Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 46
ơn bão tuyết đã không đi vào Cedar Grove. Có vẻ như đây là lần duy nhất dự báo thời tiết nói đúng, tuy nhiên điều đó không có nghĩa thời tiết sẽ trở nên tốt hơn. Nhiệt độ buổi sáng đã xuống tới mức âm mười ba độ, bằng với một trong những ngày rét kỉ lục ở quận Cascade. Tuy nhiên, thời tiết vẫn không làm chùn bước những người tìm đến khán phòng trong ngày thứ ba của phiên xử. Tracy mặc váy và áo gi lê đen, bộ đồ mà cô tự gọi là ‘dành riêng cho tòa án’. Cô mang theo một đôi giày cao gót trong cặp, khi tới phòng xử án, cô sẽ tháo đôi giày đi tuyết ra và xỏ chúng vào.
Càng lúc càng có nhiều dự báo rằng cơn bão tuyết sẽ tiếp tục tràn xuống khu vực này trong một vài ngày nữa, khiến Thẩm phán Meyers có vẻ quyết tâm đẩy nhanh tiến độ của phiên xử. Chưa kịp ngồi hẳn xuống ghế ông đã nói ngay: “Thưa luật sư O’Leary, mời anh gọi nhân chứng tiếp theo.”
“Bên biện hộ cho gọi Tracy Crosswhite.” Dan nói.
Tracy có thể cảm thấy ánh mắt của Edmund House nhìn chằm chằm vào cô khi cô bước qua cánh cửa, đi về phía bục nhân chứng và thề sẽ nói sự thật. Cái nhìn đó làm cô sởn gai ốc. Cô biết rằng mình chính là người giúp ích nhiều nhất trong việc trả lại tự do cho hắn. Cô nhớ câu chuyện Dan kể về cuộc gặp gỡ với người cha của Annabelle, George Bovine, khi ông ta đến tận văn phòng của anh để cảnh báo về Edmund House. Bovine nói rằng nhà tù là nơi duy nhất dành cho những kẻ như Edmund House. Tracy không hề nghĩ câu đó là sai, tuy nhiên lúc này họ đã đi quá xa.
Dan tìm cách giúp Tracy bớt căng thẳng trước khi vào vấn đề chính. Có lẽ Thẩm phán Meyers hiểu được sự nhạy cảm của chuyện này nên không hề thúc giục anh. Sau khi các thủ tục đã hoàn tất, Dan bắt đầu hỏi:
“Cô ấy được gọi là cái bóng của cô, phải không?”
“Có vẻ như con bé lúc nào cũng ở bên cạnh tôi như hình với bóng.”
O’Leary bước tới gần cửa sổ. Từng đám mây buông xuống từ bầu trời âm u, tuyết lại bắt đầu rơi.
“Cô có thể miêu tả vị trí phòng ngủ nơi chị em cô đã lớn lên không?”
Clark đứng dậy. Có vẻ như ông ta đang tìm cách phản đối những câu hỏi của Dan đối với Tracy nhiều hơn bất kỳ nhân chứng nào khác. Ông ta cố tình làm gián đoạn lời khai của Tracy, cho rằng Dan có thể sẽ cài vào đó một vài câu hỏi không thể chấp nhận được.
“Tôi phản đối, thưa quý tòa. Chuyện này hoàn toàn không liên quan.”
“Những câu hỏi này có mục đích tạo tiền đề.” Dan nói.
“Tôi sẽ cho phép, nhưng hãy tiếp tục càng nhanh càng tốt, thưa luật sư.” Meyers nói.
Tracy tiếp tục. “Phòng ngủ của Sarah ở ngay bên cạnh phòng ngủ của tôi, nhưng điều đó không thật sự quan trọng. Hầu như đêm nào con bé cũng ngủ ở phòng của tôi. Con bé sợ bóng tối.”
“Hai chị em cô dùng chung một phòng tắm?”
“Đúng vậy, nó thông giữa hai phòng ngủ.”
“Chị em cô có hay mượn đồ dùng của nhau không?”
“Đôi khi nhiều hơn những gì tôi muốn.” Tracy nói, cố nở nụ cười. “Sarah và tôi có vóc dáng gần giống nhau, chúng tôi còn có chung sở thích.”
“Bao gồm cả sở thích về trang sức?”
“Vâng.”
“Điều tra viên Crosswhite, cô có thể miêu tả lại sự kiện đã diễn ra vào ngày 21 tháng 8 năm 1993 trước tòa không?”
Tracy thấy cảm xúc của mình đang trào lên. Cô dừng lại một lúc để lấy bình tĩnh. “Sarah và tôi tham gia giải vô địch bắn súng cao bồi của bang Washington.” Cô kể. “Điểm số của chúng tôi luôn bằng nhau cho tới khi bước vào vòng chung kết, nội dung là bắn lần lượt mười mục tiêu bằng cả hai tay. Tôi đã bắn trượt một mục tiêu, tương đương với việc bị cộng thêm năm giây phạt. Thực chất điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã thua.”
“Và Sarah đã chiến thắng?”
“Không. Sarah bắn trượt hai mục tiêu.” Tracy cười khi nhớ lại ngày hôm đó. “Sarah chưa hề bắn trượt quá hai mục tiêu trong vòng hai năm liền, đừng nói là trượt đến hai lần trong cùng một vòng đấu.”
“Vậy cô ấy đã cố ý làm thế?”
“Sarah biết rằng bạn trai tôi lúc đó, Ben, sẽ đến đón tôi vào buổi tối và cầu hôn tôi tại một nhà hàng quen.” Tracy ngừng lại, nhấp một ngụm nước rồi đặt chiếc cốc trở lại cái bàn bên cạnh ghế ngồi. “Tôi rất khó chịu khi biết Sarah nhường tôi thắng. Điều đó đã ảnh hưởng đến quyết định của tôi.”
“Như thế nào?”
“Dự báo thời tiết nói hôm đó trời rất xấu, mưa to và có dông. Ben đã đón tôi ở địa điểm thi đấu để đi tới nhà hàng.” Tracy có cảm giác từng từ đang kẹt lại ở cổ họng cô.
Dan nói đỡ: “Vậy là Sarah đã phải lái xe về nhà một mình?”
“Lẽ ra tôi nên ép con bé đi cùng chúng tôi. Từ đó, tôi không bao giờ còn nhìn thấy con bé nữa.”
Dan ngừng lại giây lát như một khoảnh khắc mặc niệm. Rồi anh khẽ hỏi: “Cuộc thi có phần thưởng gì cho nhà vô địch không?”
Tracy gật đầu. “Một chiếc khóa thắt lưng bằng bạc.”
Dan cầm lấy chiếc khóa thắt lưng xỉn màu đã được đánh số thứ tự từ bàn vật chứng rồi đưa nó cho cô. “Giám định pháp y khai rằng bà ấy đã tìm thấy cái khóa thắt lưng này trong hố chôn cùng với thi thể của Sarah. Cô có thể giải thích tại sao nó lại ở đó trong khi đó là phần thưởng thắng cuộc của cô?”
“Bởi vì tôi đã đưa nó cho Sarah.”
“Tại sao cô lại làm thế?”
“Như tôi đã nói, tôi biết rằng Sarah nhường tôi thắng. Vì vậy trước khi đi khỏi, tôi đã đưa nó cho con bé.”
“Và đó cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy nó?”
Cô gật đầu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái khoảnh khắc ngắn ngủi mà cô nhìn lại qua cửa kính chiếc xe tải và thấy Sarah đứng dưới mưa, đầu đội chiếc mủ Stetson màu đen của cô, lại là lần cuối cùng cô nhìn thấy em gái mình. Tracy đã suy ngẫm về khoảnh khắc đó suốt nhiều năm trời. Cuộc sống quả là không thể dự đoán trước điều gì, chỉ trong tích tắc, mọi thứ đã thay đổi. Cô rất ân hận vì đã tức giận với Sarah khi con bé nhường cô thắng cuộc. Cô đã để cho lòng tự tôn đánh bại chính mình mà không hề nhận ra sự cao cả của Sarah. Sarah không muốn cô cảm thấy buồn trong buổi tối quan trọng nhất cuộc đời cô vì đã về nhì.
Tracy cố gắng kiềm chế, nhưng một giọt nước mắt đã lăn xuống từ khóe mắt cô. Cô rút một tờ khăn giấy từ chiếc bàn cạnh đó để chấm nước mắt. Một vài người trong khán phòng cũng bắt đầu lau nước mắt và xì mũi.
Dan giả vờ kiểm tra lại ghi chứ của mình, cho Tracy vài phút để lấy lại bình tĩnh. Quay trở lại chiếc bục, anh hỏi tiếp: “Điều tra viên Crosswhite, cô có thể kể lại trước tòa rằng em gái cô đã mặc gì trong lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy vào ngày 21 tháng 8 năm 1993 không?”
Clark đột ngột đứng dậy và bước ra từ bàn luật sư. “Thưa quý tòa, bên công tố phản đối câu hỏi mang tính suy diễn này đối với nhân chứng. Điều đó không có cơ sở.”
Dan đối mặt với Clark trước ghế thẩm phán. “Đây rõ ràng là một lời phản đối vội vàng, thưa quý tòa. Bên công tố hoàn toàn có thể phản đối những câu hỏi đặt ra cũng như kiểm tra lại lời khai của điều tra viên Crosswhite về trí nhớ của cô ấy. Đó không phải là lý do để ngăn cô ấy làm chứng.”
Giọng của Clark nghe như sắp cáu điên lên. “Tôi xin nói với tất cả sự tôn trọng. Chưa kể đến khả năng gạt phăng những bằng chứng của quý tòa, bên công tố còn lo lắng về việc hồ sơ phúc thẩm sẽ mang nặng tính suy diễn và tiên đoán của nhân chứng.”
“Nhưng bên công tố cũng hoàn toàn có thể khiếu nại để bảo vệ hồ sơ phúc thẩm.” Dan nói.
“Tôi đồng ý với luật sư O’Leary.” Thẩm phán Meyers nói. “Nhưng chúng ta đều biết rằng vụ án này đã gây ảnh hưởng đến dư luận nhiều hơn những gì mà tôi muốn. Tôi rất biết ơn về sự lo lắng của bên công tố về hồ sơ phúc thẩm.”
Clark chen vào: “Thưa quý tòa, bên công tố xin phép được thẩm vấn sơ bộ nhân chứng để xem, ngoại trừ những bằng chứng có sẵn ở đây thì liệu nhân chứng có bất kỳ căn cứ nào chứng minh được em gái của cô ấy đã mặc gì vào ngày hôm đó hay không.”
Meyers ngả người lên ghế đôi mắt ông nheo lại suy nghĩ. Tracy không hề ngạc nhiên khi ông nói “Tôi sẽ cho phép bên công tố thẩm vấn nhân chứng.”
Dựa theo kinh nghiệm, cô hiểu rằng khi một thẩm phán đoán trước được là kết quả của phiên xử bị buộc phải đưa lên tòa thượng thẩm, ông ta sẽ cẩn thận trong phán quyết của mình nhằm mục đích giới hạn những tình tiết có thể kháng án càng ít càng tốt. Bằng cách cho phép Clark thẩm vấn Tracy, ông đã ngăn chặn việc bên công tố có thể sử dụng lời phản đối của Clark như một căn cứ trước tòa thượng thẩm để cho rằng phán quyết của Meyers là sai. Ông đang hạn chế thấp nhất khả năng vấn đề bị gửi trả lại để tiếp tục xét xử.
Dan trở về chỗ ngồi cạnh House. Hắn nhổm dậy và thì thầm điều gì đó với Dan, tuy nhiên Dan không hề đáp lại.
Clark vuốt phẳng cái cà-vạt chấm bi của ông ta lúc tiến tới bục nhân chứng. “Cô Crosswhite, cô có nhớ rằng mình đã mặc gì vào ngày 21 tháng 8 năm 1993 không?”
“Tôi có thể suy đoán một cách có cơ sở.”
“Một sự suy đoán?” Clark liếc nhìn vê’ phía Meyers.
“Tôi rất mê tín. Vì thế lần nào thi đấu tôi cũng đeo khăn rằn màu đỏ, đai thắt màu xanh, và đội chiếc mũ Stetson màu đen. Tôi cũng mặc cả một chiếc áo măng tô dài nữa.”
“Ra là thế! Vậy em gái cô có mê tín như cô không?”
“Sarah là một đứa quá trong sáng để có thể mê tín.”
“Vậy là chúng ta không thể đưa ra suy đoán về việc cô ấy đã mặc gì ngày hôm đó, phải không?”
“Điều duy nhất đoán được là con bé lúc nào cũng muốn đẹp hơn mọi người.”
Những nụ cười xuất hiện trên một vài khuôn mặt trong khán phòng.
“Nhưng cô ấy không hề có một chiếc áo nhất định nào để mặc khi thi đấu?”
Tracy đáp: “Con bé hay mặc áo Scully. Đó là một thương hiệu đặc biệt. Con bé thích những hình thêu trên đó.”
“Cô ấy có bao nhiêu chiếc áo hiệu Scully?”
“Tôi đoán rằng khoảng mười cái.”
“Mười cái.” Clark nói. “Và không có một đôi giày hay một chiếc mũ cụ thể?”
“Con bé có vài đôi giày và tôi nhớ là khoảng năm, sáu cái mũ.”
Clark quay người về phía ghế bồi thẩm. Chợt nhớ ra rằng phiên xử không có bồi thẩm đoàn để ông ta có thể diễn trước mặt họ, Clark đành tiến lại gần hàng rào ngăn cách với khán phòng. “Vậy là cô không hề có cơ sở nào để khẳng định chắc chắn em gái cô đã mặc gì vào ngày 21 tháng 8 năm 1993, mà chỉ là suy đoán sau hai mươi năm, hoặc là sau khi nghe thấy những điều đã được khai trong phiên xử này, đúng không?”
“Không. Điều đó không đúng.”
Trông Clark có vẻ hết sức ngạc nhiên. Meyers đung đưa người làm chiếc ghế kêu cọt kẹt. Ông ngước nhìn lên một cách có chủ ý. Cả khán phòng chợt im lặng. Clark tiến đến gần ghế nhân chứng, có vẻ như đang lâm vào tình thế tiên thoái lưỡng nan mà bất kỳ luật sư nào cũng đều gặp phải khi thẩm vấn – liệu có nên tiếp tục hỏi những câu hỏi có thể sẽ khui ra thêm nhiều điều chưa biết, hay là nên chuyển sang một chủ đề khác? Dựa vào kinh nghiệm đã từng là nhân chứng của những vụ án mạng, Tracy biết vấn đề của Clark ở đây chính là việc ông ta đã khơi lên chủ đề này từ đầu. Điều đó có nghĩa là, nếu như ông ta không tiếp tục hỏi thì Dan cũng sẽ hỏi những câu đó. Giọng điệu giễu cợt của Clark dần chậm lại, trở nên thận trọng hơn. “Chắc chắn là cô không nhớ được em gái mình đã mặc gì.”
“Đúng vậy. Tôi không chắc chắn. Tôi không nhớ.”
“Và chúng ta cũng đã nói đến vấn đề cô ấy không phải là người mê tín trong chuyện chọn quần áo.”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì khả năng còn lại là…” Clark đột ngột ngừng lại.
Tracy không chờ cho Clark quyết định có nên hỏi nốt câu hay không. “Một bức ảnh.” Cô nói.
Clark có vẻ chết sững. “Nhưng chắc chắn không phải ngày hôm đó.”
“Chính là bức ảnh chụp ngày hôm đó.” Tracy nói thẳng. “Họ đã chụp một bức ảnh ba người có thành tích xuất sắc nhất. Hôm đó Sarah về nhì.”
Clark đằng hắng. “Và cô đã giữ tấm ảnh đó trong suốt hai mươi năm?”
“Đương nhiên là tôi phải giữ nó. Đó là tấm ảnh cuối cùng của Sarah.”
Tracy đã lấy tấm ảnh ra khỏi cái xe chở súng đạn vào chính buổi sáng mà cô cùng Calloway kiểm tra chiếc xe Ford màu xanh của mình. Bởi vậy tấm ảnh chưa hề được biết đến và cũng không hề nằm trong hồ sơ của cảnh sát.
Clark nhìn Meyers. “Thưa quý tòa, bên công tố yêu cầu một cuộc gặp mặt riêng giữa các luật sư trong phòng kín.”
“Yêu cầu bị từ chối. Ông đã hoàn tất việc thẩm vấn của mình chưa?”
“Thưa quý tòa, bên công tố phản đối. Trong vụ án này, không hề có tấm ảnh nào như thế được trình ra. Đây là lần đầu tiên chúng tôi biết đến nó.”
“Luật sư O’Leary?” Meyers hỏi.
Dan đứng dậy. “Theo như những gì tôi biết, thưa quý tòa, bên công tố nói đúng. Bức ảnh chắc chắn không thuộc về bị cáo, vì vậy bị cáo không thể trình nó trước tòa kể cả khi được yêu cầu. Tuy nhiên, bên công tố hoàn toàn có quyền kiểm tra nó ở chỗ điều tra viên Crosswhite.”
“Lời phản đối bị bác bỏ.” Meyers nói. “Luật sư O’Leary, anh có thể tiếp tục lấy lời khai.”
Dan quay trở lại bục nhân chứng. “Điều tra viên Crosswhite, hôm nay cô có mang theo tấm ảnh đó không?”
Tracy cầm lấy chiếc cặp tài liệu của mình rồi rút ra một khung ảnh. Cả khán phòng xôn xao khiến cho Thẩm phán Meyers phải gõ búa. Sau khi tấm ảnh được đánh số và đưa vào danh sách bằng chứng, Dan yêu cầu Tracy miêu tả về những thứ Sarah đã mang trên người trong bức ảnh đó. Rồi Dan hỏi tiếp: “Cô có thể miêu tả về đôi khuyên tai và sợi dây chuyền mà em gái cô đeo lúc chụp bức hình đó không?”
“Đôi khuyên tai bằng ngọc thạch, có hình giọt nước. Sợi dây chuyền bằng bạc.”
“Cô có nhận ra những thứ này không?” O’Leary đưa cho cô đôi khuyên tai mà Rosa đã tìm thấy tại nơi chôn xác của Sarah.
“Có. Đó chính là đôi khuyên tai mà Sarah đang đeo trong tấm ảnh.”
Dan tiếp tục cầm lấy đôi khuyên tai có hình khẩu súng Colt, thứ đã được đưa ra ở phiên tòa đầu tiên của House. Cả khán phòng ổ lên. “Còn những thứ này?” Anh nhắc đến chúng bằng số hiệu. “Cô có nhận ra đôi khuyên tai này không?”
“Có. Chúng cũng thuộc về Sarah.”
“Cô ấy có đeo chúng vào cái ngày bị bắt cóc hay không?”
Clark bật dậy từ ghế ngồi. “Tôi phản đối, thưa quý tòa! Nhân chứng đã khai báo rằng cô ấy không hề nhớ chắc chắn về việc em gái cô ấy đã mặc gì ngày hôm đó. Điều duy nhất mà nhân chứng có thể xác minh được là chúng có khớp với tấm ảnh hay không.”
“Tôi sẽ rút lại câu hỏi vừa rồi.” Dan nói. “Điều tra viên Crosswhite, đôi khuyên tai này có phải là đôi mà em gái cô đã đeo trong tấm ảnh không?”
“Không.” Tracy đáp. “Không phải.”
Dan đặt đôi khuyên tai trở lại bàn vật chứng rồi ngồi xuống. Những tiếng xì xào trong khán phòng trở nên đủ lớn để Meyers gõ búa lần nữa. “Tôi xin nhắc tất cả những người đang ngồi trong khán phòng tuân thủ những quy định tôi đã đề ra ở đầu phiên xét xử này.”
Clark đứng lên và tức tốc tiến về phía bục nhân chứng, giọng nói có vẻ hoài nghi: “Cô đã khai báo rằng em gái cô là một người rất chú trọng đến thời trang, đúng không?”
“Đúng như vậy.”
“Cô nói rằng cô ấy mặc rất nhiều bộ đồ khác nhau để đi thi đấu, bao gồm áo, quần và mũ, phải không?”
“Đúng.”
“Vậy cô ấy có mang thêm quần áo dự phòng và đột nhiên đổi ý muốn mặc bộ đồ khác trước khi thi đấu không?”
“Đôi khi nhiều hơn một lần.” Tracy nói. “Đó là một thói quen khó ưa.”
“Bao gồm cả việc đổi ý, muốn đeo đồ trang sức khác?” Clark nói.
“Tôi nhớ có một vài lần con bé đổi ý, đặc biệt là nếu cuộc thi kéo dài hơn một ngày.”
“Cảm ơn cô.” Clark nhanh chóng ngồi xuống, có vẻ phần nào nhẹ nhõm.
Dan đứng lên. “Tôi sẽ nói ngắn gọn, thưa quý tòa.” Anh bước tới trước bục nhân chứng. “Điều tra viên Crosswhite, trong những lần mà cô nhớ rằng em gái mình có đổi đồ trang sức, có lần nào em cô đeo những món trang sức được đưa ra làm bằng chứng ở phiên tòa đầu tiên của Edmund House không? Chính là đôi khuyên tai hình khẩu súng được đánh dấu tang vật số ba mươi tư A và ba mươi tư B?”
“Không, tôi chưa từng nhìn thấy con bé đeo chúng.”
Dan đưa tay về phía Clark. “Câu hỏi của bên công tố gợi ý rằng đó có thể là một khả năng, đúng như vậy không?”
Clark phản đối. “Một lần nữa, câu hỏi này bắt nhân chứng phải suy diễn. Cô ấy có thể khai dựa trên những gì có trong ảnh.”
“Câu hỏi đó đúng là có sự suy diễn, luật sư O’Leary.” Meyers nói.
“Nếu như tòa chiều lòng tôi một chút, thưa quý tòa, tôi tin rằng điều tra viên Crosswhite sẽ giải thích tại sao câu hỏi này lại không mang tính suy diễn.”
“Tôi sẽ linh động cho anh, nhưng nhớ khẩn trương lên!”
“Liệu có khả năng em gái cô đeo đôi khuyên tai hình khẩu súng đó không?” Dan hỏi.
“Không.”
“Dựa vào đâu mà cô có thể chắc chắn như vậy, bất chấp việc cô đã khai rằng em gái cô có xu hướng thích đổi ý?”
“Bố tôi đã tặng cho Sarah đôi khuyên tai hình khẩu súng và sợi dây chuyền sau khi con bé chiến thắng giải vô địch bắn súng bang Washington lúc con bé mười bảy tuổi. Có cả con số năm 1992 được khắc ở đằng sau mỗi cái khuyên. Sarah đeo chúng đúng một lần. Chúng làm tai con bé bị viêm rất nặng. Con bé không thể đeo được bất cứ thứ gì ngoài bạc ròng hay vàng hai mươi tư ca-ra. Bố tôi đã nghĩ chúng được làm bằng bạc ròng nhưng rõ ràng là không phải. Sarah không muốn làm cho ông buồn, do đó con bé không bao giờ nói cho ông biết. Con bé cũng không bao giờ đeo chúng thêm lần nào nữa.”
“Cô ấy đã cất chúng ở đâu?”
“Trong một chiếc hộp đựng đồ trang sức ở tủ đồ trong phòng ngủ của con bé.”
Meyers đã ngừng đung đưa ghế. Cả khán phòng cũng im bặt. Ngoài cửa sổ, những ngón tay u ám vô hình dường như thò xuống sâu hơn. Tuyết càng lúc càng dày.
“Cảm ơn cô.” Dan nói rồi lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Clark cũng ngồi xuống, một ngón tay ấn vào môi, nhìn Tracy rời khỏi bục nhân chứng. Gót giày của cô gõ lên nền đá hoa cương khi cô băng qua phòng xử án để trở về chỗ ngồi. Một ngọn gió rít qua khe cửa sổ, làm những người ngồi gần đó giật mình. Ngoài một người phụ nữ thở dốc và co rúm người lại, không có ai trong khán phòng cử động. Kể cả Maria Vanpelt, người đang diện bộ đồ St. John màu xanh sẫm, cũng ngồi yên một cách trầm ngâm.
Chỉ có duy nhất một người thích thú với những gì diễn ra trong buổi sáng hôm nay. Edmund House ngả người trên hai chân sau của chiếc ghế. Hắn mỉm cười như một kẻ vừa mới đánh chén trong một nhà hàng sang trọng, đang thưởng thức đến những miếng cuối cùng.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối