tại sao có quá nhiều người dồn ép trong một không gian chật chội như vậy mà lại phát ra rất ít tiếng động - thật sự, âm thanh duy nhất nó nghe được là tiếng tỏng, tỏng khi một giọt nước len lỏi qua lớp ván mục trên mái trần và rớt xuống hàng xô kim loại đặt lỉnh kỉnh ở những vị trí thuận tiện.
"Beetle đây này," Sarah thì thào, đặt tay lên vai con trai và dẫn thằng bé tới cái giường gần nhất. "Nó ở gần cửa thế này cho mọi người dễ để mắt tới nó."
Nếu Sarah không đưa họ tới tận giường của Beetle, thì hẳn Septimus sẽ không bao giờ tìm thấy anh bạn nối khố của mình. Thứ duy nhất để nhận ra Beetle là món tóc đen đến kinh ngạc, mà mẹ nó, vừa mới rời đi, đã âu yếm chải bẹt xuống theo kiểu mà Septimus biết là Beetle ghét nhất. Những gì còn lại là một tấm thân trắng rạc, mắt trợn trừng chẳng thấy gì.
Sarah ái ngại nhìn Septimus. "Mẹ xin lỗi, cưng. Con ngồi với Beetle một lát nhé? Mẹ nó sẽ trở lại ngay với cha nó, nhưng con còn một ít thời gian với nó trước khi họ tới đây." Sarah lấy thêm một cái ghế cho bà Marcia, rồi bà Marcia với Septimus ngồi xuống bên cạnh giường Beetle. "Mẹ phải đi đây, Septimus. Vài phút nữa mẹ sẽ trở lại."
Septimus bất giác hoảng hốt sợ thuốc giải độc không có tác dụng. Nơm nớp liếc qua bà Marcia, bà thì thào trấn an nó. "Sẽ được mà, Septimus. Con phải tin là nó sẽ công hiệu."
"Y thuật không giống như Pháp thuật," Septimus ủ rũ nói. "Nó không phải liên quan đến việc ta có mong chờ nó linh nghiệm hay không. Tự nó sẽ linh hay không linh."
"Ta biết," bà Marcia nói. " Một chút niềm tin vào cái gì đó luôn luôn có ích. Vả lại, con biết rõ là nó công hiệu mà, đúng không?"
Septimus gật đầu. Nó đặt cái lọ lên chiếc bàn nhỏ xiêu vẹo bên cạnh giường Beetle, và lấy ra một ống hút từ túi bên trong áo chùng Học Trò của nó. Nó hút một lượng nhỏ thuốc giải độc vào ống rồi nhỏ 3 giọt chất lỏng trong vắt vào hốc miệng láp ngáp của Beetle. Và rồi, ngồi vào mép ghế, nó và bà Marcia chờ.
Ngọn nến cuối cùng được đặt vào ô cửa sổ ở cuối phòng bệnh khi Beetle chớp mắt. Sau đó nó chớp một cái nữa, nhíu mày như tự hỏi mình đang ở đâu, rồi thình lình ngồi bật dậy, mở choàng mắt, tóc dựng ngược lên, tua tủa như cũ.
"Úi chà, Sep," Beetle khàn khàn.
"Úi chà, Beetle," Septimus cười ha ha. "Úi chà!"
"Suỵt..." Sarah nhắc. "Gia đình Beetle sắp tới bây giờ, Septimus. Họ muốn có chút thời gian một mình bên nó trước khi... con biết đấy, ôi... lạy trời."
"Nó có tác dụng rồi, mẹ!" Septimus cười tít. "Thuốc của con công dụng rồi."
"Con... ý con, là con làm ra nó?" Sarah hỏi, hoài nghi. Sarah, với tất cả những kiến thức về thảo dược và chữa bệnh đã không ngừng cố gắng thử đủ mọi phương thuốc cho dịch bệnh này, nhưng chẳng thuốc nào có tác dụng, dù là nhỏ nhất.
"Anh đang ở đâu đây?" Beetle hỏi, nhìn quanh.
"Anh đang ở trong bệnh xá," Septimus trả lời bạn. "Anh bị nhiễm dịch bệnh, nhớ không?"
"Không. Chả nhớ gì sất. Hừ, không nhớ gì sau khi công chúa Jenna tới gặp anh... Anh nhớ thế. À... cô ấy đang đi tìm em đấy."
Septimus mỉm cười. "Phải, cô ấy đã đi và đã tìm thấy em rồi, Beetle. Anh không thể tưởng tượng được là Jenna đã tìm thấy em ở đâu đâu."
"Ở đâu, Sep?"
"Để em kể cho anh nghe sau, Beetle. Tha hồ uống Bom Xèo luôn. Anh sẽ cần tới nó cho coi. Kìa, mẹ anh tới kìa."
Vẫn còn dư lại một ít thuốc giải độc sau khi Septimus nhỏ ba giọt vào miệng mỗi bệnh nhân trong phòng, vì vậy nó để lọ thuốc còn lại cho Sarah để dùng cho ca nào sắp tới. Giữa tiếng vui mừng huyên náo và nỗi hân hoan của những thân nhân vừa tới trong chuyến phà thăm bệnh buổi tối, Septimus cẩn thận viết ra một nhãn thuốc - đúng cách thức Marcellus đã dạy nó - cho Sarah dán lên cái lọ:
Kê toa Thuốc Giải Độc
Cùng nhóm bệnh:
3 giọt vào miệng dùng theo chỉ dẫn.
"Chữ con tệ như gà bới ấy, Septimus" Sarah nhận xét khi bà tự hào nhận cái lọ từ tay thằng con trai mình và cất nó vào tủ đằng sau bàn bà ngồi. "Trông hệt như chữ của thầy lang thật sự."
Septimus mỉm cười. Vào khoảnh khắc đó nó cảm thấy mình đúng là thầy lang thật.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật