Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Đường Tiểu Lang Trung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 47: Chuyển Ngoặt (1)
N
gười xưa đã nói “cùng nghề là oan gia”, Nghê Nhị và Tả Quý cùng hành y ở cái huyện nhỏ này, khó tránh khỏi phát sinh va chạm, Tả Quý luôn tỏ ra thanh cao mỗi lần như thế đều chủ động nhường nhịn hoặc né tránh, có điều Nghê Nhị nhỏ nhen, lại cho rằng Tả Quý ỷ xuân thân quan hoạn mà coi thường mình, thầm ghi nhớ trong lòng, tuy không tới mức gọi là thù hận, nhưng nếu có cơ hội làm nhục Tả Quý, khiến ông ta phải cúi cái đầu xuống thì Nghê Nhị rất sẵn lòng.
Nhị chưởng quầy cầm cốc trà lên, vờ lơ đễnh nhìn quanh căn nhà chẳng có chút không khí ngày Tết, chỉ có bao lớn bọc nhỏ giống chuẩn bị đi xa: - Ta nghe nói quý đường gần đây có chút khốn khó, bị chủ nhà ép nợ, cần tiền dùng gấp, Tả thiếu gia cũng năm lần bảy lượt tới Huệ Dân Đường bán dược liệu, bán phương thuốc Ài cùng nghề với nhau, ta nhìn không đành lòng.
Tả Quý ngạc nhiên, hiệu thuốc nhà mình toàn thuốc bình thường, chẳng đáng giá, nhi tử lấy cái gì đi mà bán? Còn bán phương thuốc, hẳn do vị lão tiên sinh kia dạy rồi, không ngờ nhi tử trưởng thành rồi, biết lo nghĩ cho gia đình, thế nhưng chẳng phải việc đáng tự hào, đây là nỗi hổ thẹn của người làm cha.
Tả Thiếu Dương nhỏ giọng giải thích: - Cha, con bán thuốc là lần trước tới Thiên Nhận Sơn, tỷ mua xạ hương của Bội Lan cô nương, giá 9 đồng, vì nghĩ nhà không dùng lại cần tiền gấp nên con đem tới Huệ Dân Đường bán, nhưng họ trả giá quá rẻ nên con không bán nữa.
Tả Quý phất tay ý bảo không để ý tới chuyện đó, trả lời Nhị chưởng quầy: - Các vị thực lòng muốn mua phương thuốc này?
Nhị chưởng quầy lắc đầu, ông ta không muốn chuyện mua bán này diễn ra đơn giản như thế, mua được phương thuốc hay không với ông ta chỉ là vấn đề nhỏ, hạ nhục Tả Quý mới là mục đích chính: - Vừa rồi ta đã nói, chỉ vì thấy phương thuốc này trong tay các vị lãng phí thôi, cái chính là vì đại ca ta thích hành thiện tích đức, nghe nói quý đường có khó khăn, là người trong nghề nên bảo ta tới xem thế nào, giúp được thì giúp. Tả lang trung, được hay không ông nói một câu đi. Giờ Tả Thiếu Dương nghe ra vị khác lạ trong giọng điệu của Nhị chưởng quầy rồi, tình cảm của y với hiệu Quý Chi Đường không sâu, với y mà nói chỉ cần hành y là được, cái khác không quan trọng nên mới đầu không để ý, y có ý muốn bán phương thuốc cho đối phương giải nguy cấp tức thì, nhưng thái độ vị Nhị chưởng quầy này rõ ràng là lợi dụng cái khó người ta ép giá, lại còn lên mặt như ban ơn bố thí, lửa trong lòng y bắt đầu bốc lên.
Nhị chưởng quầy nhìn cha con họ mặt mày khó coi càng nhởn nhơ: - Tả lang trung, cơ hội tới không biết nắm lấy đến lúc hối hận cũng muộn. Hiện ta đích thân tới đây, thể hiện đủ tôn trọng rồi, đợi ta đi, quý vị có tới tận nhà bán, bán được hay không chưa nói, nhưng chắc chắn là không có cái giá này đâu đấy.
Cuối năm rồi y cũng không muốn ầm ĩ to chuyện, vả lại lòng còn nỗi lo lớn đó, chẳng rảnh mà chấp ông ta, Tả Thiếu Dương đứng dậy định tiễn khách thì chợt ngoài cửa có người gọi: - Tả lang trung có nhà hay không?
Nghe tiến là biết, Triệu Tam Nương tới rồi.
Thật quá đúng lúc, Tả Thiếu Dương nén giận đi mở cửa, quả nhiên là Triệu Tam Nương, mặc chiếc váy hồng đào chói mắt, đầu gài thêm vài mấy cây trâm, tay vẫn cầm một túi đồ ăn vặt, nhưng không phải sơn trà nữa, đổi thành hạt dưa rang. Theo sau nàng là một tráng hán vai u thịt bắp, áo cộc tay, lộ cánh tay cơ bắp đầy xẹo ngang dọc, đây là loại người chuyên dùng làm điển hình dọa trẻ em nín khóc hoặc không chịu ăn cơm.
Ngoài cửa có người ngó nghiêng, vị Thái chưởng quầy càng nghển cổ lên, thấy Tả Thiếu Dương vờ đang lơ đễnh nhìn trời nhìn đất. Triệu Tam Nương đối diện với Tả Thiếu Dương mà không cười như mọi khi, mặt lạnh tanh: - Cha cậu đâu rồi?
Nhìn thái độ này biết ngay không có chút hi vọng nào nữa, Tả Thiếu Dương không vì thế mà khó chịu với nàng, người ta cũng trọn tình trọn nghĩa lắm rồi, khẽ đáp: - Tam thẩm mời vào nhà, cha ta đang ở trong.
Triệu Tam Nương và đại hán kia nghênh ngang đi vào, nhìn thấy Nhị chưởng quầy, đon dả chào hỏi: - Úi cha! Nhị chưởng quầy, cơn gió nào thổi ngài tới đây thế, là tới khám bệnh à? Phì phì, phỉ phui cái mồm nói linh tinh, Nhị chưởng quầy tất nhiên là không phải tới khám bệnh rôi, có chuyện tìm Tả lang trung sao?
- Phải. Nhị chưởng quầy quay ra, đôi mắt hí dưới lông mày rộng kín đáo nhìn bầu ngực đầy đặn cùng eo hông nở nang của Triệu Tam Nương, thầm nghĩ góa phụ này càng ngày có vận vị, có điều không phải dễ chơi, lại nhìn tráng hán bặm trợn đằng sau: - Tưởng là ai, ra là Triệu Tam Nương, ha ha ha, trùng hợp quá, vừa rồi còn nhắc tới cô đó.
- Nói tới thiếp thân sao? Triệu Tam Nương ngạc nhiên lắm: - Hai vị là đại nam nhân nói chuyện lớn, liên quan gì tới phụ đạo nhân gia như thiếp thân đây?
- Nghe nói Quý Chi Đường nợ cô một khoản tiền lớn chưa trả, đúng không?
Chuyện này hàng xóm trái phải đều biết, lần trước Tả Thiếu Dương bán phương thuốc, Nghê đại phu cũng đoán được phần nào, Nghê Nhị dò hỏi chút là ra, cho nên hôm nay mới tự tin tới ép giá, nợ không để qua năm, 30 tết là ngày cuối cùng không chỉ cho Quý Chi Đường.
Triệu Tam Nương õng ẹo đi vào, than thở: - Đúng thế, không chỉ nợ mấy nghìn đồng, mà tiền nhà mấy năm rồi cũng chưa trả. Thiếp thân nể tình quen biết bao năm hoãn nhiều lần rồi, nhưng ngài nói xem, chúng tôi mẹ góa con côi cũng phải sống chứ, đúng không? Thế nên hôm nay nhất quyết không cho hoãn nữa.
Tả Quý bấy giờ mới mở túi tiền của Giả tài chủ ra, bên trong là đĩnh bạc hình móng ngựa, đây là quan ngân tiêu chuẩn, đúng 1 lượng, bảo Lương thị đưa cho Triệu Tam Nương.
Lương thị nói khó: - Tam Nương, đây có một lượng, thời gian quá ngắn, không biết có thể...
- Không được. Triệu Tam Nương cắt ngang: - Trước đó ta đã nói rồi, ngày 30 nhất định phải giao đủ 2.100 đồng, nếu không đừng trách Tam Nương ta trở mặt vô tình. Các vị tự đi, hay cần ta giúp chuyển nhà. Biểu ca ta là người thô lỗ, sức khỏe có đấy, nhưng tay chân vụng về, trong lúc vận chuyển có đổ vỡ gì đừng trách.
Đại hán sau lưng Triệu Tam Nương đi lên, bẻ tay răng rắc, nhìn người nhà Tả Quý cười gằn uy hiếp.
Tả Quý thở dài, bảo Lương thị: - Bỏ đi, chúng ta chuyển nhà thôi … Hồi Hương, con cũng không cần nói nữa.
Tả Thiếu Dương cũng không thể làm gì hơn, nợ tiền người ta lại còn không trả được tiền nhà bao năm, người ta đòi lại nhà là thiên kinh địa nghĩa, người ta cũng cho thêm hạn rồi báo trước rồi, không tính là quá đáng.
- Gượm đã. Nhị chưởng quầy cười, nụ cười không dấu được sự hả hê đắc ý: - Tả lang trung, ta đề nghị lại một lần nữa, bán phương thuốc cho ta, đúng giá 900 đồng, các vị gom góp ít đồ đạc gì đó còn không được 200 sao, thế là đủ, không phải chuyển nhà nữa.
Tả Thiếu Dương giận dữ: - Ông lợi dụng nguy cấp của người ta, là hành vi bất nhân.
- Hừ, các người có thể không bán mà. Đúng là Nhị chưởng quầy cũng không muốn tới đây, cảm thấy làm thế mất mặt Huệ Dân Đường, mất mặt bản thân, lòng vốn khó chịu, chẳng qua đại ca nói không thể không nghe. Bây giờ nghĩ Quý Chi Đường đã cùng đường, bao nhiêu khó chịu với Tả Quý càng không kiềm nén nữa: - Đây là Huệ Dân Đường nể các người là bạn cùng nghề mới ra tay tương trợ đấy, muốn uống gió tây bắc ngoài kia hơn à?
Triệu Tam Nương ngạc nhiên nhìn hai bên: - Huệ Dân Đường muốn mua phương thuốc của Quý Chi Đường sao?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Đường Tiểu Lang Trung
Mộc Dật
Đại Đường Tiểu Lang Trung - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=dai_duong_tieu_lang_trung__moc_dat