Chương 46
IFFANY CHỈ CÒN LẠI duy nhất một chiếc váy mặc buổi tối, và nàng nói Anna mặc cho nàng vào bữa tối sẽ không lấy gì làm dễ chịu. Nàng còn chưa dỡ nó ra khi còn ở nhà Callahan vì không thể mặc nó ở đó. Ngay cả nếu có dịp thì cũng quá đắt so với Jennifer. Cái váy đã cũ rồi, vậy nên mới nằm trong cái rương để đồ lặt vặt. Váy bằng vải lụa màu xanh nhạt, gấu váy đính ngọc trai, kèm theo đôi giày lụa cùng tông. Cuối cùng nàng lại được đeo đồ trang sức. Bàn tay, cổ tay, cổ, tai, cả trâm cài tóc của nàng cũng đều lấp lánh ngọc saphia. Nhà Callahan có thể nghĩ họ đã biết rõ nàng, nhưng rõ ràng là không. Đêm nay không còn dấu vết gì của Jennifer Flaming nữa.
Nàng ngồi chung với anh em nàng ở phòng khách trước khi họ đến. Roy cười khi nhìn thấy sự lộng lẫy của nàng. “Có phải chị đã đọc thần chú để đưa bọn em về New York không đấy? Chị biết là không cần phải ăn mặc đẹp như thế ở đây mà, phải không?”
Spoiler
“Chị biết. Nhưng hầu gái của chị nói đó là ‘vũ khí cho cuộc chiến’”.
“Ừ, ít ra không có mẹ ở đây để bắt chúng ta mặc những bộ đồ đó,” Sam nói. “Ở thành phố như tra tấn ấy, Tiff ạ, ngày nào cũng phải ăn diện để ăn tối.”
“Chị đang chờ một cuộc chiến sao?” Carl hỏi, chỉ chú tâm vào một từ duy nhất đó.
“Xét đến chuyện chị sẽ yêu cầu nhà Callahan thì, đúng vậy.”
Họ đều đã biết kế hoạch của nàng tối nay. Họ cũng đã biết hai cha con nàng đã tháo gỡ khúc mắc từ đêm qua. Anh em nàng thật sự rất day dứt vì nàng đã hiểu lầm cha, vì họ luôn giữ bí mật chuyện Frank cũng đi cùng họ đến thành phố. Mọi chuyện đều sáng tỏ vào buổi sáng, và bữa sáng ngày hôm đó là một trải nghiệm gia đình tuyệt vời, nếu có Rose ở đây nữa thì sẽ vô cùng trọn vẹn. Tất nhiên là sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó.
Frank bước vào khựng người lại ngay khi nhìn thấy nàng. “Ôi trời đất, con ăn mặc như thế trông giống hệt mẹ con.”
Tiffany cười. “Mẹ cũng bắt ba phải ăn mặc chỉnh tề mỗi bữa tối sao?”
“Không, chỉ vài lần trong tuần thôi. Mẹ con thật sự thích sự thoải mái ở đây. Nhưng đáng ra con phải nói trước để chúng ta cũng ăn mặc đàng hoàng như con chứ.”
“Không cần đâu ba ạ. Nếu tất cả chúng ta đều ăn mặc lịch sự như thế thì nhà Callahan sẽ thấy ngại. Đây” – nàng phẩy tay vào váy – “chỉ là cách dễ nhất để con trưng ra cho họ thấy con không phải là cô gái đã sống trong nhà họ nữa – đề phòng trường hợp họ vẫn nghĩ con có bất kỳ cái gì giống cô ta.”
Bất chợt họ nghe thấy tiếng ngựa lao đến trước nhà. Tiffany bắt đầu thấy căng thẳng. Liệu Hunter có chịu đến đây không? Có lẽ không, cứ nhìn vẻ mặt giận dữ của anh vào lần cuối nàng thấy anh thì biết. Nhưng tối nay nàng cũng chỉ cần nói chuyện với ông Zachary thôi. Và nàng không đơn độc. Gia đình nàng ở đây. Nàng không cần phải lo lắng. Nàng đứng giữa Sam và Roy khi ba nàng đi đón họ - kẻ thù của gia đình – vào nhà.
“Thánh thần ơi, Frank, cái gì lấp lánh trên sàn nhà cậu đấy?” Tiffany nghe tiếng ông Zachary vọng lên từ nhà chính.
“Đá cẩm thạch.”
“Vợ cậu chọn đấy hả? Nó không vỡ khi bước chân lên chứ?”
Là hàng xóm của nhau hơn 20 năm mà nhà Callahan chưa bao giờ bước chân vào ngôi nhà này, chưa một lần nào sao? Nhưng suy cho cùng, Frank có lẽ cũng chưa bao giờ bước vào nhà họ. Cái mối thù khốn kiếp ấy.
Ông Zachary bế vợ vào phòng khách. Điều đầu tiên Mary nói khi thấy bộ váy lộng lẫy của Tiffany là, “Tôi đoán là cháu không nấu bữa tối hả?”
Cole bước vào, tay cầm đôi nạng của Mary, nhưng chết sững lại khi nhìn thấy Tiffany. John hích cậu để đi vào, và đến lượt anh ta cũng không nhúc nhích được.
Nhìn thấy hai anh em họ làm Tiffany bớt căng thẳng – vì Hunter không đi với họ. Nhưng suy cho cùng, có lẽ nàng không cần phải mặc chiếc váy này. Nàng không cố ý làm họ sửng sốt đến thế, mà chỉ muốn họ tự hiểu rằng nàng không có ý định sống ở Montana.
Nàng nhã nhặn nói với bà Mary, “Hân hạnh tiếp đón mọi người ở trang trại Warren. Ba cháu có một người đầu bếp rất xuất sắc.”
“Cậu nhóc nhà Buffalo sẽ nấu ăn cho nhà ta đấy,” ông Zachary nói khi đặt bà Mary ngồi xuống cái ghế gần nhất.
“Mẹ cháu gửi cho cháu mấy cuốn sách dạy nấu ăn. Có lẽ Andrew sẽ cần đến chúng.”
“Cháu thật tử tế,” Mary nói.
“Không có gì ạ. Xin mọi người, cho cháu vài phút để xin lỗi về chuyện—“
Nàng ngừng lại khi nghe thấy tiếng lợn kêu eng éc từ đằng trước. Họ mang chú heo con đến cho nàng sao? Một nghĩa cử rất hào hiệp, sau tất cả những chuyện nàng đã làm! Mỉm cười rạng rỡ, nàng xin phép rồi chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy Maximilian đang đứng ở hiên nhà, nàng bế nó lên nựng nịu luôn, không để ý gì đến bộ váy đang mặc.
“Vậy ra Đỏ vẫn ở đây sao? Cô ấy vẫn chưa đi hẳn, phải không?”
Nàng nghẹn thở khi nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên và quay ngoắt lại, để rồi mắc bẫy trong nụ hôn của Hunter. Anh đã cố tình, tay anh đặt lên gáy rồi kéo đầu nàng sát xuống. Nàng không ngăn anh lại, biết rằng đây có thể sẽ là lần cuối nàng được nếm nụ hôn của anh. Và nàng cảm thấy nụ hôn có cả vị ngọt ngào và cay đắng!
Rồi Max giãy giụa khi Hunter tiến đến sát hơn. Nàng ngả người ra, lạy Chúa. Chuyện này không nên xảy ra, nàng không nên để nó xảy ra. Nàng đã định gây ấn tượng tối nay rồi cơ mà, rằng Jenny – Đỏ, bất cứ cái tên nào anh gán cho nàng – đã đi rồi. Cô ta không tồn tại. Nếu anh mong gặp cô ta ở đây thì anh sai rồi!
“Cảm ơn anh vì đã mang Max đến cho tôi,” nàng lịch sự.
“Bắt buộc đấy. Sau khi em đi, nó nghĩ có thể chiếm luôn phòng của anh đấy.”
“Thật sao?”
“Anh cho nó vào phòng với anh đêm qua, nhưng một đêm là đủ rồi. Nó cứ nghĩ là có thể ngủ trên giường anh nữa cơ. Em để nó ngủ trên giường em đấy à?”
“Chẳng vấn đề gì với tôi cả.” Nàng chà lên tai Max. “Tôi chưa từng có một con vật cưng nào cả - à, không tính đến con mèo con tôi mang về nhà, nhưng nó bỏ đi trước khi tôi có thể làm quen với nó. Anh tháo dây ra cho nó được không, để tôi bế nó vào nhà?” Nàng không định thả con heo xuống, vì sợ Hunter sẽ lại đến gần nàng.
Anh tháo dây ra. “Cha em không phiền nếu cho nó vào nhà chứ?”
“Không đâu, ba không phải là người vô tình như tôi nghĩ lúc trước.”
Hunter nhìn nàng sắc lẻm. “Đó là lý do cho chuyện em đã làm sao?”
“Phải, mà không – hoàn toàn. Tôi sẽ giải thích cho anh và cha mẹ anh khi ăn tối. Anh – anh không định vào nhà sao?”
Khi anh không nói gì, tim nàng như muốn ngưng lại. Nàng không muốn anh đi. Nàng phải tự thừa nhận với bản thân mình, nhìn thấy anh làm nàng hạnh phúc. Tối nay anh đẹp trai đến nghẹt thở với chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, thẳng thớm, quần âu tối màu, với một đôi bốt đen sáng bóng. Anh tựa lưng vào tường, nhấc một chân lên áp đế giày vào tường. Nàng quá quen với dáng đứng này rồi. Nàng luôn nhớ nó – mỗi khi nàng không tưởng tượng ra lúc anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo hay trần trụi khi làm tình với nàng! Nàng lập tức nhắm mắt lại để rũ bỏ hình ảnh đó.
“Anh vẫn đang băn khoăn,” anh trả lời. “Còn chưa quyết định được có nên vào hay không, thì chợt nghĩ có thể em sẽ đi ra ngoài để ngắm hoàng hôn. Thật tệ là ngôi nhà này ở hướng đông. Em sẽ nhớ mái hiên em ngồi ngắm hoàng hôn lắm đấy.”
Nàng gần như đã nhoẻn miệng cười trước khi tự kìm lại. Thật quá dễ để lại rơi vào sự gần gũi dễ chịu mà nàng đã có với anh. Đó không phải là nàng! Nhưng Jennifer cũng đến từ miền Đông. Và có lẽ Jennifer sẽ giương móng vuốt lên, chỉnh đốn anh mỗi khi anh tấn công, thay vì để cho anh đặt biệt danh và ve vãn, hôn hít, và...
Nàng nghiêm nghị nói. “Tôi sẽ không phải nhớ hoàng hôn nữa vì có một hàng hiên nhỏ sau nhà. Ba nói đó là ý của mẹ tôi, vì mẹ tôi cũng thích hoàng hôn, và họ luôn ngồi ở đó mỗi tối trước khi dùng bữa.”
“Người ta đồn thổi ông ấy đánh bà và đó là lý do bà bỏ đi. Có đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi!” nàng hung hăng bảo vệ ba.
“Vậy vì sao bà ấy lại bỏ đi?”
“Tôi đã mong ba có thể nói cho tôi biết. Thật ra ba đổ lỗi cho gia đình anh – à không, cho mối thù giữa hai nhà. Thêm một lý do để ông căm hận nhà Callahan.”
“Có thể lắm – nếu đúng thì thật đáng tiếc.” Đôi mắt xanh lơ của Hunter dữ dội chĩa vào nàng.
“Vì sao?”
“Vì đó là một lý do ngớ ngẩn để một người phụ nữ phải rời bỏ cả chồng và các con mình. Bởi vì anh và em đã có thể lớn lên cùng nhau nếu bà ấy không bỏ đi. Và có khi giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi.”
Sao anh có thể đưa ra giả thuyết như thế chứ! Nàng cáu kỉnh, “Đừng có ảo tưởng về chuyện có thể đến nếu tôi lớn lên ở đây. Nếu đúng thì có vẻ như tôi sẽ yêu em trai anh, Cole, vì anh ấy cùng lứa với tôi.”
Nàng quay vào nhà trước khi anh có thể trả đũa lại nàng.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey