Chương 45 - Thủy Triều Rút
huyền rồng bay chầm chậm qua những đầm lầy ngập lụt, bỏ lại con tàu Phục Thù bất lực ở phía sau. Khi cơn bão tan, con rồng hạ đôi cánh, và do hơi thiếu luyện tập, nó đáp mạnh xuống nước một cái bùm, làm nước bắn tung lên, mù trời.
Jenna và bà Marcia, đang bám chặt cổ rồng, bị ướt sũng.
Con Trai 412 và Nicko thì hổng chân vì cú hạ cánh và bị hất nhào xuống sàn thuyền, nằm sóng sượt. Chúng lồm cồm bò dậy trong khi chó Maxie giũ mình cho khô. Nicko thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm. Không nghi ngờ gì nữa, trong đầu mình, nó nghĩ rằng thuyền đúng là không phải để bay.
Tong chốc lát, những đám mây trôi dần ra hết ngoài biển và mặt trăng xuất hiện soi đường cho họ trở về nhà. Thuyền rồng sáng chói sắc vàng và xanh lá cây dưới ánh trăng, đôi cánh vươn lên đón gió đưa mọi người về. Từ một khung cửa sổ nhỏ sáng ánh nến xa xa trên mặt nước, dì Zelda theo dõi được cảnh tượng ấy, liền nhún nhảy vũ điệu mừng chiến thắng quanh nhà bếp, áo quần xộc xệch, tóc xổ tung và đụng đổ một chồng nồi.
Thuyền rồng miễn cưỡng trở về lại ngôi đền. Sau khi thưởng thức hương vị tự do, nó sợ hãi khi nghĩ đến sẽ bị nhốt dưới lòng đất một lần nữa. Rồng ước ao được quay đầu, hướng ra biển khi nó vẫn còn có thể và dong buồm đi khắp thế giới cùng với Nữ hoàng trẻ tuổi, vị Chủ Soái mới của mình cùng Pháp sư Tối thượng. Nhưng Chủ Soái mới của rồng lại có ý nghĩ khác. Anh ta muốn đưa rồng về lại ngục tù tăm tối và khô cạn. Rồng thở dài và rũ gục đầu xuống, Jenna và bà Marcia suýt nữa thì ngã văng ra.
"Có chuyện gì trên đó vậy?" Con Trai 412 hỏi.
"Bà ấy đang buồn," Jenna nói.
"Nhưng giờ bà được tự do rồi mà, bà Marcia," Con Trai 412 ngạc nhiên.
"Không phải bà Marcia, mà là rồng," Jenna bảo.
"Làm sao bạn biết?" Con Trai 412 hỏi.
"Tại vì mình biết. Bà ấy nói với mình. Ở trong đầu mình."
"Vậy sao?" Nicko cười ngất.
"Ừ. Anh cũng thế chứ gì nữa. Rồng buồn vì bà ấy muốn ra biển. Bà ấy không muốn trở lại ngôi đền. Bà ấy gọi đó là trở lại nhà tù."
Bà Marcia biết rồng cảm thấy như thế nào.
"Nói cho rồng biết đi, Jenna", bà Marcia nói, "rằng bà ấy sẽ lại ra khơi. Nhưng không phải tối nay. Tối nay tất cả chúng ta sẽ về nhà."
Thuyền rồng ngước cao đầu lên, và lần này bà Marcia ngã thật. Bà trượt dài theo cổ rồng và rớt bịch xuống boong thuyền. Nhưng bà Marcia không quan tâm, thậm chí cũng không phàn nàn. Bà cứ ngồi nguyên đó, nhìn như bị hớp hồn lên những vì sao, trong khi thuyền rồng lướt êm ru qua Đầm Cỏ Thô.
Nicko, đang giữ nhiện vụ quan sát, ngạc nhiên khi thấy một chiếc thuyền câu nhỏ, trông quen đến lạ thường đằng xa. Đó là chiếc thuyền chuồng gà đang trôi tuột đi cùng với thủy triều. Nó chỉ cho Con Trai 412 thấy.
"Nhìn kìa, trước đây mình đã nhìn thấy nó rồi. Chắc là ai đó từ Lâu đài tới đây câu cá."
Con Trai 412 cười ngoác:
"Họ đã chọn nhầm ngày tới rồi nhỉ?"
Về tới hòn đảo thì thủy triều đã rút nhanh chóng và nước bao phủ đầm lầy đang cạn dần. Nicko bẻ bánh lái và dẫn thuyền rồng vào Xẻo Mương nước còn tràn bờ, ngang qua ngôi đền La Mã. Đó là một khung cảnh thật ấn tượng. Những phiến đá cẩm thạch của ngôi đền nổi bừng lên những tia sáng trắng khi mặt trăng rọi vào đền lần đầu tiên kể từ khi Hotep-Ra chôn giấu thuyền rồng bên trong. Toàn bộ những bờ đất cùng mái gỗ do ngài dựng nên đã bị cuốn sạch, chỉ còn lại những cây cột cao đứng sừng sững dưới ánh trăng vàng rực.
Bà Marcia sững sờ.
"Ta không hề biết có cái này ở đây," bà thốt lên. "Không biết gì hết. Chắc là phải có cuốn sách nào đó ở Thư viện Kim Tự tháp nhắc tới nó. Còn thuyền rồng thì... ồ, ta luôn nghĩ đó chỉ là một truyền thuyết."
"Dì Zelda thì biết ạ," Jenna nói.
"Dì Zelda?" Bà Marcia ngạc nhiên. "Sao bà ấy không nói gì?"
"Nhiệm vụ của bà ấy là không được nói. Dì là Người Canh Giữ hòn đảo này. Những Nữ hoàng, ừm, như mẹ của cháu, bà ngoại và bà cố ngoại của cháu và tất cả tổ tiên trước họ đều phải tới thăm con rồng."
"Thật à?" Bà Marcia sửng sốt, "Tại sao vậy?"
"Cháu không biết," Jenna đáp.
"Chà, họ không hề nói với ta, hay có lẽ cả với Alther."
"Hoặc với DomDaniel," Jenna chỉ ra.
"Hừm," bà Marcia tư lự. "Có lẽ có những điều mà các pháp sư không nên biết thì tốt hơn."
Họ cột thuyền rồng vào bến đáp, và chiếc thuyền an vị trong Xẻo Mương như một con thiên nga khổng lồ nằm thảnh thơi trên cái tổ của mình, chầm chậm hạ đôi cánh khổng lồ xuống và gập xuôi dọc theo hai bên thân. Rồng hơi nghiêng đầu để cho Jenna trượt xuống boong thuyền, và rồi rồng nhìn nghiêng ngó xung quanh. Đây không phải là đại dương, nó nghĩ, nhưng Đầm Cỏ Thô rộng mênh mông, với những đường chân trời thấp lè tè, trải dài ngút tầm mắt không phải là quá tệ. Con rồng nhắm mắt lại. Nữ hoàng đã trở lại, và nó đã có thể ngửi thấy mùi của biển. Con rồng mãn nguyện.
Jenna ngồi xuống và thả chân đung đưa qua thành chiếc thuyền rồng đang ngủ, quan sát cảnh vật ở trước mặt mình. Ngôi nhà tranh trông yên bình hơn bao giờ hết, mặc dù nó không được hoàn toàn ngăn nắp như lúc chúng ra đi, do trên đường đi ngang, lũ dê đã nhai đám lá lợp, tuy nhiên mái nhà vẫn còn chắc. Gần hết đảo giờ đã rút sạch nước, nhưng bị phủ kín một hỗn hợp bùn và rong biển. Jenna nghĩ, dì Zelda hẳn sẽ không vui về tình trạng khu vườn của bà đâu.
Khi nước đã rút khỏi bến đáp, bà Marcia và thủy thủ đoàn leo ra khỏi thuyền rồng và đi về phía ngôi nhà tranh, đang yên lặng một cách đáng ngờ và cửa trước mở hé. Linh tính thấy có điềm gì đó, họ hé mắt nhìn vào bên trong.
Bọn Giun nhép.
Khắp mọi nơi. Cánh cửa đường hầm mèo bị Rả Bùa đang mở toang và nơi này nhung nhúc toàn Giun nhép là Giun nhép. Trên tường, dưới sàn nhà, bám đầy mái trần, chen đặc kín trong buồng chứa thuốc - chúng len lỏi khắp mọi xó xỉnh của ngôi nhà tranh như một cơn bão châu chấu, gặm nhấm, nhai tóp tép, xé soàn soạt, giày xéo. Trông thấy đám người, mười ngàn con Giun nhép liền nhất tề kêu ré lên.
Dì Zelda phóng vọt ra khỏi nhà bếp trong chớp mắt.
"Gì thế?" Dì há hốc miệng kinh ngạc, cố tìm hiểu tình hình nhưng chỉ thấy một bà Marcia đầu bù tóc rối khác thường đang đứng giữa một biển Giun nhép nhấp nha nhấp nhô. Dì nghĩ bụng, tại sao bà Marcia này lại cứ luôn có nhu cầu làm cho mọi thứ trở nên khó khăn, rắc rối như thế nhỉ? Việc quái gì mà bà ấy lại mang về theo cả đống Giun nhép thế kia?
"Bọn Giun nhép đáng nguyền rủa!" Dì Zelda gầm lên, khoát tay một cách bất lực. "Cút, cút đi, cút hết đi!"
"Để tôi, Zelda," bà Marcia la lớn. "Để tôi Quét Sạch thật nhanh cho bà."
"Không!" Dì Zelda hét lại. "Tôi phải tự tay làm lấy, nếu không chúng sẽ mất đi sự tôn trọng tôi."
"Thôi được, tôi thì không đời nào gọi đó là tôn trọng," bà Marcia lầm bầm, nhấc đôi giày bị hỏng vì nhớt quái thú của bà lên để kiểm tra đế giầy. Chắc chắn có một lỗ thủng nào đó ở trong giầy. Bà có thể cảm thấy chất nhờn đang thấm qua giữa các kẽ ngón chân.
Thình lình tiếng rít rú bỗng im bặt, và hàng ngàn cặp mắt nhỏ tí màu đỏ hết thảy đều trố lên, kinh hãi nhìn vào thứ mà Giun nhép sợ nhất. Boggart.
Chính là chú Boggart.
Với bộ lông sạch sẽ và được chải chuốt, trông gầy gò và nhỏ đi với dài băng màu trắng vẫn còn quấn giữa người, trông không giống như Boggart trước kia nhiều lắm. Nhưng chú vẫn có Hơi thở Boggart. Và, phà Hơi thở Boggart trong khi bước đi, chú lội qua biển Giun nhép, cảm thấy sức mạnh của mình đang trở lại.
Bọn Giun nhép thấy Boggart đi tới, liền cuống cuồng chạy trốn, chúng xếp chồng lên nhau một cách ngớ ngẩn, dồn vào góc nào xa Boggart nhất, càng ngày càng cao lên, cho đến khi tất cả Giun nhép Bãi lún đều chùm nhum lại thành một đống nghều nghện ở góc nhà bên cạnh chiếc bàn, ngoại trừ một con Giun nhép trẻ tuổi mới ra ngoài ra lần đầu tiên. Đột nhiên, con Giun nhép trẻ đó lao bắn ra từ bên dưới tấm thảm trước lò sưởi. Cặp mắt đỏ hoang mang của nó rực lên trên khuôn mặt nhọn hoắt, và những ngón tay, ngón chân xương xẩu của nó cọ vào nền đá nghe lột sột, rồi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, nó chạy vụt qua khắp chiều dài căn phòng để gia nhập đồng bạn, quăng mình phóng lên cái đống uốn và góp thêm một cặp mắt đỏ nhỏ xíu dòm thồ lố vào Boggart.
"Khong hiểu sao chún khong chịu đi. Bọn Giun nhép trời đánh," Boggart làu bàu. "Hừ, vẫn còn có mọt cơn bão khủng khiếp. Chắc bọn chúng khong muốn rời khỏi mọt mái tranh ám áp, dễ chịu như thé này. Các vị tháy cái tàu lớn kẹt trong đàm lày ngoài kia đang chìm dàn xuống bùn khong? Bọn Giun nhép may là ở trong này chứ khong ở ngoài kia đã phải rút mình trong Bải Lún."
Tất cả mọi người cùng nhìn nhau.
"À, đúng vậy sao?" Dì Zelda nói, dì biết chính xác con tàu mà Boggart đang nói tới là con tàu nào, bởi vì dì đã quá mải mê theo dõi sự việc từ cửa sổ nhà bếp cùng với Boggart đến nỗi không nhận ra sự xâm lăng của bọn Giun nhép.
"Phải. Phải. Bay giờ toi đi đay," Boggart nói. "Khong chịu nỏi sạch sẽ them nữa ròi. Chỉ muốn tìm chút bùn dẽ chịu thoi."
"Ừ, ngoài kia không thiếu bùn, Boggart," dì Zelda nói.
"Tuyệt," Boggart nói. "È, toi muốn nói lời cảm ơn, Zelda, vì... vì, đã chăm sóc toi. Bọn Giun nhép sẽ biến ngay đi khi toi đi. Nếu bà gặp bất cứ rắc rói gì thì chỉ cần hét lên."
Boggart lạch phạch ra khỏi cửa, dành vài tiếng đồng hồ hạnh phúc chọn lấy một ao bùn để trải qua nốt thời gian còn lại của đêm. Chú háo hức việc đi chọn chỗ này quá.
Ngay khi Boggart đi khỏi, bọn Giun nhép bỗng trở nên bồn chồn, những cặp mắt đỏ nhỏ liếc nhìn nhau rồi nhìn cánh cửa để mở. Khi chúng chắc chắn là Boggart đã đi, một dàn đồng ca chói tai, đầy phấn khích nổi lên, rồi cái đống đột ngột đổ sụp xuống thành một mảng nhớt nhờn màu nâu. Thoát được Hơi thở của Boggart, bầy Giun nhép tiến thẳng ra cửa. Chúng ùa ra đảo, tuôn như suối qua cây cầu Xẻo Mương và tỏa ra Đầm Cỏ Thô. Thẳng hướng tới tàu Phục thù bị mắc cạn.
"Mọi người biết đấy," dì Zelda nói khi nhìn bọn Giun nhép mất hút vào bóng tối của đầm lầy, "Ta cảm thấy hơi tội nghiệp chúng."
"Cho cái gì, Giun nhép hay tàu Phục thù?" Jenna hỏi.
"Cả hai," dì Zelda đáp.
"Cháu thì không," Nicko nói. "Chúng xứng đáng gặp nhau."
Dù vậy, không ai muốn xem điều gì xảy đến với tàu Phục thù vào đêm đó. Và cũng không ai muốn nói về nó nữa.
Sau đó, khi mọi người đã dùng hết sức tẩy rửa chất nhờn màu nâu ra khỏi ngôi nhà tranh, dì Zelda khảo sát thiệt hại, quyết tâm chỉ nhìn vào khía cạnh tươi sáng của sự việc.
"Thực ra không đến nỗi quá tệ," dì nói. "Sách vẫn ổn - chà, ít ra thì chúng sẽ ổn khi đã khô và ta có thể bào chế lại thuốc. Hầu hết mớ thuốc đều đã sắp hết hạn. Còn những thuốc thực sự quan trọng thì ở trong tình trạng An toàn. Bọn Giun nhép không ăn tất cả ghế như lần trước, bọn chúng thậm chí còn không phóng uế lên bàn. Vì thế, nhìn chung, đáng ra sự việc còn có thể tệ hơn, tệ hơn nhiều."
Bà Marcia ngồi xuống, tháo đôi giầy da trăn màu tía bị hỏng của mình ra. Bà đặt chúng bên cạnh đống lửa cho khô trong khi cân nhắc xem có nên Tân trang Giầy lại hay không. Nghiêm khắc mà nói, bà Marcia biết mình không nên làm thế. Pháp thuật không phải là phương tiện để phục vụ cho sự thoải mái của riêng bà. Với áo chùng thì lại khác. Áo chùng vốn là một phần dụng cụ hành nghề của bà. Nhưng bà thấy khó mà bịa ra rằng giầy da trăn nhọn là cần thiết cho việc thực hiện pháp thuật. Vì thế cho nên đôi giày nằm bốc hơi bên cạnh ngọn ữa, chỉ thoáng bốc mùi nhờn nhợn nhưng khó chịu của da rắn thối.
"Cô có thể lấy đôi giày cao su dự phòng của tôi mà dùng," dì Zelda đề nghị. "Đôi ấy thích hợp với môi trường quanh đây hơn nhiều."
"Cảm ơn, Zelda," bà Marcia nói rầu rĩ. Bà ghét giày cao su.
"Ồ, vui lên đi chứ, Marcia," dì Zelda bực bội. "Có nhiều chuyện còn tệ hơn đang xảy ra ở ngoài biển kia kìa.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật