Chương 47: Mỹ Nhân Y Cục
– Oa, Hoa Nhi, Hoa Nhi, ngươi xem đó là cái gì a? ngộ ghê.
– Là tò he, tỷ tỷ ( thở dài ngao ngán).
Hầy, mới sáng sớm nay tỷ tỷ đã khua nồi khua chảo dựng mọi người dậy. Nói là cái gì mà đi “khảo sát thị trường”, “ tìm ý tưởng kinh doanh”, “ xác đinh khách hàng mục tiêu:,… túm lại là mọi người chả ai hiểu là gì, chỉ nghe tỷ tỷ giải thích là đi kiếm tiền. Nàng, Lạc Lạc, Yên Phong tò tò đi theo tỷ tỷ, thế nhưng kiếm tiền thì chả thấy đâu chỉ thấy nàng ta hết chạy sang quán nọ lại xà vào quán kia, thấy gì lạ cũng hỏi thấy gì hay cũng mua. Nhìn Yên Phong khệ nệ bưng đống đồ cao quá đầu, Hoa Nhi cùng Lạc Lạc lắc đầu, cùng chung nhau một suy nghĩ: “ Chỉ sợ tiền còn chưa kiếm được, thì đã hết vốn rồi”.
– A, kẹo hồ lô. Hoa Nhi, ta muốn ăn kẹo hồ lô. Lão bá, lão bá, kẹo này bao nhiêu tiền một xâu?
– Cô nương, 2 văn tiền một xâu a.
– 1, 2, 3,… 10. Còn mười xâu, ta lấy tất. Tiền của ông đây.
– Cảm ơn cô nương, kẹo của cô.
– Cảm ơn. Nè, Hoa Nhi uội, Lạc Lạc ngươi cũng cầm lấy này, Yên Phong, à quên, ngươi làm gì có tay mà cầm. Xâu này ta ăn. Mau đi thôi.
– Chủ nhân thật không công bằng à, sao lại bắt ta mang nhiều đồ như vậy, lại còn không cho ta… ui da…
“Rầm” một tiếng, chỉ thấy Yên Phong nằm lên trên một người, môi đối môi, mắt đối mắt, còn đồ đạc thì bay tung toé mỗi chỗ một nơi. Tệ hơn, người kia lại là… nam nhân a. Cả hai chỉ kịp hét lên rồi đẩy nhau ngồi dậy. Đúng lúc đó cái hũ nước mắm Lạc Hy mua về dự phòng từ đâu bay tới làm đến ào một tiếng, nguyên bộ y phục của tên kia hứng trọn, bây giờ hắn toả ra một mùi rất chi là “ thơm”. Toàn bộ người ở đó chết trân, nhìn đám người trung tâm bao gồm Yên Phong đang ói muốn bất tỉnh, tên kia sững sờ nhìn bộ quần áo của mình, Hoa Nhi sót của, Lạc Lạc cười đến sống dở chết dở, còn Lạc Hy thì khỏi phải nói, nàng đang ngắm giai đẹp a. Từ lúc mở mắt đến bây giờ, ngoại trừ Yên Phong, nàng chưa thấy nam nhân nào soái đến vậy a. Gương mặt sáng sủa, cặp mày phượng hơi hếch lên, đôi mắt màu biển rất đẹp, sống mũi thẳng cương nghị, môi đỏ,… Nói tóm gọn lại một câu là cực kỳ soái a. Ta phải tranh thủ mới được, há há. Nàng đang định thực hiện kế hoạch tán giai của mình thì…
– Vương gia, vương gia, ngài có sao không?
Vương gia? Các nàng xám mặt. Chết rồi, xong rồi, tiêu rồi. Đụng ai không đụng đụng trúng hoàng thân quốc thích. Hầy, làm sao đây, phải vận dụng chỉ số IQ quèn của mình mới được. Nghĩ vậy, Lạc Hy vỗ vỗ cái trán, trong khi nàng còn đang nghĩ cách tên kia đã kịp phục hồi tinh thần, nổi đoá lên…
– Khốn kiếp, các ngươi dám đụng bổn vương, làm hỏng cả chiếc áo hoàng huynh vừa mới tặng, lại còn dám… ( đang đinh nói cường hôn ta, lại nuốt trở vào) Làm bẽ mặt ta trước bàn dân thiên hạ. Người đâu, bắt chúng nhốt vào thiên lao cho bổn vương.
– Khoan… ( Lạc Hy giơ tay lên trông rất ra dáng nữ hiệp). Vị vương gia này, chúng ta chỉ là vô tình, không phải cố ý, có chuyện gì từ từ thương lượng a.
Nói xong, Lạc Hy không quên khuyến mãi thêm một nụ cười làm người nào đó tim lỗi mất một nhịp. Không chỉ hắn, mà mọi người ở đó đều ngất ngây. Nàng là ai a? Lại dám nói chuyện với Tam vương gia như vậy a? Nàng cũng thật xinh đẹp a, đôi mắt hạnh to tròn trong suốt không giấu nổi nét ngây thơ hồn nhiên, khuôn mặt thanh tú, mi dài cong vút, mày lá liễu, mũi dọc dừa, môi anh đào hồng hồng, da dẻ mịn màng, hồng hào tự nhiên,trên trán còn có một bông sen đỏ tiêm diễm,… nói chung là đẹp chưa từng thấy trên đời. Hắn nhìn nàng không chớp mắt. Tên cận vệ bị chấn động hồi lâu, rồi bỗng nhiên sực tỉnh, hắn quát lớn phá tan giác mộng của mọi người:
– Thương lượng cái gì mà thương lượng. Các ngươi xem các ngươi biến Tam vương gia thành dạng gì rồi. Lôi thôi lếch thếch. Ngươi có biết bộ trang phục này đáng giá vạn lượng hoàng kim không hả?
– Ây da, cô nương này con cái nhà ai đây, khổ rồi, kiểu này lại bị tống giam mất thôi… ( rì rầm, rì rầm).
– ( Lạc Hy vẫn tĩnh bơ) Vạn lượng hoàng kim? Làm gì mà đắt thế, chất vải cũng có tốt hơn một chút, kiểu cách cũng không có gì đặc biệt a.
Miệng nàng thì nói, tay nàng sờ tới sờ lui trên người Tam vương gia kia “ đánh giá chất lượng” trang phục. Toàn bộ người ở đó chết sững, Hoa Nhi không biết lăn ra đất bất tỉnh từ lúc nào, Lạc Lạc thì đỏ chin mặt, Yên Phong bỉu bỉu môi khinh bỉ. Trời đất ơi, nàng đang làm cái gì a, ngang nhiên trên người hắn sờ tới sờ lui, không có tý phong phạm của một đại tiểu thư tý nào hết. Tam vương gia kia mặt mũi đỏ lừ, bị nàng sờ tới sờ lui, nơi nào đó bắt đầu ngọ nguậy, nếu để nàng “ kiểm tra” thêm lúc nữa, chắc hắn chỉ còn nước tìm cái hố để chui xuống mất. Hắn hất tay nàng ra, giọng điệu có chút mất tự nhiên:
– Ngươi…. Nữ nhân này, ngươi muốn làm cái gì?
– Ta chỉ muốn kiểm tra “ hàng họ” của ngươi thôi. Ta thấy nó rất bình thường, làm gì có cái giá vạn lượng hoàng kim. Các ngươi chỉ giỏi bịa đặt.
– Ngươi dám nói chúng ta bịa đặt. ( tên gia nhân bức xúc) Nói cho ngươi hay, đây là tặng phẩm của Phong quốc, hoàng thượng đặc cách ban tặng cho Vương gia nhà chúng ta, cả đất nước này không tìm ra chiếc áo thứ hai đâu.
– Làm gì đến mức ấy a.
– Cô nương ( một lão nhân lên tiếng), chiếc áo đó của Tam vương gia là hàng thượng đẳng đó. Có lẽ cô nương không biết, đất nước của chúng ta khí hậu khắc nghiệt, không trồng nổi sợi bông, nên vải vóc đều phải nhập từ Phong quốc hoặc Linh quốc về, hơn nữa phải đi mất vài tháng trời, mới nhập được có chút ít a. Ở đây cũng không có mấy người có thể may được chiếc áo như vậy đâu.
– Thật như vậy sao? Cái nơi này thật kỳ quặc a. Tam vương gia, ta có thể được biết danh xưng của ngài không?
– To gan, ngươi….
– Ta tên Hạ Cảnh Thiên.
– Hạ Cảnh Thiên? Tên ngươi với tên tướng công ta khác nhau chỉ có một chữ a. Hắn tên Cảnh Lãnh Thiên.
– Tướng công? Cô nương có tướng công rồi. ( tròng lòng có chút mất mát).
– Phải, nhưng tướng công ta mệnh yểu, đã sớm qua đời rồi. Cảnh Thiên, cái này cho ngươi ( xuất ra một thẻ bài mà vừa nãy nàng đã nhanh tay biến hoá ra)
– Ai cho phép ngươi gọi tên của vương gia, cái thẻ bài này của ngươi có giá trị bằng chiếc áo của vương gia sao?
– Ta nói là lấy thẻ bài đền cho các ngươi sao? ( tức giận) Đây là thẻ bài chứng thân, ba ngày sau các ngươi hãy đến Tiêu phủ ở Tây thành. Ta không những sẽ đền cho ngươi một chiếc áo đẹp hơn, mà còn tăng ngươi thêm vài cái nữa. Ngươi đồng ý, hay không đồng ý?
– Mỹ Nhân Y Cục? cái tên này thật lạ, ta chưa hề nghe qua.
– Thế nào? Không tin?
– Không phải, ta tin. Ba ngày sau nhất định ta sẽ đến. Cô nương, xin hỏi quý danh…
– Tiêu phủ Tiêu Lạc Hy. Vậy ta xin cáo từ. Hoa Nhi, Lạc Lạc, Yên Phong, chúng ta đi.
Nói rồi phất áo rời đi, gương mặt tươi cười lúc nãy đã không còn nữa, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng như băng tuyết, khiến người ta rét run.
– Ồ, thì ra đó là Tiêu tiểu thư của Tiêu phủ. Nghe nói khi họ đến đây, nàng ta bị bệnh hôn mê không tỉnh, không ngờ được hôm nay lại gặp được ở đây. Thật là người đúng như trong huyền thoại a, vừa đẹp lại vừa thông minh sắc xảo…
Đám đông vừa xì xào vừa tản dần ra, Hạ Cảnh Thiên vẫn chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lạc Hy. Người con gái này, thật sự có một sức hút rất kì lạ a. Hắn không cưỡng nổi ý niệm muốn có được nàng. Mỹ Nhân Y Cục? Nàng rốt cuộc sẽ làm thế nào đây? Hắn thật mong muốn thời gian 3 ngày qua thật nhanh…
Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé - Sao Băng