Chương 46 - Một Vị Khách Viếng Thăm
áng hôm sau, tất cả những gì Jenna có thể thấy ở tàu Phục Thù chỉ là cái đỉnh của cái cột buồm cao nhất nhô lên khỏi đầm lầy giống như một cây cột cờ đơn độc, từ đó phất phơ những gì còn lại của lá buồm. Những mảnh tàn tích của tàu Phục Thù không phải là thứ mà Jenna muốn nhìn, nhưng giống tất cả mọi người trong ngôi nhà tranh thức giấc sau đó, cô bé buộc phải nhìn tận mắt những gì đã xảy ra với con tàu Hắc ám ấy. Jenna đóng cửa chớp lại và quay đi. Có một con thuyền khác cô bé thích nhìn hơn nhiều.
Thuyền rồng.
Jenna bước ra ngoài mái tranh trong nắng sớm mùa xuân. Thuyền rồng nằm oai vệ trong Xẻo Mương, nổi cao tít trên mặt nước, cổ rồng vươn dài ra, cái đầu vàng óng giữ nguyên ở trên cao để đón bắt hơi ấm của tia nắng đầu tiên tỏa xuống con rồng trong suốt hàng trăm năm qua. Vẻ óng ánh của những chiếc vẩy xanh lá cây trên cổ và đuôi rồng cùng với ánh vàng rực trên thân thuyền khiến Jenna phải nhắm mắt lại cho khỏi chói. Mắt rồng cũng nhắm. Ban đầu Jenna nghĩ rồng vẫn còn đang ngủ, nhưng sau rồi cô bé nhận ra rồng cũng đang bảo vệ mắt mình trước những tia sáng chói rực. Kể từ khi ngài Hotep-Ra chôn vùi rồng dưới lòng đất, ánh sáng duy nhất mà thuyền rồng được thấy là ánh sáng nhàn nhạt từ một chiếc đèn lồng.
Jenna bước đi trên lối mòn dốc xuống bến cập. Chiếc thuyền lớn quá, lớn hơn nhiều so với cô bé nhớ lại đêm hôm trước, và bị kẹp chặt trong Xẻo Mương do nước lũ đã cuốn khỏi đầm lầy. Jenna hy vọng rồng không cảm thấy bị mắc cạn. Cô bé kiềng chân để với tay sờ lên cổ rồng.
Xin chào, quý cô của tôi, giọng rồng vang với cô bé.
"Xin chào rồng" Jenna thì thầm. "Tôi hy vọng bà thấy thoải mái trong Xẻo Mương."
Có nước ở bên dưới, không khí lại có mùi muối và ánh mặt trời. Tôi còn có thể mong ước gì hơn nữa? Rồng hỏi.
"Đúng, đúng rồi," Jenna đồng ý.
Cô bé ngồi xuống bến cập và ngắm những lọn sương sớm tan biến trong hơi ấm mặt trời. Sau đó cô bé ngả người dựa thoải mái vào thuyền rồng và lắng nghe tiếng oàm oạp, óc ách của đủ loại sinh vật trong Xẻo Mương. Cho đến giờ Jenna đã trở nên quen thuộc với tất cả đám cư dân dưới nước. Cô bé không còn giật mình vì đám lươn trườn dọc theo Xẻo Mương trên hành trình dài ra biển Sargasso của chúng nữa. Cô bé không bận tâm nhiều đến bọn Đỉa nước, tuy cô không thò đôi chân trần xuống nghịch bùn nữa, kể từ dạo nguyên một con Đỉa nước bám vào ngón chân cái của cô và dì Zelda đã phải dùng xiên nước bánh để gạt cho nó rơi ra. Jenna thậm chỉ đã hơi thích con Trăn Đầm lầy, nhưng có lẽ chính vì nó đã không trở lại kể từ đợt tuyết tan. Cô bé biết rõ từng cái quẩy nước và từng âm thanh do từng sinh vật tạo ra, nhưng khi ngồi dưới ánh nắng, mơ màng lắng nghe tiếng lích rích của một con chuột nước và những tạp âm của lũ cá dưới bùn thì chợt cô bé nghe thấy có tiếng gì đó mà không sao nhận ra được đó là tiếng gì.
Cái sinh vật này, bất kỳ nó là gì, đang kêu rên và than vãn thống thiết. Rồi nó thở phù phù, làm nước bắn tung tóe, xong lại còn van vỉ. Trước giờ Jenna chưa bao giờ nghe thấy cái gì như thế cả. Mà tiếng này có vẻ hơi lớn. Cẩn thận lánh đi, Jenna rón rén bò ra núp đằng sau cái đuôi dày màu xanh lá cây của chiếc thuyền rồng, lúc này đã cụp lại và hạ xuống bến cập; rồi cô bé ngó chăm chăm xem sinh vật gì mà phát ra nhiều tiếng ồn ào đến vậy.
Đó là thằng bé Đồ Đệ.
Nó đang nằm sấp trên một tấm ván gỗ phủ hắc ín, trông như mảnh vỡ của tàu Phục Thù và đang chèo tấm ván dọc theo Xẻo Mương, chỉ dùng tay thôi. Xem ra nó đã kiệt sức. Những lớp áo thụng xanh lá cây bẩn thỉu dính chặt vào người nó, bốc hơi trong nắng ấm buổi sớm, và mái tóc sẫm mỏng te ụp rũ rượi vào mắt nó. Dường như nó không còn sức lực để ngẩng đầu nhìn xem mình đang đi đâu nữa.
"Ởi!" Jenna hô lớn. "Cút đi". Cô bé nhặt một hòn đó định ném nó.
"Không. Xin đừng," thằng nhóc van xin.
Nicko xuất hiện.
"Chuyện gì vậy, Jen?" Nó dõi theo ánh mắt của Jenna. "Hãy, cút đi!" Nó la lớn.
Thằng bé Đồ Đệ chẳng đoái hoài gì. Nó chèo tấm ván tới bến cập rồi cứ nằm ì ra đấy, rã rời.
"Mày muốn gì?" Jenna hỏi.
"Tôi... con tàu... bị chìm. Tôi thoát."
"Bọt thì bao giờ mà chẳng nổi," Nicko nhận xét.
"Chúng tôi bị đám sinh vật bao vây. Những vật màu nâu... nhớt," thằng nhóc rùng mình. "Chúng kéo chúng tôi xuống đầm lầy. Tôi không sao thở được. Tất cả mọi người đều chết hết. Làm ơn cứu tôi."
Jenna nhìn nó trân trối, lúng túng. Sáng nay cô bé dậy sớm vì suốt đêm qua gặp toàn ác mộng, thấy bọn Giun nhép rít róng, kéo cô bé xuống đầm lầy, Jenna rùng mình. Cô bé không muốn nghĩ về chuyện đó chút nào. Mới chỉ nghĩ đến thôi mà còn không sao chịu nổi, huống hồ thằng nhóc phải có mặt ở đó thì tệ đến chừng nào.
Đồ Đệ thấy Jenna đang do dự. Nó thử lần nữa.
"Tôi... tôi xin lỗi vì những gì đã làm với con vật của các bạn."
"Boggart không phải là con vật," Jenna phẫn nộ. "Và chú ấy không phải là của chúng tôi. Chú ấy là một sinh vật của đầm lầy. Chú ấy chẳng phải của ai cả."
"Ồ!" Đồ Đệ nhận thấy mình vừa phạm sai lầm. Nó liền thay đổi, trở về với những gì lúc nãy đã có tác dụng.
"Tôi xin lỗi. Tôi... tôi... cảm thấy kinh hãi."
Jenna động lòng.
"Chúng ta không thể bỏ mặc nó nằm trên ván," cô bé nói với Nicko.
"Anh chẳng thấy có lý do gì mà gọi là không thể cả," Nickco cẳm cẳn. "Chỉ có điều nó nằm đấy thì làm ô uế Xẻo Mương thôi."
"Tốt hơn tụi mình đưa nó vào trong đi," Jenna nói. "Nhanh lên, giúp tụi này một tay nào."
Chúng giúp thằng bé Đồ Đệ ra khỏi tấm ván và nửa kéo nửa khiêng nó đi hết lối mòn tới ngôi nàh tranh.
"Ối, coi con mèo tha cái gì vào nhà kìa," dì Zelda bình phẩm khi Nicko và Jenna thảy thằng nhóc xuống trước đống lửa, đánh thức Con Trai 412 mắt mũi kèm nhèm dậy.
Con Trai 412 ngồi dậy và lỉnh đi khỏi. Nó đã thấy một luồng Hắc Pháp thuật khi Đồ Đệ vào nhà.
Đồ Đệ ngồi nhợt nhạt và run cầm cập bên ngọn lửa. Trông nó bệnh hoạn hết sức.
"Đừng rời mắt khỏi nó đấy, Nicko," dì Zelda dặn dò. "Để dì đi lấy đồ nóng cho nó uống."
Dì Zelda trở lại với một ca trà cúc và bắp cải. Đồ Đệ nhăn mặt nhưng cũng nốc cạn. Ít ra thì món này còn nóng.
Khi nó đã uống xong, dì Zelda nói với nó:
"Ta nghĩ mi nên nói cho chúng ta biết tại sao mi đến đây. À, tốt hơn mi hãy nói với bà Marcia. Marcia, chúng ta có một vị khách này."
Bà Marcia đang ở ngoài cửa, vừa mới trở về tức thì sau cuốc đi bộ sáng sớm vòng quanh đảo, một phần để xem chuyện gì đã xảy ra với tàu Phục thù, nhưng chủ yếu là để tận hưởng không khí mùa xuân ngọt ngào và hương vị còn ngọt ngào hơn nữa của tự do. Mặc dù bà Marcia gầy đi sau gần năm tuần bị cầm tù và vẫn còn những quầng thâm dưới mắt, nhưng bà trông khỏe hơn nhiều so với đêm trước. Áo thụng lụa màu đỏ tía và áo chẽn của bà mới sạch sẽ, nhờ phép Giặt sạch Trong Năm phút trọn gói, chiêu bùa mà bà hy vọng đã tống khứ bất cứ dấu vết nào cảu Hắc Pháp thuật. Đó là thứ bám dai dẳng mà bà Marcia cần phải tẩy rửa kỹ lưỡng một cách đặc biệt. Thắt lưng của bà sáng bóng sau khi tự Đánh bóng Tinh tươm và quanh cổ bà đeo bùa hộ mạng Akhu. Bà Marcia cảm thấy thư thái. Bà đã có pháp thuật trở lại, một lần nữa bà là Pháp sư Tối thượng và tất cả mọi thứ trên đời đều đâu vào đấy.
Ngoại trừ đôi giày cao su.
Bà Marcia cáu kỉnh đá món đồ đi ở chân vào cánh cửa và ló nhìn vào ngôi nhà tranh, sau khi đã ngắm ánh mặt trời xuân rực rỡ thì bên trong nhà dường như hơi âm u. Có một mảng tối thù lù trước ngọn lửa, và bà Marcia phải mất vài giây mới nhận ra chính xác ai đang ngồi đó. Một khi nhận ra rồi, mặt bà tối sầm lại.
"À, con chuột từ chiếc tàu chìm," bà chép miệng.
Thằng Đồ Đệ im thin thít. Nó nhìn một cách gian xảo vào bà Marcia, cặp mắt đen như hắc ín của nó dừng sựng lại ở tấm bùa Hộ mạng.
"Không ai được đụng vào nó," bà Marcia cảnh báo.
Jenna ngạc nhiên vì giọng nói của bà Marcia, nhưng cũng như Nicko, cô bé đi khỏi Đồ Đệ. Con Trai 412 lại gần bà Marcia.
Đồ đệ bị bỏ lại chơ vơ bên đống lửa. Nó quay lại đối mặt với vòng người phản kháng vây quanh mình. Theo dự tính thì sự thể đâu có ra thế này. Nó đã tính toán làm sao để mọi người thương hại nó cơ mà. Con bé Nữ hoàng đã tội nghiệp nó. Nó đã làm con bé động lòng rồi. Và cái mụ Phù thủy Thiện khùng điên kia nữa. Đúng vào lúc nó đang suôn sẻ thì mụ cựu Pháp sư Tối thượng hay thò mũi vào lại xuất hiện, thật chẳng đúng lúc tí nào. Nó quắc mắt tức giận.
Jenna nhìn Đồ Đệ. Trông nó hơi khang khác, nhưng cô bé không thể tìm ra nó khác cái gì. Cô bé kết luận là do cái đêm khủng khiếp nó ở trên tàu. Bị hàng trăm con Giun nhép rú rít xóc óc lôi kéo xuống Bãi Lún là đủ để cho bất kỳ ai cũng phải mang nét u tối như bị ma ám hiện lên trong mắt thằng bé.
Nhưng bà Marcia biết rõ tại sao trông thằng bé lại khác. Trong cuộc đi bộ buổi sáng quanh đảo bà đã nhìn thấy lý do tại sao, và đó là cảnh tượng khiến bà phải bỏ hẳn bữa điểm tâm, mặc dù công nhận mà nói, chẳng phải ghê gớm gì mà bà không bỏ được những bữa sáng của dì Zelda.
Vì thế cho nên khi Đồ Đệ bất thình lình chồm dậy và lao về phía bà Marcia, với hai bàn tay vươn tới, trong tư thế chuẩn bị chộp lấy cổ họng bà, thì bà đã sẵn sàng chờ nó. Bà gỡ những ngón tay tóm chặt ra khỏi tấm Hộ mạng và hất Đồ Đệ văng ra khỏi cửa bằng một Tia chớp nổ vang rền.
Đồ Đệ nằm sóng soài, bất tỉnh, ngay lối đi.
Tất cả mọi người xúm quanh nó.
Dì Zelda bị sốc.
"Marcia," dì cằn nhằn, "tôi nghĩ là cô đã quá tay rồi đó. Nó có thể là một thằng bé khó ưa nhất từ trước tới giờ, nhưng nó vẫn chỉ là một thằng bé thôi àm."
"Không cần thiết," bà Marcia trả lời dứt khoát. "Và tôi vẫn chưa xong đâu. Lùi lại, mọi người, làm ơn lùi lại."
"Nhưng," Jenna thì thầm, "nó là anh em trai của tụi cháu."
"Ta nghĩ là không phải," bà Marcia nói khô khốc.
Dì Zelda đặt bàn tay lên cánh tay bà Marcia.
"Marcia. Tôi biết cô đang tức giận. Cô rất có quyền nổi giận sau thời gian bị bắt làm tù binh, nhưng cấm cô không được trút giận lên một đứa con nít."
"Tôi không trút giận lên con nít, Zelda. Đáng ra bà phải hiểu tôi chứ. Đây chẳng phải là đứa trẻ nào hết. Đây là DomDaniel,"
"Hả?"
"Thế này, Zelda, tôi không phải là Thầy đồng Gọi hồn," bà Marcia nói. "Tôi sẽ không bao giờ lấy đi mạng sống nào. Tôi chỉ đưa hắn trở lại nơi hắn đã làm cái việc kinh khủng này - để chắc rằng hắn sẽ không thu được gì từ việc hắn đã làm."
"Không!" DomDaniel trong hình hài của Đồ Đệ thét lên.
Hắn nguyền rủa bằng cái giọng eo, lạo xạo mà hắn buộc phải dùng đến để nói. Trước giờ phải nghe cái giọng nói của thằng bé khốn kiếp đó, hắn đã đủ bực bội lắm rồi, nhưng giờ cái giọng nói đó lại của chính hắn thì thật không thể chịu đựng nổi.
DomDaniel khó nhọc đứng lên. Hắn không sao tin nổi là kế hoạch đoạt lại bùa Hộ mạng của hắn lại thất bại. Hắn đã lừa phỉnh được tất cả bọn chúng. Bọn chúng đã cho hắn vào nhà và chăm sóc hắn rồi, cho tới khi hắn tìm thấy thời điểm thuận tiện để đoạt lại bùa Hộ mạng. Ấy thế mà... hừ, mọi việc xảy ra sau đó trở nên khác làm sao. Tuyệt vọng, hắn tung ra một cố gắng cuối cùng. Hắn đột nhiên quỳ mọp xuống.
"Làm ơn," hắn cầu xin. "Bà đã sai rồi. Cháu chính là cháu mà. Cháu không phải..."
"Xéo ngay!" Bà Marcia ra lệnh cho hắn.
"Không!" Hắn rú lên.
Nhưng bà Marcia tiếp tục:
Xéo ngay.
Hãy trở lại nơi ngươi tới,
Từng ở đâu thì quay về đó
Từng là gì thì lại là thế!
Thế là hắn biến mất, trở lại tàu Phục Thù, bị chôn sâu dưới những hang hốc tăm tối bùn lầy của Bãi Lún.
Dì Zelda trông vẻ tức giận. Dì vẫn không thể tin Đồ Đệ thật sự là DomDaniel.
"Khủng khiếp quá, Marcia," dì nói. "Tôi nghiệp thằng bé."
"Tội nghiệp cái gì," bà Marcia cáu kỉnh vặc lại. "Để rồi bà sẽ thấy."
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật