Nét Tình Quê
p lạnh
bóng trăng rồi chết
(thơ LÊ ĐẠT)
» 1
Mặt trời ngả sát chân sương trông đỏ rỡ. Con câu mái bay từ vườn về. Dáng chim mệt mỏi, ngơ ngơ.
- Mẹ kiếp. Ngày đông tháng giá, lá rụng vườn khô có gì kiếm ăn. Rồi xem mày kiên trì được bao lâu nữa… Gã chửi thầm
» 2
Gia đình gã mấy năm trước còn êm ấm. Vợ gã người xinh tươi hiền thục. Ma quỷ vẽ đường thế nào, gã bỏ người vợ trẻ ở nhà đi buôn. Chả biết gã buôn gì mà kinh tế phất nhanh. Có kinh tế thì nói cười đi đứng cũng khác. Khối người nhìn gã mắt tròn mắt dẹt.
Thế rồi, một hôm nhà gã có khách. Người vợ đang làm đồng được trẻ con hàng xóm gọi, hớt hãi về. Khách là một thiếu nữ thành phố. Gặp, không cần phân ngôi, bặm trợn thiếu nữ bảo: “Xin lỗi, dài vắn thì cũng nói ra mục đích. Tôi và anh ấy đã thương nhau”. Người vợ mặt tái môi run, chưa biết đáp sao. Thiếu nữ tiếp: “Tôi cần người chồng, mái nhà để sinh con. Phải bao nhiêu “đô” cho chị đi khỏi đây?”.
Người vợ trấn tĩnh, hỏi rõ ngọn ngành. Chị lặng lẽ thu dọn đồ dùng riêng, để lại lá thư (có giấy ly hôn) rồi đi khỏi làng.
Về thấy mất vợ, gã đau đớn tru lên. Cô “vợ” mới đỏng đảnh: “Tiếc gì. Anh sắp làm bố rồi đấy!”. Gã ngồi lặng. Mấy ngày sau đã thấy gã loe xoe: “Số trời bày đặt! Vả lại thời buổi Hiện sinh mà sống lối Duy tình cũng rách việc, thiệt thân…”. Nghe, anh bạn buôn cứ cười nụ. Gã buồn buồn, ám ảnh vì “nụ cười” bạn bè ấy.
Không lâu sau ngày lấy vợ mới, dân làng thấy gã đi đứng, ăn nói mất dần vẻ khệnh khạng. Thì hay, tâm tính cũng là thứ dễ hoán vị, biến cải. Việc bươn chải xa gần trao sang vai người vợ mới. Gã ở nhà trông thằng cu con và sớm chiều xăm xới tỉa uốn cây cảnh. Gã sinh mê chơi cây thế.
» 3
Hôm sau anh bạn buôn đến nhà chơi, gã được chuốc rượu say mềm. Thành lệ, càng say gã càng ít lời và ngủ li bì. Sớm ấy, gã dậy tập thể dục chạy quanh vườn cảnh. Hơi sương mát lạnh buổi sớm cho gã chút thanh thản. Chạy một vòng đến bên cây Phu tử – một thế đang ghép uốn, gã thấy chiếc võng nilông thường dùng của vợ mắc ở bồn cây, đất dưới chân lỳ đi, cỏ nhàu nhọ. Gã sinh nghi… Buổi đó người bạn buôn về, không chào từ biệt gã.
Từ đấy, tiền vàng trong tủ lần lần vơi đi. Hỏi thì vợ bảo: “Góp vốn làm ăn”. Gã lảu rảu: “Góp với thằng ấy, phải không?…” Thị vặc, mắt lành lạnh: “Quên cái lối Duy tình đi. Kẻo truyền đời nghèo khổ đấy!”. Duy tình bỏ đi. Bỏ đi Duy tình… Gã cầm lấy chiếc kéo xén cây đi ra vườn, đầu cúi, miệng lẩm nhẩm… Những cây thế được gã chăm sóc vẫn xanh tươi và ngày một thành hình tuyệt đẹp. Vẻ đẹp cao nhã của các thế cây dường đã cho gã lời ý gì đó. Gã sống tự chủ dần lại, hành động dứt khóat hơn, thưa sự cúi đầu, loe xoe, lảu rảu, lẩm nhẩm… Gã đòi vợ không được đi buôn xa, việc cần thì gã đi. Nghĩ sao thị cũng đồng ý.
» 4
Gã lại tái xuất thương trường. Chỉ buồn ở nhà không có người chăm sóc, cắt tỉa thế cây, cành lá bung ra búa xua, chả rõ hình thù, và dần chết khô cả. Đến lượt cô vợ sinh buồn, sinh bừa bộn. Nhiều lần đi xa về, gặp quần áo của vợ vất khắp giường trong giường ngoài, cầu thang, salon…, nhớ chuyện sớm xưa và lời họ hang nhắc nhủ, gã hiểu khi gã vắng nhà thị đã hẹn hò tình nhân. Có hôm hai vợ chồng vặc nhau gã lại tru lên.
“Phải ly hôn!”, gã bảo vợ. Thị cười: “Trở về với Văn hóa Duy tình, hả?”. Gã đỏ vằn mắt: “Cái món Hiện sinh của cô đồi bại lắm!…” – “Anh cũng từng phụ người đấy thôi. Hơn thế, anh để người ta nghèo, thua thiệt. Với tôi, anh dậy màu phồn thực, đúng không?!’. Đòn cuối cùng này đánh gã quỵ hẳn.
» 5
Chiều hoang lạnh. Mặt trời chìm dần dưới chân sương phả lên màu ánh vàng vọ, bợt bạt. Lại một hơi cạn hết ly đầy. Nhà không người can ngăn. Mấy lần rượu say gã nôn thốc tháo rồi gục ngủ tại chỗ, sang tòe hoe con chó đen liếm mặt, cọ vai lay dậy.
Hôm nay vào ngày thứ 25, gã không cho ăn, còn con bồ câu mái dường bất chấp, vẫn kiên trì ấp trứng.
- Mẹ kiếp. Con người sống với nhau một nhà còn đểu như… nữa là. Gã định nói “đểu như chó” song thấy con chó đen nhìn mình âu yếm nên đành nín lời.
Từ hôm con câu trống chết, con câu mái ra khỏi chuồng. Gã đắc ý: “Chắc đi kiếm ăn, kiếm bạn tình rồi…”. Sang ngày thứ 27, rồi 28… Gã sốt ruột đi ra chuồng chim, nghiêng mình nhìn vào. Trong tổ, nổi một đống mối xông hình con chim. Gã run run chạm tay, đống mối ran rữa, bộ xương long tã lộ ra. Gã sững lặng, mắt tròn ve, miệng há hốc…
Con chim câu mái đã chết trong tư thế nằm ấp trứng.
Hai quả trứng chim còn nguyên vẹn, vỏ trứng vẫn trắng hồng.
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn