Chương 47: Tẩy Chay.
ại ca!" Một đám đứng cúi đầu trước Lâm Ngọc, vẻ mắt rất ư là đáng thương. Chỉ thấy cô hừ mũi, nhìn cũng không thèm nhìn họ.
Người đứng đầu đại diện cả đám đứng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cô
"Đại ca! Không phải tụi đàn em cố ý, với lại cũng do.."
"Câm miệng" Lâm Ngọc quát, tất cả im lặng không ai dám hó hé gì nữa.
"Lần đầu cũng như lần cuối, không có lần sau đâu" Cô tuyên bố, thật mất mặt, đến chuyện này mà cũng phải nhúng tay vào, cô chỉ lo cho đôi mắt mình thôi. Mà cô cũng để ý lúc nãy xông vào, chu choa sầu riêng đâu mà 6 múi không đấy, lại có cơ bắp cuồn cuộn to ơi là to, tụi nó tập thể hình lúc nào thế nhỉ, nhìn có chút thôi mà..chẹp chẹp
"Dạ" Mọi người đồng thanh, họ cũng mong không có lần nữa, hơn nữa ánh mắt lúc đó của đại ca như...sói.
"Được rồi, về chỗ hết đi" Cô phất tay.
Nhìn sơ qua đàn em, cô gãi đầu, gọi "Thái Lâm"
"Có chuyện gì cần sai bảo sao?"
"Tôi không thấy Mạnh Hùng với Gia Huy" hai người đó luôn ở cạnh cô sao giờ không thấy một bóng nào.
"Trong lúc đại ca nằm viện Mạnh Hùng vì giải quyết vụ đánh nhau nên bị đình chỉ học nên chắc mai mới đi học lại, còn Gia Huy...."
"Sao? Nói" Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Thái Lâm nổi hết lỗ chân lông.
"Cậu ấy chuyển trường rồi ạ"
Nghe Thái Lâm nói, Lâm Ngọc trầm mặc, lúc sau mới nói "Tôi biết rồi"
Thái Lâm cau mày, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói cho cô biết nhưng thái độ của cô như đã biết rồi, không ngạc nhiên gì cả, có chuyện gì sao.
Lâm Ngọc ngồi trên ghế, thu hai chân lại, cuối cùng Gia Huy cũng bỏ cô đi, không muốn nhìn mặt cô đến vậy sao..
"Lâm Ngọc" Thầy chủ nhiệm kêu cô, đồng thời cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Dạ" Lâm Ngọc đứng lên.
"Từ hôm nay em sẽ chuyển đến khối C, thu dọn sách vở đi theo thầy"
"Sao ạ?" Khó tin vào lời thầy chủ nhiệm, cô hỏi lại "Sao em lại phải chuyển lớp?"
"Đúng vậy thầy, sao đại ca phải đi?" đàn em cũng nhoi nhoi lên
"Ba em đã yêu cầu nhà trường cho em học lớp khác, còn nữa ở đây là lớp học mà đại ca cái gì?" Thầy chủ nhiệm lườm đám nhoi nhoi đó
"Em biết rồi" Bó tay, ba cô đã nói vậy cô không có ý kiến.
"Đại ca đừng đi mà"
"Đại ca..."
Tiếng kêu gọi đầy thảm thương, chua xót làm mủi lòng Lâm Ngọc, cô quay người lại, cười nháy mắt với đàn em
"Yên tâm, tôi sẽ trở lại mà" nói xong cô bước chân đi theo thầy, xa họ cô cũng buồn nhưng phải tìm cách để trở lại lớp học không phải dễ.
"Đây là lớp của em"
Lâm Ngọc nhìn lên bảng lớp 10C2, chán chết, lớp này đa số con gái chẳng có ai để cô tán gẫu hay làm đồng minh với cô để quậy phá, học sinh lớp này hết sức gương mẫu.
Điều chỉnh tâm trạng, cô hít sâu, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, dù gì cô cũng phải ở đây một thời gian.
"Xin chào" Lâm Ngọc mỉm cười thật tươi, vẫy tay với học sinh bên dưới nhưng chẳng ai thèm để ý, mặt lạnh tanh như bị xịt keo.
Cái thái độ gì đây? Cô cũng chẳng quan tâm, đi xuống chỗ ngồi của mình, bất giác nghiến răng kèn kẹt
Bàn ghế của cô không còn nguyên vẹn, gãy tan tành, trên mặt bàn đầy vết dao lam xẹt qua, có dòng chữ nhỏ "Rác rưởi"
Lâm Ngọc nắm chặt bàn tay, siết chặt đến nỗi lộ rõ gân xanh.
Bắt nạt! Cô bị cả lớp bắt nạt. Không ngờ cô cũng có ngày bị tẩy chay.
Giáo viên thấy Lâm Ngọc đứng im lên tiếng mắng "Còn đứng đó làm gì? Mau tìm bàn ghế khác"
Đến giáo viên cũng chung tay với học sinh, hay thật! Lâm Ngọc không nói gì, cô bước ra ngoài tim bàn ghế mới, khi đi ngang qua cả lớp, cô nhìn họ với ánh mắt lạnh không thể lạnh hơn.
Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu - Hảo Rupi Bạn Gái Tôi Là Đầu Gấu