Chương 47
oanh thu của các ca sĩ từ việc phát hành album quả thật không nhiều, vì chi phí phát hành rất cao, hơn nữa trong thời đại bùng nổ công nghệ thông tin như hiện nay, liệu có bao nhiêu người chịu tình nguyện bỏ tiền ra mua đĩa, đương nhiên có thể loại trừ loại người dở hơi. Các phương thức để kiếm tiền rất nhiều, có thể tham gia một vài buổi lễ, nhưng những hoạt động như vậy thường khó có mặt Bạch Nặc Ngôn, vì cô không thích xuất hiện trước công chúng, cứ như thể là đang bị ngắm nghía như động vật trong sở thú. Cô thích nhất tổ chức liveshow, mặc dù công tác chuẩn bị rất mệt mỏi, còn phải tập luyện vô cùng buồn chán, nhưng lại kiếm được bộn tiền. Cô cũng thích nhất được nhìn tài khoản của mình với những con số không ngừng tăng nhanh, điều đó khiến cô vô cùng hưng phấn. Cô còn có một sở thích nho nhỏ, đó là sưu tập các phiếu thu từ ngân hàng, niềm yêu thích này đến chính bản thân cô cũng không thể giải thích nổi.
Lần này liveshow dự định sẽ được tổ chức ở thành phố H, tất cả các công tác căn bản đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ còn đợi cô xuất hiện, nghe nói số lượng vé bán được rất tốt, giá vé sốt cao đến mức nhiều người mua phát khóc.
Bạch Nặc Ngôn tuyên bố sẽ đến thành phố H trước, coi như đây là một chuyến du lịch, dường như cô đang tự an ủi bản thân, công việc của cô không hề vất vả vậy.
Cô thích hát các ca khúc nhạc nhẹ với tiết tấu chậm, đó cũng chính là sở trường của cô, tiếng hát của cô như có thể chạm đến trái tim người nghe. Mặt khác cô cũng không phải hát những ca khúc dance tưng bừng sôi nổi, như vậy cũng dễ thở hơn, hay nói một cách khó nghe là hát đến mức thở không ra hơi, khi thu âm thì vô cùng hoàn hảo, nhưng trên sân khấu lại thê thảm vô cùng, cô không hi vọng cô sẽ rơi vào tình trạng đó.
Nên cô luôn lựa chọn ca khúc nhạc nhẹ.
Sự sớm xuất hiện của cô trước giờ khai mạc liveshow đã khiến Uông Đàn vô cùng vui sướng, có trời mới biết được cô chính là kiểu người không bao giờ có khái niệm thời gian.
Nhưng có một chuyện khiến Bạch Nặc Ngôn cực kỳ khó chịu, đó là Mạnh Tân Duy cũng theo sau.
Được rồi, cô tự nói với bản thân, chính sự hấp dẫn của cô đã đưa anh tới đây.
Lúc lên máy bay, cô liền thiết kế một phương án để dò hỏi tại sao Mạnh Tân Duy phải đích thân đi cùng cô.
Công việc của anh còn chưa đủ bận rộn sao?
Vậy sao anh còn có thời gian rảnh rỗi?
Sao anh ta không dành thời gian đó mà đi xem mắt chứ?
Sao anh không đi xã giao tiếp khách đi?
Công ty anh thì sẽ làm như thế nào bây giờ?
Kết quả là người kia dầu muối đều không nghe, nên Bạch Nặc Ngôn đành tự nhủ, không thèm lãng phí nước bọt với ai đó nữa.
Bạch Nặc Ngôn đầu óc đen tối còn cho rằng, chính vì Mạnh Tân Duy muốn giám sát cô, không để cô có cơ hội đến gần Trình Nghi Triết. Nhưng rất tiếc anh đã tính sai một bước, Trình Nghi Triết còn lâu mới dành thời gian yêu đương vụng trộm mà chạy đến cái thành phố xa xôi này vì cô nhé, nghĩ đến đây, cô lại thấy Mạnh Tân Duy rất khờ khạo. Trong khi đó Mạnh Tân Duy càng lúc càng biểu hiện thái độ như cha cô vậy, đang lo lắng con gái học đòi thói hư tật xấu. Lúc bé thì dạy dỗ con gái phải cố gắng học thật giỏi, đến khi trưởng thành lại không cho phép con gái được yêu đương sớm, càng lớn lại càng răn đe con phải biết lựa chọn một người đàn ông tốt.
Dù sao các bậc làm cha đều có số khổ, vì là con gái cùi chỏ đều hướng ra ngoài, mà thường là hướng về phía đàn ông háo sắc.
Ai bảo con gái là tình nhân kiếp trước của cha, nên kiếp này cha con không thể mắc mớ, vì tình cảm của kiếp trước đã quá sâu rồi.
Bạch Nặc Ngôn cũng thật vất vả, ngày đầu tiên vừa đặt chân đến đây cô đã bị ngã nước mà phải vào bệnh viện, hơn nữa cô còn đặc biệt mất mặt, khi y tá truyền nước biển cho cô, cô chưng ra một vẻ mặt mà theo lời Mạnh Tân Duy nhận xét chính là: thấy chết không sờn.
Vì vậy Bạch Nặc Ngôn càng thấy Mạnh Tân Duy giống cha cô, còn chăm sóc cô cả ở bệnh viện.
Thế nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn cảm thấy, sinh con gái chẳng có gì hay, vất vả nuôi con khôn lớn, ngoại trừ hao tâm tổn sức của bản thân thì chẳng thu được lợi lộc gì. Nếu sinh con trai, vẫn có thể đi một về hai, lại càng có lợi.
Cô suy nghĩ lung tung một lúc, cảm giác cơ thể đã khálên rất nhiều.
Ở thành phố H có một trường đại học nổi tiếng, Bạch Nặc Ngôn luôn tin rằng cả đời này cô không bao giờ có đủ khả năng thi đỗ, nên cô nhất định phải đến thăm quan.
Hồi cô còn học đại học, trừ khi phải đi làm thêm, cô rất ít khi ra ngoài, vì vậy cô bị say xe trong một thời gian dài. Người ta lên xe mới bị say, còn cô vừa nhìn thấy cái ô tô đến gần đã muốn say, nhất là những loại xe cũ nhả khói bụi mịt mù, chưa bước lên xe cô đã bị đau đầu.
Ở đây các phương tiện công cộng rất tốt, ít nhất là trông vẫn còn mới.
Cô thích ngồi vị trí gần cửa, một là có thể ngắm cảnh vật bên ngoài, hai là người già lên xe cô cũng không phải nhường chỗ, lý do thứ hai cô luôn giấu kín trong lòng, cô không thích nhường nhịn, cái tác phong được ca ngợi là truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa này, cô thấy toàn là giả dối. Rất nhiều cụ già hiền lành lên xe sau giờ cao điểm, có nhường một chút cũng không sao. Nhưng có nhiều cụ rất không biết điều, cứ nhè giờ cao điểm ra ngoài, coi việc nhường chỗ của người khác là một nghĩa vụ, nhường chỗ cho những người như vậy cô luôn thấy lòng buồn bực.
Mạnh Tân Duy thấy ý tưởng của cô, đành cố gắng đi cùng và tìm một vị trí ngồi cạnh cô.
Anh vừa ngồi xuống, Bạch Nặc Ngôn đã không hề có ý tốt mà châm chọc:
- Chỗ này người ta vừa đứng dậy, chỗ vẫn còn ấm, anh lại ngồi ngay xuống, không sợ lây bệnh gì à?
Mạnh Tân Duy nhếch miệng:
- Chỗ của em chẳng phải cũng thế sao?
- Thân phận của em nhỏ bé, những vi khuẩn kia đâu thể tổn thương đến em, vừa thấy em chúng đã tự giác bỏ chạy rồi.
Cô quên rằng cô vừa “bệnh nặng mới khỏi”.
- Kiểu người mà bệnh thích trú ngụ như em còn có thể vỗ ngực tự xưng là không bao giờ mắc bệnh, đúng là ngược đời.
- Ngay cả suy nghĩ của mầm bệnh mà anh cũng biết được, đúng là nhân tài.
- Đấy là em thể hiện rõ ràng thôi.
Cô oán hận nhìn Mạnh Tân Duy vài lần, lại cảm thấy không khí rất không trong sáng nhé.
Hàng năm ở các trường đại học, cao đẳng đều xảy ra vài vụ náo loạn, vì sinh viên không nhảy hồ thì nhảy lầu tự sát, cũng có người vì nghiện game mà chết. Khi họ vừa đến cổng trường đã nghe tin đồn vừa có người chết, xe cứu thương ầm ỹ phóng qua hai người, nghe nói nạn nhân được tìm thấy lúc 5h, bị chết đuối. Nhưng điểm kỳ lạ là mực nước trong hồ bơi cao 1.5m, trong khi chiều cao của nạn nhân là 1.8m.
Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:
- Nếu là em, khẳng định sẽ chết vì sợ, chứ không phải chết đuối.
Mạnh Tân Duy cau mày:
- Xảy ra chuyện ở hồ bơi, nhất định hồ bơi sẽ bị phong tỏa trong một thời gian dài.
- Thế thì tốt quá.
Mạnh Tân Duy cốc đầu cô một cái:
- Nếu anh mà là hiệu trưởng, rất có thể anh sẽ đập chết em đấy.
Bạch Nặc Ngôn cúi đầu phân bua:
- Em sai rồi, nhưng dù sao trường học cũng phải dựa trên nguyên tắc tự nguyện, không nên ép buộc sinh viên phải học những môn họ không thích chứ.
Mạnh Tân Duy suy nghĩ một chút:
- Hồi học đại học, em trốn môn bơi lội mấy lần thê?
- Một lần cũng không.
Vẻ mặt cô rất hớn hỏ:
- Em mời một bạn học trường kỳ ăn trưa, nên bạn ý sẽ học hộ em môn bơi này, còn thi hộ em luôn. Em rất thông minh đúng không, không cần phí lời khen em.
- Ừ. Chính xác, dùng quy tắc ngầm, mời người khác ăn uống để đổi lấy điểm môn thể dục, chậc chậc, người bình thường sao có thể nghĩ ra phương pháp này chứ?
Bạch Nặc Ngôn nhìn anh:
- Giả không biết đạo là được, cần yết kỳ xuất đến sao.
Ghét thế, cô cũng biết sử dụng quy tắc ngầm là không đúng, cô rất bực mình.
Họ đi dạo một lúc, mới nhận ra trường này rất rộng, trong trường có đến mấy sân vận động và thao trường.
- Rốt cục trường này rộng đến mức nào chứ?
- Rộng bằng nửa thành phố.
Bạch Nặc Ngôn hơi run:
- Là bao nhiêu?
Mạnh Tân Duy liếc mắt nhìn đôi giầy cô đang đi:
- Đến khi gót giày em bị mài phẳng thì sẽ đi hết.
Không biết nói gì luôn.
Chẳng trách trong trường lại có rất nhiều các phương tiện giao thôn công cộng, còn có vạch phân cách, cô chỉ cảm thấy sử dụng phương tiện giao thông công cộng đi lại trong trường thì hơi quá khích. Cứ thử tưởng tượng mà xem, đi học cũng lên xe, đi ăn cũng lên xe, thật là rắc rối mà.
Mặc dù suy nghĩ của cô đã bị Mạnh Tân Duy châm chọc.
Trong khuôn viên của trường đều có phòng giáo vụ, phòng học, phòng ngủ, căng- tin, siêu thị, chỉ là khu này cách xa khu kia, nên việc ăn cơm đi lại cũng không phải đi ô tô.
Cuối cùng Bạch Nặc Ngôn tổng kết:
- So với trường này, trường chúng ta kém xa.
- Đây là hai trường đại học sát nhập làm một mà.
- Sao anh biết rõ thê?
- Nghe nói thôi.
- Vậy sao em chưa bao giờ nghe thấy chuyện này?
- Vậy phải tự hỏi xem bình thường mỗi ngày não em phải tiếp nhận loại thông tin nhảm nhí gì chứ.
- Em chỉ không biết rõ về trường này thôi, rõ ràng trường này cũng không nổi tiếng khắp cả nước mà.
- Đúng vậy, trừ Bắc Đại Thanh Hoa, trường nào em cũng không biết.
Cô mấp máy môi:
- Ai bảo trường này còn chưa đủ nổi tiếng, là do nó chưa đủ tốt nhé. Anh có thấy mấy thiên vương nổi danh không, em còn chưa thèm gặp đấy. Đây là vấn đề về bản lĩnh, năng lực, danh tiếng.
- Đấy là do em kém hiểu biết.
- Anh nhường em một chút thì chết à?
- Nếu cứ để thế thì đầu óc em cứ mãi ngu dốt à, đó là hại em đấy.
Cô lườm anh mội cái, cái lý thuyết này cô đã từng được nghe từ hồi học cao trung rồi, mỗi khi cô mượn vở chép bài tập, đối phương sẽ trả lời cô một câu:"Tớ không thể hại cậu”. Cô lại đặc biệt khẩn cầu người đó cứ hại cô đấy, nhanh nhanh lại đây hại cô nào.
Dưới bóng cây có một đôi tình nhân đang ngồi tâm tình, đôi nam nữ này vô cùng nhiệt tình hôn môi.
Bạch Nặc Ngôn tự thấy cô chẳng phải người tử tế, nhưng dù sao cô vẫn kiên trì đi tiếp.
Lúc họ đi ngang qua, đôi tình nhân kia còn không thèm để ý đến hoàn cảnh xung quanh, Bạch Nặc Ngôn thấy bực mình, họ còn muốn người ta xấu hổ thay chắc.
Cùng suy nghĩ với cô còn có một sinh viên cưỡi moto, anh này vừa đi vừa nhìn, trong khi đôi kia vẫn tiếp tục hôn như không hề nhìn thấy.
Đột nhiên, ầm một tiếng, anh bạn đi moto ngã lăn trên mặt đất.
Đôi tình nhân kia chỉ liếc anh này một cái, sau đó lại tiếp tục hôn môi.
Bạch Nặc Ngôn không nói gì, chỉ khẽ lôi kéo ống tay áo Mạnh Tân Duy:
- Đó có phải là một cuộc tập huấn hôn trên quy mô lớn?
- Đó là tình cảm mãnh liệt đến mức bỏ qua tất cả.
- Sao anh có thể nói chuyện khiến em buồn nôn thế chứ?
- Đấy là họ hoạn nạn có nhau chứ.
- Anh thắng rồi.
Cả một hành trình tham quan sân trường, ấn tượng duy nhất lưu lại trong đầu Bạch Nặc Ngôn là một đôi tình nhân ôm hôn thắm thiết, đầu óc cô quả nhiên không tốt đẹp mà.
Còn có một chuyện khiến cô rất xấu hổ, khi cô và Mạnh Tân Duy đi về phía cổng trước của trường đại học, họ vốn định ra ngoài, nhưng sân trường rộng như mê cung với rất nhiều ngã ba khiến họ lạc đường. Họ đành vừa đi vừa hỏi đường, sau đó còn xem bản đồ, nhưng vẫn không hiểu lắm.
Mà buồn cười nhất là, cô và Mạnh Tân Duy đi rất lâu, lại quay về vị trí ban đầu.
Đến từ cửa sau, về từ cử sau.
Hai chân cô đều đã mỏi nhừ, kết quả là đi trọn một vòng luẩn quẩn.
Cô bước ra từ cửa sau trường, trong đầu vẫn âm thầm cằn nhằn Mạnh Tân Duy, đã
không biết đường còn hại cô mệt đến vậy.
Mạnh Tân Duy trả lời cô:
- Em thông minh cơ mà, sao phải bắt một người tầm thường như anh chỉ đường chứ?
- Lỡ chân một bước thiên cổ hận. Em cũng đâu khiến anh dẫn đường đâu.
Sắc mặt Mạnh Tân Duy vẫn không thay đổi:
- Bạch Nặc Ngôn, chính em cũng nói không nên đi lại lung tung.
- Em nói lúc nào?
- Nếu như tai em không bị nghễnh ngãng.
- A, chính tai anh có vấn đề ý.
- …
Nguyện Ước Trọn Đời Nguyện Ước Trọn Đời - Lục Xu