Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thê Chủ Tà Mị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46: Hoàng Tử Điện Hạ Bốc Đồng
C
hờ hai người mặc quần áo tử tế, mở cửa phòng liền gặp rắn bạc băng ở cửa, nhìn về phía Ninh vương điện hạ nhe răng nhe lưỡi, ý kia rất rõ ràng: không cho phép tiến gần thêm chút nữa, nếu không rắn ta sẽ phát huy.
Thấy hai người đi ra, rắn bạc băng cao ngạo ngẩng cao đầu nhìn Hoàng Vũ Mặc can đảm, ánh mắt rất có ý tứ xem thường Ninh vương điện hạ. Sau đó ‘oạch’ một cái, quấn lên cổ tay Vân Tư Vũ, nịnh nọt cọ xát tay Vân Tư Vũ, lại dè dặt nhìn về phía Phong Lăng Hề, một bộ dáng muốn tranh công nhưng lại không dám.
Đối đãi khác nhau như vậy làm cho Ninh vương điện hạ vô cùng căm tức. Phong Lăng Hề là một quái thai, sau đó cưới Vương Quân cũng là quái thai, nuôi động vật bên mình toàn bộ đều là quái thai, một cái không khác gì một kẻ ăn trộm láu lỉnh.
Đạp Tuyết Vô Ngân cơ trí thì thôi, người ta nói đó là ngựa quý hiểu tiếng người, hiện tại con rắn nhỏ kỳ quái này rõ ràng cũng quỷ dị như thế, đối với thái độ của nàng còn như hảo hữu thế kia, thật sự là đáng hận! Nghĩ tới không khỏi hí mắt nhìn về con rắn nhỏ, ánh mắt lạnh như băng bén nhọn, kết quả rắn bạc băng càng dùng thêm mắt rắn âm u lạnh lẽo nhìn trở về, còn dùng lưỡi mềm khè ra khiêu khích.
Ninh vương điện hạ tức giận đến thiếu chút nữa một hơi nhịn chết mình.
“Ninh vương điện hạ có việc gì?” Phong Lăng Hề hỏi lời này, nhưng cũng không chờ nàng trả lời, trực tiếp lôi kéo Vân Tư Vũ từ bên người nàng đi qua, chuẩn bị xuống lầu ăn một chút gì.
Hoàng Vũ Mặc nhíu nhíu mày, đuổi kịp bước chân của nàng hỏi: “Kế tiếp ngươi định đi nơi nào? Trước lộ ra một chút đi!” Nàng cũng không muốn đi trải cuộc sống của người rừng một lần nữa.
Phong Lăng Hề tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi vài món Vân Tư Vũ thích ăn, mới chậm chạp nói: “Ninh vương điện hạ có phải quá quan tâm bản vương rồi hay không?”
Những người khác đã ăn xong, nhưng cũng chưa lên lầu. Lúc này Tô Văn, Vân Dật, Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt cũng ngồi xuống bên này. Phong Lăng Hề nhíu nhíu mày, nhưng cũng chưa nói thêm cái gì.
Chỉ là phản ứng tất cả bốn người có chút kỳ quái. Tô Văn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, Vân Dật hơi đỏ mặt cúi đầu xuống, ánh mắt có chút hơi phức tạp.
Lăng Nguyệt đỏ mặt cúi đầu xuống, rồi lại nhịn không được len lén liếc về phía Vân Tư Vũ. Sau đó rất nhanh chuyển mắt đi, mặc dù hắn còn chưa lập gia đình, nhưng không phải thế là không hoàn toàn biết gì. Lăng gia là gia tộc lớn, gia tộc lớn của nữ nhân tự nhiên hậu viện nhiều người, tranh thủ tình cảm gay gắt. Ngoại trừ Đang quân muốn thể hiện dáng vẻ của mình, các thị quân khác đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để quyến rũ người kia, duy nhất chính là xuân dược, cho nên không cẩn thận trông thấy một ít cũng là chuyện bình thường.
