Chương 46 - Trong Nhà Giam
ên trong nhà giam, Simon Heap mở mắt ra và rên rẩm. Mất một lúc gã nghĩ là mình đang ở Hầm ngục số Một, nhưng sau đó gã nhận ra có một tia sáng nhỏ lọt qua một cửa sổ bé tí có song chắn và Simon nhẹ cả người. Hầm ngục số Một đã bị làm phép Niêm lại trong bóng đêm rồi cơ mà, và chỗ gã đang ở vào lúc này đây, dù có là đâu chăng nữa, dù có bốc mùi gớm ghiếc đến mấy đi chăng nữa, thì cũng còn lâu mới bằng hầm ngục. Simon đã từng được Bảo hộ Toàn quyền chỉ cho thấy hầm ngục số Một, và gã không bao giờ quên.
Uể oải, Simon ngồi dậy. Đầu gã đau như búa bổ và bụng gã như bị bầm dập kinh khủng, nhưng theo như gã biết rất rõ thì không có cái xương nào bị gãy. Gã hơi hoang mang về những lổ thủng khổng lồ trên áo chẽn của mình, cho đến khi, chợt lóe lên, tất cả trở về với gã. Con rồng… thằng ranh con… và bùa Khinh Công – tiêu hết. Simon lại rên rẩm. Gã là kẻ thất bại. Một thất bại thảm hại. Không chỉ có bà Marcia đã không bao giờ yêu cầu gã làm Học Trò, mà giờ đây hóa ra cả lão DomDaniel đó cũng không bao giờ muốn gã nữa – mà lại sau tất cả những gì gã đã làm cho lão cơ chứ. Hết thu thập những khúc xương lầy nhầy kinh khiếp của lão đến thực hiện những chuyến đi vô tận đến văn phòng Sao lục cùng với mớ xương đó, rồi phải đối phó với gã Hugh Fox khinh khỉnh học đòi, kẻ luôn chĩa cái mũi vừa nhọn vừa dài ra mà dè bỉu, xong phải đi lại như điên trong Đường Hầm Băng để chuyển giao những khúc xương cho mụ đàn bà ma quái, Una Brakket, rồi lại còn phải bảo đảm chắc chắn lão Weasal không bao giờ trông thấy mình. Thỉnh thoảng đích thân gã còn phải giúp mụ ta đặt những khúc xương thổ tả đó vào trong hợp chất, để mụ rảnh chân đến cho kịp giờ những cuộc nhảy nhót kiểu đồng quê. Gã quả là một thằng ngu hết biết. Và rồi, trên hết, thằng em vờ vịt của gã bỗng đâu xuất hiện trên một con rồng. Thằng đó là cái gì chứ - chỉ mới mười một tuổi đầu - ấy thế mà nó không chỉ là Học Trò của Pháp sư Tối thượng, mà giờ đây lại còn sở hữu hẳn một con rồng chết dẫm nữa chứ. Nó làm cách nào vậy?
Simon ngồi bệt dưới sàn nhà giam, buồn bã than thân trách phận. Không ai muốn gã. Không cái gì suôn sẻ đến với gã bao giờ. Cuộc đời thật chó má và thật không công bằng với gã.
Sau một hồi để cho cảm giác điên giận quen thuộc chiếm lĩnh mình, Simon đứng lên và bắt đầu nhìn quanh quất nhà giam. Gã sẽ cho bọn chúng thấy bọn chúng không thể thuần hóa được Simon Heap này đâu – gã sẽ ra khỏi chỗ này trong tích tắc. Nổi xung thiên, Simon xô cánh cửa, nhưng không nhằm nhò gì, ngoại trừ một tiếng thì thầm khiếp đảm.
“Hắn đang cố thoát ra…”
“Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Hắn vô cùng nguy hiểm thì phải?”
“Này, đừng trẻ con thế, Brian.”
“Hai người thôi cãi vặt đi. Pháp sư Tối thượng sẽ có mặt ngay bây giờ.”
Simon cười khì. Ờ, cứ để mụ ta tới, nhưng gã sẽ không ở đây để nghênh tiếp mụ ta đâu. Bởi vì Simon Heap đây vừa mới nhận ra mình đang ở đâu.
Cách đây nhiều năm, Jannit đã mở rộng xưởng đóng thuyền của mình để tiếp nhận bến hải quan cũ của Lâu Đài đã bị bỏ phế. Nhà giam gạch này, vốn được dùng để nhốt những thủy thủ say rượu và những kẻ khả nghi cập bến tới Lâu Đài, là phần duy nhất còn tồn tại của trạm hải quan cũ, và Jannit đã giữ nó để cất giữ dụng cụ quý giá hơn của mình. Căn nhà vẫn còn cánh cửa sắt nặng nề với ba cái then chắc nặng ở bên ngoài và chiếc chìa khóa đồng khổng lồ cắm trong ổ khóa. Simon sẵn lòng đánh cuộc rằng căn nhà này vẫn còn cửa sập dẫn vào trong Đường Hầm Băng.
Simon quỳ xuống và nhanh chóng bắt tay vào việc di chuyển những khối đất đã tích tụ nhiều trăm năm ra khỏi sàn nhà. May thay, Jannit đã chu đáo để lại cho gã một cái xẻng khá tốt, và nó giúp Simon không mất nhiều thời giờ trước khi cái xẻng đập trúng tấm kim loại khoảng ba tấc bên dưới mặt sàn.
Cửa sập được ếm bùa Niêm dễ dàng bung mở ra dưới đôi tay đầy kinh nghiệm của Simon. Một luồng gió lạnh ngắt ập lên đón gã, và Simon trượt qua cửa sập, chui xuống dưới bầu không khí lạnh lẽo quen thuộc của Đường Hầm Băng.
Toàn bộ quân số đầy đủ mười ba pháp sư – nhờ Jannit đã tức tốc đi triệu tập mười vị khác từ cầu tàu đang câu cá bên ngoài xưởng đóng thuyền – đang vây kín nhà giam theo đúng bổn phận khi bà Marcia hành quân vào xưởng đóng thuyền, được tháp tùng bởi Sarah và Silas Heap.
Sarah và Silas cứ nằng nặc đòi gặp thằng con cả của mình. Không thể tin những điều mà bà Marcia nói, họ đã quyết định gặp tận mặt nó. “Ít ra, ” Sarah nói “lần này nó sẽ phải ngồi và lắng nghe chúng tôi. Nó không thể lẩn trốn như nó vẫn hay vậy.”
Jannit hộ tống phái đoàn đến nhà giam, dáng người dẻo dai rắn chắc của bà có phần bị lấn lướt bởi bà Marcia trong bộ áo thụng lụa đỏ tía, cuồn cuộn quanh thân trong cơn gió nhẹ buổi tối mùa hè.
“Tới rồi, thưa quý bà Marcia,” Jannit nói khi họ dừng lại bên ngoài vòng tròn pháp sư. “Hắn ở trong đó. Chúng tôi đã tống hắn vào đấy chừng hai giờ trước và chắc chắn lúc này đã tỉnh dậy rồi. Bị con rồng mà hắn tấn công đập một cú ác hiểm vào đầu.”
“Trời ơi,” Sarah lo lắng xót xa, “tôi ước gì nó đã không làm những điều ngu ngốc này.”
“Ta chắc chắn tất cả chúng ta đều ước điều đó, Sarah,” bà Marcia nói một cách nghiêm nghị. “Nhưng thật không may là nó đã đi quá xa, không dừng lại ở mức ngớ ngẩn nữa rồi. Giờ là mức cố ý mưu đồ xấu xa quỷ quyệt thì đúng hơn.”
“Ôi, Silas,” Sarah than khóc. “Chúng ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta phải nói chuyện với nó, Sarah à” Silas nói để an ủi. “Và lắng nghe xem nó phải nói gì. Thôi đừng lo lắng nữa – chúng ta không thể làm gì hơn đâu. Simon giờ đã trưởng thành rồi.”
Hai pháp sư đang đứng bên cánh cửa đứng lùi về sau một cách kính cẩn cho Pháp sư Tối thượng bước qua. Jannit tháo phăng chốt cửa, vặn chìa khóa đồng thau nặng nề trong ổ khóa và kéo mở cánh cửa sắt dày.
“Simon!” Sarah nói, xông vào nhà giam trước khi bất kỳ ai có thể cản bà lại. “Simon… Simon?”
“Bà đã biết là có cái này chứ?” Bà Marcia cật vấn khi Jannit Maarten nhìn vô hồn vào ô cửa sập bằng kim loại bóng loáng ở chính giữa sàn nhà bẩn thỉu của nhà giam.
“Không,” Jannit cộc lốc. Bà không thích cách nói năng của bà Marcia và lại càng không thích có thêm chuyện rắc rối xảy ra trong xưởng đóng thuyền của mình mà mình không biết gì về nó.
“Cái… cái gì vậy?” Sarah hỏi, bíu chặt vào Silas để dựa dẫm, quẫn trí vì một lần nữa Simon lại chạy trốn.
“Không gì cả.” bà Marcia nói lẹ. “Anh chị không cần phải biết gì nữa. Ta muốn cửa sập này được niêm lại. Ngay. Ngài Alther đâu?”
Ngài Alther Mella bay phấp phới tới chỗ bà Marcia.
“Ngài Alther, còn bất kỳ Cổ Nhân nào đã từng đi vào đường hầm đó không? Tôi muốn từng cửa sập được canh giữ cho đến khi tất cả dấu Niêm đều được kiểm tra.”
“Cổ Nhân duy nhất thích hợp, người không lẩm cẩm hoàn toàn, hiện đang ở cửa sập tháp Pháp Sư. Marcia,” ngài Alther nói. “Bản thân ta chưa bao giờ xuống đến đường hầm đó. Hồi đó chẳng ai làm thế cả.”
“Và thời nay cũng không ai nên vào đấy, thưa ngài Alther. Ngoại trừ lão thư ký thanh tra. Cái lão Hugh Fox đó có rất nhiều câu hỏi cần phải trả lời.” Bà Marcia suy nghĩ một lát. “Ngài Alther, ngài làm ơn dẫn một pháp sư xuống văn phòng Sao lục và mang một ít sáp niêm lại đây được chứ? Ít nhất chúng ta có thể niêm cái cửa sập này lại.”
“Xin lỗi,” Jannit ngắt ngang, “xà lan bến cảng đã đến. Tôi đang chờ nhận hàng.” Nói đoạn Jannit quầy quả biến ra khỏi cầu phao để đón một chiếc thuyền dài hẹp chất đầy những hộp với giỏ cao nghều nghệu
Jenna – người chẳng bao giờ muốn ở cạnh Simon Heap dù chỉ xíu xiu – đã trở về với Thuyền Rồng, đang vuốt ve đầu rồng thật nhẹ và lẩm bẩm những lời khích lệ vào tai rồng, tuyệt vọng tìm kiếm dấu hiệu của sự sống, trong khi Nic** và Ruper hì hục đặt hai dây quàng khổng lồ bằng vải bạt bên dưới thân thuyền đã bị hủy hoại. Khi xà lan bến cảng áp sát cầu phao, Jenna liếc lên và thấy Jannit chụp lấy dây thừng và cột xà lan vào hai cây cọc buộc thuyền thật lớn. Sau đó, thật kinh hãi, cô bé còn thấy một thứ khác, hay đúng hơn, một người khác – một người lạ mặt đen từ bến cảng.
Người đàn ông cao lớn đứng đĩnh đạc trên sàn thuyền, thận trọng và đợi để nhảy lên bờ. Mái tóc đen dài của ông ta được giữ trong mảnh băng buộc đầu màu bạc và chiếc áo chẽn tơ lụa đỏ tía của ông trông nhàu nhĩ và vương bụi đường xa. Jenna sợ cứng cả người. Cô bé chuồn ra núp phía sau đầu Thuyền Rồng và nghe giọng nói nhấn trọng âm nhẹ nhàng của người lạ mặt hỏi Jannit, “Xin lỗi bà, nhưng tôi biết rằng có thể tìm thấy Công Chúa ở quanh đây. Có đúng thế không ạ?”
“Và ông là ai?” Jannit hỏi một cách ngờ vực.
Người lạ mặt lảng tránh. “Chỉ là một người đi tìm Công Chúa,” ông ta trả lời. Bất ngờ mắt ông chộp được cảnh chộn rộn bên nhà giam. “Đằng kia có phải là Pháp sư Tối thượng không, thưa bà?” Ông hỏi.
“Có lẽ,” Jannit nói, đang bận tay cột một cái nút thừng.
“Xin lỗi, tôi phải đi gặp ông ấy.”
“Bà ấy,” Jannit sửa lại, không nghe thấy tiếng người lạ mặt bước đi khỏi.
“Xin lỗi,” người lạ cất cao giọng khi ông đến gần nhóm người bên nhà giam. “Tôi thắc mắc không hiểu có thể nói chuyện với Pháp sư Tối thượng không?”
Bà Marcia quay lại và người lạ mặt trông có vẻ bối rối. Ông dừng lại một chốc và luống cuống lục lọi túi áo chẽn của mình, tìm kiếm cái gì đó. “Ngài Alther?” Ông nói. “Ngài Alther, phải là ngài không?”
Bà Marcia khôgn trả lời. Trông bà trắng bệch.
“Aha, tìm thấy rồi.” Với vẻ hân hoan, người lạ mặt lôi ra một cặp kính nhỏ bằng vàng khỏi túi áo và cẩn thận đeo kính lên. Nét mặt ông chuyển sang kinh ngạc.
“Marcia Overstrand,” ông thốt lên, “Pháp sư Tối thượng! Ồ, ồ, ồ. ”
“Milo?” Bà Marcia hỏi nhỏ xíu. “Milo Banda? Là ông đó sao?”
Người lạ mặt dường như mất tự chủ. Ông gật đầu không thốt nên lời, và trước sự hoảng sợ của Jenna, bà Marcia choàng tay ôm ông thật nồng nhiệt. “Ông ở đâu tự bấy đến giờ?” Bà hỏi. “Chúng tôi cứ nghĩ chắc là ông đã chết rồi.”
Khi bà Marcia buông người lạ mặt ra, một tiếng hét lớn từ kênh đào vọng lên – Nic** vừa đánh rơi một trong những dây quàng bằng vải bạt xuống nước.
Lần đầu tiên bà Marcia trông thấy tình trạng khủng khiếp của Thuyền Rồng. “Jannit!” Bà thét lên. “Jannit… chuyện gì thế này?”
Jannit không muốn trả lời. Bà cương quyết nâng Thuyền Rồng lên trước khi đêm xuống, và đám pháp sư chộn rộng trong xưởng đóng thuyền của bà đủ để làm bà vướng chân vướng cẳng đến hết đời rồi. Một cách mệt mỏi, bà nói, “Đi lấy dây quàng khác, Nic**? Sau đó chúng ta thử lại lần nữa.”
Jenna nhìn bà Marcia chào đón người lạ mặt đen với sự ngờ vực càng tăng cao. Và khi bà Marcia bắt đầu đi ngang qua xưởng đóng thuyền về phía Thuyền Rồng, với người lạ mặt đi theo, cô bé dợm đứng lên. Không kịp để ai ngăn mình lại, Jenna vội hướng tới đường hầm và lỉnh ra khỏi xưởng đóng thuyền.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công