Tâm Hữu Bất Cam epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 46
hương 46 - “Hàn Tranh, anh là đồ khốn kiếp!”
Chu Thương Thương nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa vào trong nước xanh lam, trong nháy mắt, nước từ bốn phương tám hướng tập kích cô, thật là lâu lắm không có bơi, trước đây là á quân bơi thiếu nhi, hiện tại khi mang bản thân ngâm trong nước, Chu Thương Thương nhất thời cũng không biết phải nên làm thế nào thả lỏng bản thân mình.
Chu Thương Thương vịn thành hồ bơi đứng lên, gỡ xuống kính bơi, bên cạnh hồ có một vị nam sĩ cường tráng cười với cô, đồng dạng mới từ trong nước chui ra, giọt nước lóe sáng ở trên lồng ngực vững chắc chảy xuôi.
Gương mặt Chu Thương Thương hơi đỏ lên.
Sau đó vị nam giới kia lại nhếch miệng nở nụ cười một chút với cô.
Chu Thương Thương vội vàng mang lại kính bơi, một lần nữa lẻn vào trong nước, bởi vì khi lặn xuống nước quá mau, đột nhiên uống vào một miệng nước hồ.
Thân thể chợt nhẹ, Chu Thương Thương bị người kéo nổi lên trên mặt nước, ở trong nước vốn dễ bị trọng tâm bất ổn, Chu Thương Thương lung tung bắt lấy một cái cánh tay, sau khi đứng vững, cả khuôn mặt cô thẳng tắp chống lại từng khối cơ bắp.
Chu Thương Thương không biết xấu hổ còn ở trong nước sặc lên, kịch liệt ho khan.
"Cô không sao chứ?" Tay của vị nam giới còn đặt ở trên cánh tay của cô, đối với cô chớp mắt vài cái.
Thực sự là muốn mạng người a, ngoại trừ vẻ mặt đáng yêu, vóc người cường tráng, lại còn thêm thanh âm quá đủ từ tính, khàn khàn lại trầm thấp, như là một cọng lông chim ở trong lòng cào a cào a.
Sát thủ sư cô trong truyền thuyết a, Chu Thương Thương tim đập không tự chủ nhanh vài nhịp, nghiêng đầu che giấu xấu hổ, sau đó lắc đầu: "Tôi không sao, sặc nước mà thôi."
"Mới học bơi?" Người đàn ông buông cánh tay Chu Thương Thương ra, cười hỏi.
Chu Thương Thương lại lắc đầu: "Thật lâu không có bơi."
Người đàn ông nhìn cô một cái, "Nếu như không ngại, tôi có thể làm huấn luyện viên miễn phí cho cô, giúp cô ôn tập ôn tập."
"Không cần." Chu Thương Thương chỉ cảm thấy đầu nóng lên, vội vã lắc đầu.
Phụ nữ tịch mịch a dù sao vẫn dễ gặp chuyện không may, nếu như không phải cô trả lời nhanh một chút, đại não sẽ thay cô làm ra quyết định, muốn gật đầu đồng ý.
Người đàn ông mặt lộ ý cười: "Được rồi, cô bơi đi, có cần tìm tôi."
Chu Thương Thương gật đầu nói được.
Lúc lần nữa lẻn vào trong nước, bên tai vẫn nhớ đến chữ "Cần", phụ nữ độc thân tịch mịch lâu thực sự dễ dàng gặp chuyện không may, gần đây nữ đồng chí Chu Thương Thương năng lực đề kháng yếu đi trên diện rộng, năng lực lý giải trái lại từ từ tăng mạnh.
Thật ra bơi cũng là một chuyện như vậy, chỉ có trước thích ứng mới có thể chiến thắng, Chu Thương Thương ngâm ở trong nước một đoạn thời gian, cũng chầm chậm tìm lại được cảm giác, mở rộng tứ chi, bắt đầu bơi ếch lên.
Từ khu nước cạn đến khu nước sâu, bơi qua lại hai vòng, khi kết thúc Chu Thương Thương ghé vào bên cạnh hồ, thở hổn hển nghỉ ngơi.
Có bài báo nói vận động khiến cho người ta vui vẻ, có thể trị liệu tinh thần uể oải.
Chu Thương Thương không biết vận động có đúng có thể thực sự trị liệu tinh thần uể oải hay không, thế nhưng tâm tình thực sự hài lòng không ít, khoác khăn to nằm ở ghế nằm bên cạnh hồ bơi, nhắm mắt chợp mắt chút.
"Hi."
Chu Thương Thương trợn mắt, một chai đồ uống đưa tới trước mắt cô, sát thủ sư cô lại tới nữa rồi.
Chu Thương Thương nhìn nụ cười sáng lạn của sát thủ sư cô, bắt đầu hoài nghi tâm tình thay đổi thành hài lòng của cô đều không phải nguyên nhân vì vận động, mà là có tính chất chấn động vận đào hoa.
Chu Thương Thương nhìn lại vận đào hoa trong gần 30 năm nhân sinh của mình, khi vừa bắt đầu nhà trẻ liền có người thông báo với cô, lúc tiểu học bắt đầu thu được thư tình, sơ trung là hoa đào nở lợi hại nhất, luôn luôn thu được thư tình, khẩn trương đến nổi Chu Trường An và Trương Lâm rất sợ cô học người ta chơi trò yêu sớm, lại sợ nói nhiều trái lại khiến cho cô nổi lên tâm lý phản nghịch, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày len lén tiến hành kiểm tra cặp sách của cô.
Sau đó đi tới thành phố S học cao trung, hoa đào cũng nở ra vài đóa như vậy, sau lại cùng Tô Dần Chính ở chung một chỗ, hoa đào không thế nào nở nữa.
Người già thích hồi ức, nhớ tới một ít chuyện cũ, trong lòng Chu Thương Thương cũng cảm thấy buồn cười, nghiêng đầu nhìn sát thủ sư cô, phóng khoáng tiếp nhận đồ uống của anh ta, cười nói một tiếng: "Cảm ơn."
"Không sợ tôi hạ độc à." Sát thủ sư cô bắt đầu trêu chọc, đối diện với Chu Thương Thương bắt đầu thiêu đốt mị lực của mình.
Chu Thương Thương mở chai uống một hớp, mím môi nở nụ cười, không nói chuyện.
Sát thủ sư cô cào cào tóc, đỉnh đạc nằm xuống, tiếp tục thả ra mị lực của mình, hít sâu hai hơi, bắt đầu cùng Chu Thương Thương nói chuyện: "Gần đây từng ngày qua thực sự là không có tinh thần, ngày hôm qua tôi với mấy người bạn thân đi La Môn uống rượu, là quán bar Tây Đan trên phố đấy, cô có biết không?"
Chu Thương Thương gật đầu: "Ông chủ là người Đức đúng không?"
"Đúng, là quán đó." Sát thủ sư cô nhìn Chu Thương Thương, đưa người sát qua, tiếp tục nói, "Lúc uống rượu bắt đầu nhìn trộm xem cô gái nào đẹp nhất, sau đó bắt đầu cùng các bạn tôi nói chuyện phiếm, từ quán bar đi ra thì đi mướn phòng, kết quả xảy ra cái gì, cô biết không?"
Chu Thương Thương: "Gặp gay rồi?"
Sát thủ sư cô sửng sốt một chút: "Sao biết thế?"
Chu Thương Thương cười: "Đoán."
Sát thủ sư cô lắc đầu cảm thán: "Càng xinh đẹp, xác suất giả mạo càng lớn."
Chu Thương Thương phối hợp gật đầu.
"Tuy nhiên cô thì không phải." Sát thủ sư cô thập phần xác định nói ra, tựa đầu qua sát thêm một ít, "Vừa nhìn một cái, tôi đã nhìn ra ngay, cô khẳng định là một mỹ nhân chính hiệu."
Chu Thương Thương cười khẽ một trận: "Cảm ơn..."
"Cô có thể gọi tôi là Dats, 27 tuổi." Dừng một chút, "Trước đừng nói cho tôi tuổi của cô, để tôi đoán đã."
Sát thủ sư cô nhìn Chu Thương Thương từ trên xuống dưới: "25?"
Chu Thương Thương che miệng cười
"Không phải 23?"
Chu Thương Thương tiếp tục cười, cong lên khóe miệng, ngay cả mặt mày cũng thư thái ý cười.
"Đừng đoán, cô ấy so với cậu già hơn." Một luồng thanh âm lành lạnh đột nhiên vang lên trong không trung.
Chu Thương Thương nâng mắt nhìn Hàn Tranh đứng ở trước mặt cô, từ trên ghế nằm đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh muốn rời đi.
Hàn Tranh trước hung hăng liếc mắt người đàn ông đang lăng lăng sửng sốt ngơ ngác trên ghế nằm, sau đó dài chân đuổi theo Chu Thương Thương.
Mấy ngày hôm trước Hàn Tranh vẫn bị các loại hỏa trong thân thể dày vò không chỗ phát tiết sắp nổi khùng, thật vất vả mới lấy tốc độ cực hạn 20km/giờ vận động phát tiết thể năng trên máy chạy bộ.
Kết quả cô gái này có bản lĩnh a, từ phòng tập thể hình đi ra ngang qua bể bơi, Hàn Tranh thà rằng mình bị mù mắt cho rồi a, cũng không muốn ở chỗ này gặp phải Chu Thương Thương vẻ mặt sáng lạn với một người đàn ông xa lạ.
Chu Thương Thương bước chân rất nhanh, kết quả còn chưa đi được mấy bước, đã bị Hàn Tranh phía sau đuổi theo.
Khi cánh tay Hàn Tranh gác trên vai cô xoay người cô qua, Chu Thương Thương đột nhiên nghĩ thông, cô lại không nợ anh tiền, chạy cái gì đây.
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên, một người đàn ông thân mình cùng Hàn Tranh tương đương đi tới, kêu tên Hàn Tranh một tiếng.
"A Tranh."
Hàn Tranh không để ý tới Hàn thủ trưởng, kéo tay Chu Thương Thương đi tới hành lang, vẫn kéo mãi tới cửa phòng thay đồ nữ, liếc Chu Thương Thương từ trên xuống dưới, rút rút khóe miệng: "Chu Thương Thương mẹ nó, em mau vào đổi lại cho anh!"
Trước giờ vẫn đều là Chu Thương Thương ngang ngược với Hàn Tranh, vai vế đột nhiên chuyển biến, Chu Thương Thương sửng sốt một chút, xoay người vào phòng thay quần áo.
Chu Thương Thương tâm phiền ý loạn ở trong phòng thay đồ thay quần áo, lúc mang túi xách đi ra, Hàn Tranh đứng ở bên ngoài quay đầu lại, mặt lạnh như trước.
Chu Thương Thương xách túi đi qua trước mặt Hàn Tranh.
Hàn Tranh tiến lên nắm tay cô.
Chu Thương Thương xoay qua, "Buông tay."
Hàn Tranh cười nhạt một tiếng, trái lại càng dùng sức lôi kéo Chu Thương Thương.
Chu Thương Thương hổn hển đá vào cẳng chân Hàn Tranh: "Hàn Tranh đáng chết, anh rốt cuộc muốn ồn ào cái gì?"
Hàn Tranh nghiêm mặt không nói lời nào, vẫn không buông tay.
Chu Thương Thương lại đá Hàn Tranh một cước.
Hàn Tranh lại cười nhạt một tiếng, như là đang phân cao thấp, lực đạo Hàn Tranh nắm trên cổ tay Chu Thương Thương cũng đau đến đôi mắt Chu Thương Thương bốc lên hơi nước.
Rốt cục, vẫn là Hàn Tranh hơi chút buông ra Chu Thương Thương, thanh âm khàn khàn mở miệng: "Thương Thương, nhiều ngày như vậy không gặp, tính khí tăng trưởng a."
Chu Thương Thương hất mặt qua.
Hàn Tranh cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của cô, khóe miệng cong lên: "Nhìn xem, em sống cũng không tệ?"
Chu Thương Thương lại hất mặt qua, hất đến cái cổ mỏi nhừ.
Một lát sau, Hàn Tranh lôi tay cô, thanh âm cũng mềm mỏng hơn một chút: "Thương Thương, chúng ta không nên ầm ĩ, có được hay không?"
Chu Thương Thương cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thập Nhất, anh trai anh còn đang ở phía sau..."
"Đừng nói sang chuyện khác." Hàn Tranh cắt đứt lời Chu Thương Thương, âm cuối lộ ra vài phần giận dữ, tay dài ôm lấy Chu Thương Thương, song song xoay người, đối với Hàn thủ trưởng ở phía sau kéo kéo khóe miệng: "Anh hai, buổi tối em không trở về nhà ăn." Nói xong, xoay người, cưỡng chế ôm Chu Thương Thương rời đi.
Tiểu tử này có bao lâu không có gọi anh là anh hai, Hàn thủ trưởng nhìn em trai đang rời đi, có chút đau đầu.
-
Chu Thương Thương là bị Hàn Tranh nhét vào trong xe, cửa xe bị khóa trái, cô trừng mắt nhìn Hàn Tranh bên cạnh phát động máy xe, bắt đầu hùng hùng hổ hổ: "Hàn Tranh đáng chết, mẹ nó anh ngày hôm nay ra ngoài có phải uống lộn thuốc không? Làm cái gì vậy, em với anh là cái quan hệ gì, anh dựa vào cái gì đối xử với em như thế, anh có thể bình thường chút hay không hả, em thấy qua miếng dán bị vứt, vẫn là lần đầu tiên thấy người đê tiện như anh vậy, đê tiện y như khối kẹo cao su, vứt cũng vứt không xong!"
Xe đột nhiên dừng lại, Chu Thương Thương cả người chúi về phía trước...
Hàn Tranh hừ hai tiếng, quay sang nhìn Chu Thương Thương: "Tiếp tục mắng đi, anh nghe đây."
Xe dừng lại, Chu Thương Thương ngược lại an tĩnh, cắn cắn môi không lên tiếng nữa.
Hàn Tranh hung hăng đập vào tay lái, ánh mắt lạnh lùng: "Mẹ nó anh cũng là lần đầu tiên thấy em giống như vậy, phụ nữ đê tiện."
Chu Thương Thương mặt lạnh trừng mắt nhìn Hàn Tranh.
Hàn Tranh nhìn thẳng vào đôi mắt trừng lớn của Chu Thương Thương, trong xe rơi vào tĩnh lặng, bầu không khí lạnh đến như ao tù nước đọng, mặt ngoài không gợn sóng, thực tế mạch nước ngầm bắt đầu nổi lên.
Một lúc lâu, Hàn Tranh xoay người, một lần nữa mở máy xe, giẫm chân ga thoáng cái đã đem xe chạy thật xa.
Xe dừng ở một khách sạn của thành phố S, tắt máy, mở cửa xe, Hàn Tranh một tay kéo Chu Thương Thương đi xuống.
Một đường đi tới, Chu Thương Thương không rên một tiếng.
Lôi kéo Chu Thương Thương đến trước quầy tiếp tân thuê phòng, Hàn Tranh cầm thẻ phòng, trực tiếp ôm Chu Thương Thương lên thẳng lầu 27.
Dọc theo đường đi, Chu Thương Thương vẫn không mở miệng nói một câu nào, mãi đến khi dừng trước cửa, nước mắt nhịn không được rơi xuống, từng giọt nước mắt như là hạt châu tròn vo, từng viên một từ trên gương mặt lăn xuống.
Hàn Tranh vẻ mặt bình tĩnh dùng thẻ phòng mở cửa, vào cửa xong, lập tức đi vào chủ đề, kéo Chu Thương Thương đi đến trên giường.
Chu Thương Thương nghiêng đầu qua, vẫn không nói gì, chỉ là nước mắt cũng không có ngừng, không tiếng động mà chảy xuống, nhìn đặc biệt oan ức.
Thực sự là nén giận a, Hàn Tranh xoay mặt Chu Thương Thương qua, ngón tay cái để tại cằm cô, cưỡng chế mở miệng cô ra, đầu lưỡi nóng hổi liền đi vào trong khoang miệng Chu Thương Thương, hút, mút, liếm hết lần này tới lần khác.
"Hàn Tranh đáng chết..." Chu Thương Thương rốt cục thốt lên, thanh âm nhẹ như muỗi kêu.
Hàn Tranh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Chu Thương Thương, đôi mắt cũng là đỏ bừng, đỏ bừng.
"Thương Thương..."
Nước mắt Chu Thương Thương chảy càng dữ dội, Hàn Tranh giơ tay xoa xoa cho cô, cố gắng lên tiếng mở miệng: "Thương Thương, anh thực sự không có biện pháp rời khỏi em, em dạy cho anh dạy anh có được hay không..."
"Khốn kiếp." Chu Thương Thương quay mặt sang.
Hàn Tranh cúi đầu tiếp tục hôn, đầu tiên là khóe mắt, sau đó khóe môi, hôn một lúc, dừng ở nốt ruồi nhỏ bên cằm trái của Chu Thương Thương, hôn lại hôn, liếm lại liếm.
Chu Thương Thương giận dỗi nghiêng đầu.
"Thương Thương, kỳ thực em cũng nhớ anh, đúng hay không?" Hàn Tranh ghé vào bên tai Chu Thương Thương nói, dè dè dặt dặt mở miệng hỏi.
Chu Thương Thương chỉ là rơi lệ, qua thật lâu, lại mắng một câu.
Hàn Tranh nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng đi ra, nước mắt nóng hổi lọt vào trong miệng Chu Thương Thương, sau đó tiếp tục cúi đầu hôn, từ cằm hôn đến xương quai xanh xinh đẹp, lưu lại một mảnh vết tích ẩm ướt trong suốt.
Hôn đến phân nửa, nâng lên thắt lưng Chu Thương Thương, mang cái áo thun tròng đầu của cô hướng lên trên cởi, nhất thời nóng nảy kéo ra, chỉ bạc ngay cổ áo bị vướng ở hoa tai Chu Thương Thương.
Chu Thương Thương bị đau khó chịu hừ một tiếng.
Hàn Tranh mang cái áo của cô cẩn thận mà cởi, cởi xong mang áo để tại đầu giường, dừng ở sắc mặt mất tự nhiên của Chu Thương Thương, Hàn Tranh lại cởi ra áo ngực của Chu Thương Thương, sau đó cúi đầu khẽ cắn hai viên phấn hồng trước mắt.
Đồng thời hai tay cũng không rảnh rỗi, "Két" cởi ra dây lưng của mình, quần tuột xuống đến bắp đùi, liền bắt đầu gấp bách khó dằn nổi xốc váy Chu Thương Thương lên, kéo xuống tất da chân của cô, bỏ đi lớp quần lót bên trong, liền ưỡn thân dưới đẩy đi tới, ở bên ngoài liên tục chà xát, chen mở thân mình, vào nửa phần.
Chu Thương Thương "Hừ" một tiếng, Hàn Tranh nâng mặt cô lên, khiến cho cô cùng anh đối diện, tay kia nắm phần cứng rắn của mình, chen lấn đẩy vào nửa cây.
Hỏa khí tích lũy hơn nữa tháng, rốt cục ở thời điểm tiến nhập vào bộc phát ra, tầm mắt Hàn Tranh lần thứ hai cùng Chu Thương Thương đối diện, dưới thân tiếp tục cố sức đẩy vào, toàn bộ xâm lấn, thẳng đến hoa tâm.
Chu Thương Thương lại "Hừ" một tiếng, thực ra thân thể so với cô thành thực hơn rất nhiều, thời điểm Hàn Tranh tiến nhập vào, đã run rẩy lên.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rõ ràng muốn không nên tiếp tục nữa, lại làm nên chuyện như vậy, anh hiểu rõ mỗi một điểm mẫn cảm trên người cô, cô cũng biết làm sao mới có thể khiến cho anh càng thêm vui vẻ.
Rốt cuộc là cái tình huống gì, mới có thể tựa như bây giờ, cự tuyệt anh không được, cũng cự tuyệt không được chính mình.
Hàn Tranh bắt đầu co rút, khi anh toàn bộ đi vào, tốt đẹp bên trong còn không có bắt đầu, Hàn Tranh đã có cảm giác muốn bắn ra, trong ngực tự giễu, sau đó nâng lên hai chân thẳng tắp của Chu Thương Thương, rút ra cạn đưa vào sâu, vừa kéo vừa đẩy, mỗi một lần va chạm, mỗi một lần xông tới, đầu giường đều đụng tới trên mặt tường, phát sinh ra âm hưởng tùng tùng.
Hàn Tranh khẩn trương bụng dưới không ngừng nghỉ đưa vào, nhưng đôi mắt vẫn đứng trên mặt Chu Thương Thương, hai tròng mắt đen sâu thâm thúy, lóe sáng, nhiệt độ bên trong như là hai cây đuốc thiêu sáng trong đêm tối.
Chu Thương Thương ở trong cái độ ấm này đạt tới cao triều, ở ranh giới cao triều, móng tay hung hăng cạo lên sau lưng Hàn Tranh, cắn răng lại mắng một câu: "Hàn Tranh, anh là đồ khốn kiếp!"
Tâm Hữu Bất Cam Tâm Hữu Bất Cam - Tùy Hầu Châu Tâm Hữu Bất Cam