Hoàng Ngọc Ngạn kinh ngạc nhìn Vân Tư Vũ, sau đó giống như là đột nhiên phục hồi lại tinh thần cũng cúi đầu, tư vị trong lòng lại chua xót khó tả, không khỏi đưa tay vuốt ngực một cái. Trong lòng có chút mờ mịt, hiển nhiên không biết rõ tâm tình của mình từ đâu mà đến.
Bốn người họ có phản ứng kỳ quái như vậy, hoàn toàn là bởi vì dấu vết thật sự là quá rõ ràng trên cổ của Vân Tư Vũ, làm cho người muốn bỏ qua cũng không được, cũng chỉ có Ninh vương điện hạ có thể làm như không thấy, đây là chuyện tự nhiên hay là bởi vì nữ hoàng bệ hạ đã cảnh cáo.
Vân Tư Vũ tự nhiên cảm thấy tầm mắt rơi vào trên người mình, hơn nữa còn biết rõ ra vấn đề nằm ở trên cổ, không khỏi đưa tay sờ sờ cổ, đột nhiên vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Sau đó khi thời điểm mấy người cho là hắn sẽ mắt cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt thì Vân Tư Vũ đột nhiên kêu lên: “Tiểu nhị tỷ, nhanh mang thức ăn lên!”
Vốn là Ninh vương điện hạ rất bĩnh tĩnh, một lòng chỉ quan tâm kế tiếp đi đâu nhưng lại không khỏi giựt giựt khóe miệng, trong lòng không khỏi nói thầm: quả nhiên da mặt đủ dày!
Khóe miệng Phong Lăng Hề khẽ giơ lên, con mèo hoang chồng cô dĩ nhiên là không giống người thường.
Hoàng Vũ Mặc không có quên mục đích mình tìm tới Phong Lăng Hề, chưa từ bỏ ý định hỏi thăm xuống, ngay cả khi Phong Lăng Hề nói lời lạnh nhạt, châm chọc khiêu khích cũng có thể hoàn toàn không thấy, có thể thấy được Hoàng Vũ Mặc thật sự là rất yêu thương Hoàng Ngọc Ngạn, vì người đệ đệ này ăn một ít khổ, đó là co được giãn được. Lúc này, nàng ngược lại có vài phần quyết đoán của Hoàng Vũ Hiên.
Vì vậy Phong Lăng Hề có lòng tốt báo cho nàng biết bỏ xuống một cái mục đích, mặc dù cô là có chút phiền Hoàng Vũ Mặc, nhưng là cũng không đến mức thật sự muốn chỉnh chết nàng, mà Tô Văn cũng là trợ thủ đắc lực của Hoàng Vũ Hiên. Nếu là nàng xảy ra chuyện, đối với cô có thể không có lợi. Bên cạnh Hoàng Vũ Hiên có thể có nhiều người thì cô mới nhẹ nhàng rãnh rỗi.
Cho nên khi lúc Hoàng Vũ Mặc giơ chân mà chuẩn bị rời đi, Phong Lăng Hề là rất hài lòng, rốt cuộc có thể vứt bỏ cái đuôi chán ghét.
Đáng tiếc, hoàng tử Ngọc Ngạn lần nữa phát huy tinh thần bướng bỉnh, nhất định phải đi theo Phong Lăng Hề, coi như là đi núi tuyết nguy hiểm, cũng không chút nào lùi bước. Mà Hoàng Vũ Mặc lần này cũng không thỏa hiệp một chút, núi tuyết rét lạnh khác thường, đi lại khó khăn, một nam tử yếu ớt đi chỗ đó quả thật chính là tự mình chuốc lấy cực khổ. Huống chi nếu như gặp tuyết lở thì làm sao bây giờ? Nếu Ngọc Ngạn xảy ra chuyện gì, nàng phải làm thế nào khi hoàng tỷ và phụ hậu đã dặn dò?
Nhưng là kiên trì của nàng căn bản vô dụng, Hoàng Ngọc Ngạn cũng không cùng nàng tranh, nhìn như là thỏa hiệp. Thời điểm Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ rời đi, len lén đi theo. Kết quả có thể nghĩ, Ninh vương điện hạ cũng chỉ có thể theo sau, cho dù có chút tức giận, cũng là không thể không trông nom sống chết của hắn.
***
Trong xe ngựa, Vân Tư Vũ cắn băng tang hồ lô, vén rèm cửa sổ lên, hưng trí bừng bừng nhìn xem khung cảnh bên ngoài. Khởi Vân ngồi bên cạnh hắn, nho nhỏ nói thầm: “Vị hoàng tử điện hạ này thật sự là không biết nặng nhẹ.”
Vốn là ngay cả Tô Văn còn đang do dự, không muốn tiếp tục đi theo Phong Lăng Hề. Dù sao nàng không chỉ một người, còn mang theo Vân Dật; nhưng là Hoàng Ngọc Ngạn này muốn đi cùng, Hoàng Vũ Mặc không yên tâm đuổi theo. Tô Văn tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo, cho dù không có ý chỉ của Hoàng Vũ Hiên, Ninh vương điện hạ và hoàng tử Ngọc Ngạn đi chỗ nguy hiểm như vậy, nàng cũng không thể làm như không thấy.
Nếu như đến lúc đó thật sự xui xẻo gặp tuyết lở, nhiều người như vậy, cho dù Phong Lăng Hề bản lĩnh tày trời, cũng không thể có thể bảo đảm không hề thương vong. Cho nên Khởi Vân đối với vị hoàng tử điện hạ này càng thêm không có cảm tình tốt.
Cũng may Lăng Nguyệt trải qua trong khoảng thời gian hành hạ này, biết rõ chuyến đi chơi này thật sự là quá mệt mỏi, thức thời phái thị vệ bảo vệ trở lại kinh thành. d
Vân Tư Vũ nghe được lời Khởi Vân nói, thu hồi tầm mắt ở bên ngoài cửa sổ, mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề, bĩu môi nói: “Chỉ có thể trách có vài người sức quyến rũ quá lớn.”
Nghe vậy, Khởi Vân vội vàng câm miệng, thì ra là Vương Quân đã phát hiện nha!
Hai ngày này Hoàng Ngọc Ngạn rõ ràng không yên lòng, tầm mắt thỉnh thoảng luôn rơi vào trên người Phong Lăng Hề, hồi lâu cũng không đảo mắt. Vân Tư Vũ cho dù chậm chạp cũng nên phát hiện vấn đề, huống chi hắn đối với người ngấp nghé Phong Lăng Hề căn bản cũng không chậm chạp.
Phong Lăng Hề bỏ qua quyển sách trên tay, đặt cánh tay ngang hông đang căng thẳng của Vân Tư Vũ, kéo hắn vào trong ngực, mở miệng liền cắn xuống một miếng băng tang hồ lô.
Vân Tư Vũ mở trừng hai mắt, liền tranh thủ gặm được một miếng dư lại, ném đi cây tăm bằng trúc, mới phồng má nói: “Bất quá cũng xác thật không biết một chút nặng nhẹ.”
Vì đuổi theo nữ nhân ngay cả sống chết đều không để ý, cho dù không muốn mạng của mình, nên ngẫm lại tỷ tỷ của mình thật sự là yêu thương hắn chứ.
Đây cũng không thể trách Hoàng Ngọc Ngạn, bất kể là Hoàng Vũ Hiên hay là Hoàng Vũ Mặc, đều yêu thương hắn. Thái hậu cũng đem hắn bảo vệ rất khá, dần đà trong xương khó tránh khỏi sinh ra vài phần tùy hứng, bình thường thì tốt, hiện trong lòng hắn lại nghẹn một hơi, tự nhiên là rốt cuộc cố chấp, hơn nữa một người hoàng tử lâu dài nuôi ở trong thâm cung, cũng sẽ không biết núi tuyết mù mịt tồn tại nguy hiểm thế nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thê Chủ Tà Mị
Nhược Thủy Lưu Ly
Thê Chủ Tà Mị - Nhược Thủy Lưu Ly
https://isach.info/story.php?story=the_chu_ta_mi__nhuoc_thuy_luu_ly