Chương 47
hông hài lòng với những gì vừa xảy ra, nhưng nàng không thấy còn cách nào khác hơn là gởi lại cho Bảo Chấn lá thơ. Nàng cười cám ơn anh rồi vội vã đến với bà Lam Hằng khi chiếc xe taxi vừa chạy đến.
Chạy theo con đường quen thuộc ven biển. Chỉ 1 thoáng họ đã chạy lên ngọn đồi cuối cùng. Thế là cả thành phố xinh đẹp này, nơi có Nhật Nam, có Lâm Tạo đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Nàng nhớ dọc theo con đường này Nhật Nam và nàng đã ra bãi cỏ trống để cỡi ngựa. 2 mắt nàng ngấn đầy lệ. Ngày hôm ấy, nàng đã sống hạnh phúc biết bao. Trời ơi! Tại sao lúc đó nàng không chịu gật đầu bằng lòng đi với anh cho rồi.
Mọi cảnh vật đều làm cho nàng buồn rười rượi. Nàng cứ suy nghĩ mãi. Không biết 2 lát thơ của nàng có đến được tay của anh không? Liệu anh có còn muốn gặp nàng nữa không sau khi nàng đã cương quyết từ chối lời yêu cầu nàng đi với anh? Nếu anh không còn muốn nàng nữa thì sao? Làm sao nàng có thể chịu đựng sự thiếu vắng anh với những ngày tháng dài đăng đẳng. Có những chuyện đâu phải muốn quên là quên dễ dàng đâu?
Chiếc xe taxi đưa nàng và bà Lam Hằng ra phi trường.
Nàng thẫn thờ khi leo lên chiếc phi cơ Pacific bóng loáng. Bội Cầm ngắm cảnh thành phố biển 1 lần chót khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Chiếc máy bay trườn nhẹ từ từ rồi hướng thẳng về phía nam.
Nàng ngồi ngửa người ra ghế dựa nàng cố dõi mắt vào cuốn tiểu thuyết "Cô gái mộng mơ" mà nàng vừa mua ở phi trường, nhưng sau 1 thời gian lâu mà nàng vẫn không đọc được chữ nào.
Nàng xoay qua nhìn bà Lam Hằng. Nàng cứ thấy bà mỉm cười hoài. 1 nụ cười thật khó hiểu? Có gì mà làm cho bà vui dữ thế.
Nàng hỏi:
- Ông Hoàng Lâm Thao hiện giờ đang ở đâu hả bác?
- Ở thành phố nguy nga lộng lẫy, mà người ta thường gọi là hòn ngọc Viễn Đông. Đến phi trường sẽ có người đến đón chúng ta và đưa chúng ta về công ty của ông Hoàng Lâm Thao, luôn tiện tôi đưa về nhà tôi chơi.
- Nhà bác cũng ở thành phố đó ạ?
- Phải! Tôi có 2 đứa con trai với 1 đứa con gái. Tôi nghĩ bọn chúng thích cô lắm. Đứa con gái út của tôi đang làm người mẫu cho 1 công ty may mặc. Thằng thứ 3 làm bác sĩ, đồng thời cũng là 1 tay chuyên sưu tầm các loại hoa lạ. Đứa con cả thì khỏi nói. Nó là thằng cứng đầu mà vợ chồng tôi không thể chịu nổi. Cô biết không. Nó rất đẹp trai. Nó đã từng quen biết bao cô gái. Nhưng tất cả các cô gái đến với nó chỉ vì những gì hào nhoáng xung quanh nó mà thôi. Nó nông nỗi, phóng túng. Xuất thân trong gia đình giàu có, nó xài phí tiền bạc. Theo tôi nó bị con gái chài hết. Nó rất nhẹ dạ tin người. Không hiểu thế nào là lời hứa chân thật. Không hiểu thế nào là tình nghĩa trăm năm. Nó đã 3 lần yêu thương khắn khít, nhưng từ khi mối tình thứ 3 thất bại nó trở nên căm thù phụ nữ. Nó như thầy tu vậy tối ngày chỉ biết rượu chè, cờ bạc, hút sách, long nhong. Đã nhiều lần gia đình khuyên bảo nó. Tôi nói với nó rằng:
- "Con hãy cố thử tìm hiểu 1 người nữa xem sao. Không phải con gái ai cũng xấu cả đâu. Con biết không."
Nó nói thật to:
- "Đàn bà con gái không ai đáng tin cả mẹ à. Đàn bà con gái càng đẹp thì càng dễ gạt người."
Nó còn dẫn chứng hàng loạt câu danh ngôn, tục ngữ của ai đó về đàn bà?
Nào là:
"Sai lầm lớn lao nhất của tạo hóa là tạo ra cái lưỡi của đàn bà."
Hoặc:
"Tin đàn bà bằng lời nói chẳng khác nào nắm đuôi lươn."
- "Con nắm đuôi lươn lần nào chưa, nó cứ trơn tuốt tuồn tuột."
Bội Cầm im lặng, nàng như cuốn hút theo câu chuyện về gia đình của bà Lam Hằng. Gần bà đã 1 tháng thế mà đến bây giờ bà mới tâm sự chuyện gia đình của bà cho nàng biết.
Nàng hỏi ngay:
- Thế anh ấy dự định là sẽ sống như vậy suốt đời không lấy vợ thật à.
Bà Lam Hằng nói ngay:
- Nó nói với chúng tôi nó chỉ lấy vợ khi chúng tôi chứng minh cho nó thấy trên thế gian này còn có 1 người con gái tốt, đến với nó vì chính bản thân nó mà không phải vì tiền.
Bội Cầm bực tức:
- Trên thế gian này đâu có khó tìm người con gái như vậy, sao bác không tìm cho anh ấy.
- Chúng tôi có tìm nhưng có thấy đâu. Ôi! Phải chi cô là con dâu của chúng tôi thì hay biết mấy. Điển hình là cô yêu Nhật Nam vì chính bản thân của Nhật Nam, mặc cho những lời dị nghị xung quanh về anh, mặc cho Lâm Thủy, ông Lâm Triết và cậu Lâm Tạo dùng tiền bạc làm mờ mắt. Chưa hết, ngay cả bản thân tôi lúc nào cũng nói xấu Nhật Nam, thế mà cô vẫn 1 lòng 1 dạ yêu cậu ấy.
Trời ơi! Thì ra bấy lâu nay nàng đi đâu và làm những gì bà ấy đều biết cả. Ngay cả ông Lâm Triết đến tìm nàng vào đêm hôm khuya khoắt bà ấy cũng biết. Chỉ tại bà không muốn nói đó thôi.
Máy bay hạ cánh xuống phi trường lúc 5 giờ chiều.
Người tài xế đến chào bà Lam Hằng rồi mời cả 2 cùng lên xe.
Chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng lao đi vun vút. Nàng gần như chóng mặt khi nhìn thấy toàn người với người.
Đến siêu thị thật lớn, bà Lam Hằng nói với anh tài xế.
- Ngừng lại đi. Tôi muốn vào đây mua 1 ít quà.
Người tài xế thắng xe lại.
Bà nhìn sang Bội Cầm nói:
- Bác muốn mua 1 ít quà tặng ông chủ Hoàng Lâm Thao. Con có muốn vào không?
- Dạ không.
- Vậy con vào đây chờ bác 1 lát nhé.
Bà vào trong, 5 phút sau bà bước ra với 1 chiếc hộp nhỏ trên tay.
Khi bà vừa ngồi vào xe thì bỗng bà la lên:
- Nhật Nam kìa.
Nàng nhìn bên kia đường. Quả thật đúng là Nhật Nam. Anh đang đi bên c.anh 1 người con gái. Họ nắm chặt tay nhau cười nói vui vẻ trông thật tình tứ. Người con gái đó không ai khác hơn chính là Lâm Thủy. Sau lưng họ là Lâm Tạo đang sánh vai với 1 cô gái khác.
Nàng muốn khóc nhưng không hiểu sao không có giọt nước mắt nào chảy ra cả. Họ dễ dàng quên nàng như vậy hay sao? 1 người nàng yêu thương, 1 người nàng quý mến. 2 người đàn ông tỏ tình với nàng đó rồi quên nàng đó chỉ trong vòng 1 tích tắc.
Bà Lam Hằng vỗ nhẹ vai nàng:
- Đừng buồn nữa con à. Bây giờ con rút lui ý định của mình là sẽ làm vợ của Nhật Nam vẫn còn kịp mà.
Bây giờ nàng mới khóc. Nàng gục đầu vào lòng bà Lam Hằng thổn thức:
- Con khổ quá bác ơi. Tại sao anh ấy lại đối xử với con như vậy chứ. Con yêu anh ấy mà. Con không thể sống nổi nếu thiếu anh ấy đâu bác ơi.
Bà Lam Hằng vuốt nhẹ mái tóc nàng an ủi:
- Đừng buồn nữa con à. Lát nữa gần Hoàng Lâm Thao con không nên buồn. Nghe lời bác khuyên, nếu Hoàng Lâm Thao có ngỏ ý gì với con thì không nên từ chối.
- Không... Không... Con chỉ yêu 1 mình Nhật Nam thôi. Con nhất định phải gặp anh ấy và nói cho anh ấy biết con yêu anh ấy.
- Được rồi. Bác sẽ tìm cách cho con gặp. Bây giờ con nín đi. Để đến công ty của Hoàng Lâm Thao rồi, con không thể để bộ mặt đầy nước mắt này mà gặp ông Hoàng Lâm Thao được.
Nàng lấy khăn giấy lau khô những dòng nước mắt. Nước mắt bây giờ không còn chảy ra ngoài nữa, mà giờ đây nó như đang chảy ngược vào trong.
Bà Lam Hằng đưa nàng đến 1 căn phòng nhỏ, tọa lạc trong công ty rộng lớn.
Bà nói:
- Phòng làm việc Giám đốc Hoàng Lâm Thao đó. Con vào đi.
Nói xong bà bước vội.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm