Chương 45 - Rương Y Thuật
à một điều nữa, Septimus," bà Marcia nói, nghe như bà cố tỏ ra nghiêm khắc trong khi họ nhìn Catchpole lớ ngớ sử dụng cái xà beng, ráng bẩy một tấm ván lát sàn trong buồng để chổi. "Con không bao giờ được ở ngoài đường một mình vào ban đêm."
"Gì cơ, không bao giờ?" Septimus ngước nhìn lên, thấy nụ cười trong mắt bà Marcia, liền đánh bạo, "Ngay cả khi con lớn thật sự... như khi con 30 tuổi?"
"Trong khi con còn là Học Trò của ta thì không được... ối, trời đất, Catchpole, đưa ta cái xà beng nào, để ta làm... và đừng nghĩ rằng đi ra ngoài với một con ma già vô trách nhiệm là cũng được luôn, bởi vì sẽ không được đâu. Vả lại... hự, kẻ nào đóng cái đinh này xuống ván là làm tốt đấy... ta thành thật hy vọng cho đến lúc con 30 tuổi... a ha, ta nghĩ nó nhúc nhích... con sẽ có Học Trò của con, và khi đó sẽ đến lượt con lo lắng." Nụ cười của bà Marcia nhoà đi khi bà sực nhớ ra. Bà thẳng người lên và nhìn vào mắt Septimus. "Nhưng ta hy vọng con đừng bao giờ tìm thấy một lá thư mà chúng viết cho con cách đây 500 năm, như cái kiểu ta tìm thấy lá thư của con đấy. Đừng bao giờ."
"Vâng ạ. Con cũng hy vọng vậy," Septimus nói lí nhí.
Bà Marcia lại hì hục bẩy cái xà beng, và vài thoáng sau, một tiếng rắc lớn vang lên khi những cái đinh cuối cùng cũng từ bỏ cuộc đấu chống lại sự quyết tâm của Pháp sư Tối thượng. Septimus giúp bà Marcia nhấc tấm ván lên.
"Ta không biết tại sao bông hồng này lại ở đây," bà Marcia nói, xem xét kỹ một bông hồng được khắc sâu vào tấm gỗ. Tuy nó đã mòn đi bởi hàng trăm năm người ta dẫm đạp lên nó - bởi vì buồng để chổi này vốn trước kia là buồng để áo khoác - nhưng những đường nét tinh xảo của những cánh hoa vẫn còn thấy rõ.
"Đó là biểu tượng của con đó," Septimus nói với vẻ tự hào. Bởi vì bây giờ đã trở về an toàn Thời của mình, Septimus bắt đầu khoái chí nghĩ về cái quãng thời gian ở bên Marcellus Pye. "Đó là dấu hiệu cũ ám chỉ người con trai thứ 7. Marcellus đã khắc nó vào bàn của ông nhiều năm trước khi con tới đó."
"Lão gàn," bà Marcia nói. "Ta muốn nói với lão đôi ba điều."
"Ông ấy giỏi thật mà," Septimus đánh bạo.
"Chúng ta phải thừa nhận là chúng ta bất đồng về đề tài này, Septimus," bà Marcia cáu kỉnh. "Chính ta đã cho khai quật cái rương đầy thủ đoạn lang băm này đấy, bởi vì cho một cơ hội cho dù xa vời nhất để chữa trị được dịch bệnh thì cũng đáng thử, nhưng con sẽ không bao giờ thấy ta đồng ý rằng gã đàn ông đó giỏi thật đâu. Không bao giờ."
Septimus và bà Marcia quỳ gối xuống, ngó vào cái hố đầy đất dưới sàn nhà. Ngần ngừ, Septimus thọc bàn tay xuống khoảng không và ánh sáng từ chiếc Nhẫn Rồng của nó bắt được một tín hiệu trả lời từ dưới đáy hố sâu(*).
(*. Ý nói chiếc Nhẫn Rồng của Septimus bắt gặp ánh vàng từ cái rương Y thuật đáp trả lại -ND.)
"Con thấy nó rồi," Septimus nói, phấn chí. "Đây này, đúng như Marcellus đã dặn... kín đáo, bí mật. Giấu bên dưới biểu tượng bông hồng."
"Xì, lăng nhăng lít nhít," bà Marcia gắt gỏng. "Này, Catchpole, đừng có đứng lọng cọng đó, chúng tôi cần một tay trợ giúp để đưa cái vật này lên."
Nhưng cần phải có hơn Catchpole còm cõi mới phụ nhấc được cái rương ra. Thực tế cần phải có sự hợp lực của tận 5 Pháp sư Thường đẳng - không có Catchpole, hắn đột nhiên bị chóng mặt - để kéo cái rương lên cầu thang xoáy ốc.
Ở trên đỉnh Tháp, bà Marcia, Septimus và 5 Pháp sư khiêng cái rương ra và kéo nó dọc theo chiếu nghỉ. Cánh cửa tía đồ sộ dẫn tới dãy phòng bà Marcia mở bung ra, và tất cả mọi người cùng lôi, kéo, đẩy cái rương nhỏ, nhưng nặng ghê hồn vào bên trong. Bà Marcia đứng rên rỉ và xoa lưng. "Con có chắc cái của này không chứa toàn gạch không? Chứ còn cái gì trong đó mà nặng vậy không biết?"
"Vàng. Nó lát đầy những phiến vàng thật," Septimus nói.
"Để làm gì?" bà Marcia tức giận.
"Bởi vì vàng là kim loại tinh chất nhất, hoàn hảo nhất. Và Y thuật cũng thế, luôn cố gắng hướng tới sự toàn hảo với chính mình..." Septimus im bặt, nhận thấy vẻ điên tiết của bà Marcia. Sự tức giận cũng không biến khỏi những Pháp sư Thường đẳng đang hấp tấp bỏ đi.
Bà Marcia thở dài. Bà nhìn xuống cái rương cũ đen xì với các góc bịt vàng và những đai vàng chống gãy, và bà biết rằng mở nó ra sẽ rầy rà to đây. Đó là chưa kể vụ nó gây ra những lỗ thủng nham nhở trên tấm thảm Trung Hoa đẹp nhất của bà. "Rất tốt đấy, Septimus," bà Marcia cục cằn, "nhưng con định mở cái của khỉ này bằng cách nào?"
"Dễ ợt," Septimus nói. Nó quỳ xuống bên cạnh cái rương và lấy chìa khoá ra khỏi cổ. Bà Marcia nhìn nó ấn chìa khoá vào cái hõm hình chìa khoá ở đằng trước rương và từ từ nắp rương lặng lẽ mở ra.
Septimus nhìn vào trong và mỉm cười. Tất cả vẫn đúng như nó nhớ, được sắp xếp gọn gàng, hợp lý và dễ lấy. Bộ dụng cụ Y thuật bằng vàng đặt trên một cái khay, những chai thuốc bột, thuốc nước, và hợp chất vẫn nằm y nguyên chỗ nó đã xếp chúng. Và, ở đáy rương là thứ Septimus đang tìm kiếm: những công thức bào chế thuốc giải độc chống các loại bệnh dịch mà nó đã ghi chép cẩn thận.
"Đây rồi," nó reo lên chiến thắng, lôi xấp giấy hảo hạng nhàu nhĩ ra. "Coi này," Septimus trao nó cho bà Marcia, đã đeo kính sẵn sàng vào rồi. Nhiều giờ nghiên cứu các bảng biểu tiên liệu và tính toán của Jillie Djinn đã khiến thị lực của bà giảm sút, và bà nhìn sát vào nét chữ bay bướm bằng mực nâu trên tập giấy. Mặt bà rạng ngời - ít nhất bà cũng nhận ra: đó là một mẫu chữ viết thời hậu nữ hoàng Etheldredda và tiền nữ hoàng Esmeralda, với lối viết nguệch ngoạc đảo nghịch vốn được những thấy lang thời đó chuộng sử dụng.
"Tốt lắm, Septimus," bà Marcia nói lẹ, vui mừng là cuối cùng đã có thể nắm quyền điều hành. "Hãy tự tay mang nó tới Văn phòng Sao lục để thợ chép chữ cổ viết ra ngay cho con một bản dịch đi - ngay lập tức, nhớ đấy. Không chần chừ. Không còn thời gian để lãng phí. Đi đi. Đi ngay đi."
Septimus lắc đầu. "Nhưng con không cần thế... tự tay con viết cái này mà."
Bà Marcia chưng hửng. Bà phải ra khỏi phòng và ngồi phịch xuống.
Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Septimus đang tỉ mẩn dùng ống hút của nó hút chất keo bạc lên và nhỏ giọt vào một cái bình thót cổ lớn. Bà Marcia, cảm thấy mình thừa thãi, ngồi nhìn Học Trò mình thao tác những dụng cụ trong cái rương Y thuật cũ bằng phong thái thoải mái đến nỗi khiến bà thán phục.
Bất chấp mái tóc rối bù, dài lùm xùm của Septimus, điều mà bà nhất định sẽ chấn chỉnh, và cái việc nó hơi cao hơn và gầy hơn, bà Marcia vẫn thấy khó mà tin rằng thằng nhỏ đã xa nhà gần 6 tháng cuộc đời của nó, trong khi chỉ có 2 ngày trôi qua trong Lâu Đài. Và còn một điều khác nữa về Septimus. Ấy là bây giờ nó cương quyết tin vào những việc mà bà không tin hơn - đây là điều bà Marcia thấy rất lạ và cần phải có thời gian mới làm quen được.
"Con phải cho rễ nữ lang vào cái này hay cho cái này vào rễ nữ lang? Bà nghĩ sao ạ?" giọng Septimus đột nhập vào dòng suy nghĩ của bà Marcia.
"Con là chuyên gia mà, Septimus," bà Marcia nói, cố làm quen với vai trò mới của mình. "Nhưng theo quy tắc chung thì ta nhắc con là nên cho thứ sáng màu vào thứ sậm màu."
"Dạ." Septimus cho thêm chất dầu xanh lá cây vào hỗn hợp trong bình thót cổ. "Giờ bà đưa cho con cái cân đi ạ?" nó hỏi. Đảm nhận vai trò của một phụ tá phòng thí nghiệm, bà Marcia trao cho Septimus cái cân bằng vàng, đưa nốt luôn những quả cân vàng nhỏ li ti. Bà nhìn nó lấy một cái kẹp mũi dài gắp quả cân nhỏ nhất lên, đặt vào bàn cân. Xong, nó lấy ra một cái muỗng tí hon miệng tròn, bằng vàng, để cân đong một thứ bột nhuyễn màu xanh da trời và đổ lên bàn cân bên kia, canh cho tới khi hai bên hoàn toàn bằng nhau, bỗng chợt, có gì đấy đập vào mắt nó. Nó nhìn cái muỗng sát hơn và nhíu mày.
"Gì vậy?" bà Marcia hỏi.
Septimus chuyền cái muỗng cho bà. Ngón tay dính bột xanh da trời của nó chỉ mấy dấu khắc bên dưới cán muỗng.
Bà Marcia lấy mục kỉnh ra khỏi túi và quan sát những đường gạch trên muỗng. "Sep... tim... us," bà đọc chậm rãi.
"Con nhớ ra là chính con đã viết nó đó," Septimus bảo. "Vào ngày hôm sau con... tới. Con đã khắc tên mình khắp mọi nơi. Giống như những thông điệp chữ viết gửi về Thời của chúng ta vậy."
Bà Marcia gỡ kính ra và chạm mắt bằng chiếc khăn tay lụa màu tía. "Cái bột này cay quá," bà nói. "Con nên đậy nắp nó lại đi."
Vài giờ sau, khi hỗn hợp đã nguội, Septimus quay trở lại để hoàn tất huyết thanh. Nó lấy tinh thể vừa hình thành ra, lấy chày đem giã trong cối, xong rồi lại đổ tinh thể nhuyễn mịn trở vào bình thót cổ. Nó đậy nắp vào bình và lắc kỹ hỗn hợp đó trong 13 giây, cho tới khi hỗn hợp trở nên trong suốt thì nó rót qua một lọ thuốc cao bằng thuỷ tinh trong. Bấy giờ Septimus thắp một ngọn nến lên. Rồi nó lấy que dò mạch từ rương Y thuật ra, nhúng vào hỗn hợp thuốc, đảo 7 lần rồi đem hơ bên trên ngọn nến. Trông có vẻ tốt đấy. Septimus phủ một miếng lụa sạch vào miệng lọ trước khi ấn nút bần xuống, tạo thành một cái nút kín chặt.
"Xong rồi!" nó gọi với lên lầu. Bà Marcia lật đật đi xuống. "Bây giờ là lần kiểm tra cuối cùng," Septimus nói, hơi run run. Bà Marcia nhìn thằng Học Trò mình cầm cái lọ lên và giơ ra trước ánh sáng của cửa sổ vòm nhỏ, xoay xoay cho nó bắt ánh sáng mặt trời. Ánh sáng mặt trời táp vào thuỷ tinh, rọi xuyên qua chất lỏng, và làm hiện ra những sợi vân màu xanh da trời sáng rực. "Nó có tác dụng rồi... nó công hiệu!" Septimus hét lên.
"Ta biết mà," bà Marcia mỉm cười. "Nào, mặc áo khoác vô, Septimus, chúng ta cần phải đưa cái này tới nơi cần dùng nó. Không có thời gian để phí phạm đâu."
Khi bà Marcia và Học Trò quầy quả băng qua sân tháp Pháp sư, cái cũi rồng rung lên bần bật vì Khạc Lửa quăng cả thân mình vào cửa. Septimus chạy tới cửa cũi, hép vào, "Tao sẽ trở lại ngay, Khạc Lửa. Thật đấy. Rồi mày sẽ được ra. Tao hứa đó. Tạm biệt, Khạc Lửa."
"Jenna phải thu hồi phép Dò Tìm thôi," bà Marcia bảo nó. "Đến lúc đó con rồng mới chịu thuần tính lại. Nó sẽ không để con đi một mình đâu."
"Con biết," Septimus nói, cầm chặt lọ thuốc giải độc và chạy đuổi theo bà Marcia tới cổng hông, ăn ra một ngỏ hẻm nhỏ. Họ đang trên đường tới bệnh xá. Biết Septimus không thích độ cao, bà Marcia tránh đi ngõ tắt dọc theo những bức tường thành Lâu Đài mà đi qua những con phố vòng vèo bên dưới. Septimus nghĩ nó chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này, có lẽ ngoại trừ hôm trước, khi nó từ Văn phòng Sao lục trở về tháp Pháp sư, và những dòng chữ giăng ngang tiền sảnh đề: CHÀO MỪNG TRỞ LẠI THỜI CỦA CẬU, HỌC TRÒ. CHÚNG TÔI NHỚ CẬU LẮM. Đó là khoảnh khắc xúc động, rất, rất sung sướng. Septimus ngây ngất trước sự thể rằng nó một lần nữa lại được mặc áo thụng xanh lá cây của Học Trò Pháp sư Tối thượng hơn là áo thụng đen đỏ của Đệ Tử nhà giả kim thuật; được nghe đám bạn bè gặp gỡ í ới chào hỏi hơn là phải nghe những giọng nói quái dị và từ ngữ lạ đời mà nó phải suy đi nghĩ lại mới hiểu.
Chẳng bao lâu sau họ tới Cổng Bắc.
"Chào, thưa Pháp sư Tối thượng," lão Gringe, chặn đường họ đi.
"Ồ, chào lão Gringe," bà Marcia đáp, hơi cấm cẳn.
"Bà đi dạo đó chăng?" lão Gringe hỏi khi bà Marcia cố lách vòng qua lão để lên cây cầu rút.
"Không. Ông làm ơn tránh ra không, Gringe?"
"Ồ, xin lỗi, thưa Pháp sư Tối thượng. Dĩ nhiên." Lão Gringe ép mình vào ngôi nhà bên cổng để cho bà Marcia và Septimus đi qua. "Ồ, chào," lão Gringe nhận ra Septimus. "Cậu đã khiến cho ông bố tội nghiệp của cậu 2 đêm mất ngủ đấy."
Thình lình Septimus nhớ ra. Ba... lão Gringe... bức chân dung nữ hoàng Etheldredda. "Lão Gringe... ông phải đi tới Cung Điện ngay, và ông phải bảo ba cháu đêm bức chân dung đó trở lại đúng nơi mà nó đã được tìm thấy. Sau đó ông ấy phải Tái Niêm căn phòng ngay. Chính xác như thế!"
Mắt lão Gringe mở to ngạc nhiên. "Cái gì?" lão hỏi.
"Hãy đem bức chân dung đó trở lại đúng nơi mà nó được tìm thấy. Bức chân dung nữ hoàng Etheldredda ấy."
"Ồ, thảo nào tôi chẳng ngạc nhiên khi ông ấy không thích nhìn vào nó... mụ ta là một con chim già ớn sườn, không sai... Nhưng trong trường hợp bà không nhận thấy, tôi còn phải trông coi cánh cổng đây, và tôi không thể bỏ tất cả để đi dẹp một bức chân dung giùm cho ai đó." Lão Gringe quay phắt qua để nhận một xu bạc từ tay một y tá vừa từ bệnh xá trở về.
Bà Marcia thấy vẻ mặt của Septimus thất kinh hồn vía. Bà không hiểu vì sao nó lại vậy, nhưng bà đã trải nghiệm nhiều chuyện trong vài tháng qua và đã nhận thấy rằng nếu cái gì khiến Septimus bất an thì bà cũng nên phải để ý. Bà bước lên cây cầu rút nơi lão Gringe đang tiếp hai cậu choai từ Cánh Rừng trở về, xách lỉnh kỉnh đồ nhóm lửa.
"Lão Gringe," bà nói, đứng sừng sững bên trên lão gác cổng, tấm áo choàng mùa đông của bà bay thốc trong gió, khiến lão Gringe hắt xì vì lão vốn bị dị ứng lông thú. "Ông phải làm như được yêu cầu, ngay. Ông và Silas Heap phải dời bức chân dung đó đi, rồi sau đó ta sẽ đến Tái Niêm căn phòng lại. Nhớ lời ta này, lão sẽ lôi thôi nếu ta thấy bức chân dung không ở đúng chính xác nơi của nó."
"Hắt xì! Không được... rời cổng.... hắt xì, hắt xì, hắt xìììì... không có người trông."
"Bảo bà Gringe thay."
"Bà Gringe đi thăm chị bà ấy ở bệnh xá rồi. Bị ốm hôm qua."
"Ồ. Ta xin lỗi. Thế thì Lucy vậy."
"Lucy, bà không biết ư, nó đã chạy theo cái thằng vô tích sự anh trai của Học Trò bà rồi, giỏi cho nó," lão Gringe hậm hực. "Nhưng nếu đó là việc quan trọng thì tôi sẽ đi dẹp bức tranh sau khi mặt trời lặn, khi đã rút cầu lên. Được chứ?"
"Không được, Gringe, vậy là không ổn. Chiều nay ông phải đóng Cổng Bắc thôi."
Lão Gringe hồn xiêu phách lạc. "Tôi không thể làm vậy được," lão phản đối. "Việc đó chưa bao giờ xảy ra vào thời tôi làm gác cổng. Không bao giờ."
"Luôn có lần đầu tiên cho mọi sự việc, lão Gringe," bà Marcia cất giọng đanh thép của bà. "Đây sẽ là lần đầu tiên một người gác cổng được lệnh phải đóng cửa trong khi đang làm bổn phận."
"È? Thế..."
"Ta ra lệnh đó. Đúng thế."
"Vậy thì được. Xin cho một phút, thưa quý bà Marcia." Lão Gringe đi tới cửa ngôi nhà và hét vang vào bóng tối của phòng rút cầu khuất bên trong. "Hây! Thằng rút cầu!" lão Gringe hét ầm. "Dậy mau, thằng lười chảy thây!"
Cậu bé rút cầu hiện ra, mắt kèm nhèm. "Gì vậy?" nó càu nhàu.
"Lên chức cho mày đây," lão Gringe bảo nó. "Mày hãy thay tao cho tới khi bà Gringe trở về. Không được thó tiền, nghe không, hãy lịch sự với khách và không được để cho ai không trả tiền đi qua, nhất là đám bạn vô tích sự của mày. Nghe rõ chứ?"
Cậu bé rút cầu, há trễ miệng trước cảnh Pháp sư Tối thượng đứng cách đó không hơn vài tấc, ngẩn người ra gật đầu.
"Tốt," lão Gringe quát, "bởi vì tao phải đi làm một nhiệm vụ vô cùng quan trọng cho Pháp sư Tối thượng, và ta không muốn lo lắng về cây cầu trong khi ta tận tuỵ đi lo liệu một việc như vậy. " Lão Gringe trao cho cậu bé rút cầu túi tiền cùng với lời cảnh báo "Ta biết chính xác từng cắc trong đó, nên đừng có mà táy máy." Rồi lão quay đi và bắt đầu lên đường rời khỏi Cổng Bắc cùng với một cái thở dài. Lại thêm một tên Heap nữa gây rắc rối, lão nghĩ. Vậy vẫn chưa đủ ư?
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật