Những Điều Khó Khăn
ối hôm đó, chú Richard ở nhà với tôi trong khi mẹ ở bệnh viện với bác Louisa. Sal bị gãy một tay và ba chiếc xương sườn. Cậu ấy phải nằm lại bệnh viện để theo dõi.
Chú Richard đã gọi bánh pizza. Chú hỏi: “Cháu có muốn nói chuyện không?”
“Dạ không,” tôi đáp, “Chắc là để sau đi.”
Chú gật đầu: “Khi nào muốn nói chuyện thì gọi chú nhé.”
Sau bữa ăn tối, tôi đóng cửa phòng và bày những lá thư của bạn lên giường. “Suy nghĩ đi,” tôi tự nhủ, “Suy nghĩ đi, suy nghĩ đi, suy nghĩ đi!” Tôi lấy những sợi dây ra, thắt nút, cởi nút, rồi lại bắt đầu thắt nút.
Chuyến đi rất khó khăn. Tôi sẽ không còn là tôi khi đến với bạn nữa.
Chuyến đi rất khó khăn và tôi phải nói hết những yêu cầu của mình trong khi đầu óc còn minh mẫn.
Và điều lạ nhất là: Chuyến đi thật khó khăn; tôi không thể mang theo cái gì cả, và một người chỉ có thể mang chừng đó giấy trong miệng.
Tôi sờ những tờ giấy, tất cả đều nhỏ và giòn. Bạn đã mang chúng trong miệng ư?
Chuyến đi rất khó khăn.
Khó khăn đến mức khiến một người bị rối loạn tâm thần và ra đường đứng lảm nhảm sao? Chuyến đi gì mà khó khăn đến thế với một người? Ai lại muốn có một chuyến đi như thế?
Đầu tôi lại bắt đâu kêu ong ong: “Và tại sao? Tại sao, tại sao, tại sao?”
Để cứu Sal. Đó là lý do tại sao bạn đứng ở góc đường đó ngày này qua ngày khác. Đó là lý do tại sao bạn luôn đá ra đường - bạn đang luyện tập. Tất cả là để cứu Sal. Bởi vì, bằng cách nào đó, bạn biết.
Du hành xuyên thời gian là có thể, Marcus nói thế. Trên lý thuyết.
Tôi đến để cứu mạng một người bạn của bạn,và cứu chính tôi.
“Chà,” tôi nói to, “Bạn đã cứu mạng Sal, nhưng bạn đã thất bại thê thảm với mục tiêu thứ hai.”
Chú Richard gõ cửa. Tôi giật bắn mình.
“Xin lỗi,” chú nói, “Chú không định làm cháu sợ. Chú nghĩ cháu muốn ra ngoài ăn chút nho.”
Chú Richard mang nho đến cho tôi. Chúng tôi xem ti-vi và ăn một tô nho lớn ngon lành nhất thế giới. Chắc chắn chúng không phải từ cửa hàng của chị Belle.
Thật tuyệt khi ngồi xem ti-vi chung với chú Richard. Tôi không còn tự dày vò mình với những câu hỏi nữa. Tôi thấy chú Richard nhìn tôi vài lần, nhưng chú không nói gì. Và như thế cũng tốt.
Khi tôi gần ngủ gục trên chiếc sofa, chú Richard tắt ti-vi và bảo tôi đi ngủ. Nhưng khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng thì tôi không thể ngủ được. Những lời thư của bạn váng vất trong đầu tôi.
Hãy giao lá thư của bạn bằng tay. Bạn biết phải tìm tôi ở đâu.
Bác Louisa bảo tôi rằng một số người già ở nhà an dưỡng chết đi mà không có gì để lại và cũng không ai thân thích. Bác nói họ được chôn cất ở một hòn đảo đâu đó ở phía bắc Manhattan. Tôi nghĩ có lẽ đó cũng là nơi mà bạn sẽ đến.
Tôi vẫn còn lo lắng và cảm giác hơi lạnh khi cửa phòng tôi mở ra. Mẹ bước vào ngồi xuống cạnh giường.
“Sal sẽ ổn thôi,” mẹ thì thầm, vòng tay ôm tôi, “Các xét nghiệm làm xong rồi. Có lẽ sáng mai cậu ấy sẽ được về nhà.”
Tôi không nói gì. Tôi sợ rằng nếu nói thì tôi sẽ nói quá nhiều - tôi sẽ nói tất cả về những lá thư, về chiếc giày của chú Richard, những tờ hai đô-la, mọi thứ... Và tôi nghĩ nếu tôi nói với mẹ thì có lẽ Sal sẽ gặp chuyện gì đó không may. Vì vậy nên tôi chỉ rúc vào cánh tay mẹ. Và mẹ ngồi yên cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn