Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 22
R
obert đang chờ khi họ ra khỏi lớp học, tay cầm tờ báo, mặt đầy nghiêm trọng. "Anh xem tin mới nhất chưa?"
Jim lắc đầu.
Robert chỉ vào hàng tít lớn: MADRID BỊ VÂY H�M!
"Ồ..ồ.." Jim nói "Không lâu đâu".
Robert đọc to "Tướng Mola lãnh đạo các lực lượng tấn công tuyên bố chiến cuộc sắp chấm dứt. Cùng với bốn cánh quân tấn công bao vây thành phố, còn có một cánh quân thứ nếu nằm ngay trong Madrid, giúp quân giải phóng".
"Cánh quân thứ năm" Jim nói "Đấy là một cụm từ mới dùng cho bọn gián điệp và phản bội".
"Này Jim!"
Họ quay lại khi Jeremy Hadley chạy tới. "Gì thế, cậu em?"
"Tối nay mượn xe anh được không? Em có mấy cái hò hẹn".
Jim lục túi tìm chìa khoá. "Rồi. Đừng có làm bể đấy. Cha bắt anh làm cả năm vì nó đấy".
"Cảm ơn".
"Đến chỗ tôi làm ly bia" Dax bảo Jim.
Jeremy nhìn Dax. "Tôi nữa chứ?"
Dax cười. "Cả cậu nữa. Chúng tôi không hề có phản đối cá nhân nào đối với người mới vào nghề".
Jeremy nhìn ông anh cả thăm dò. "Được thôi. Cậu mười tám rồi. Cha chắc cũng không phản đối".
Họ đi tắt ngang sân. Lạ, nhưng rõ ràng là một gia đình có thiết chế chặt chẽ. Dax nghĩ, dõi nhìn hai anh em đang đi sóng đôi. Không còn nghi ngờ gì là ông bố đã trị vì với một bàn tay sắt, nhưng rõ ràng là các cậu con thờ phụng ông. Tất cả đều đã được chỉ ra cho họ.
Jame Lớn, người anh cả, sau khi tốt nghiệp đại học đã vào trường luật, rồi làm chính trị. Tiếp theo là người con gái, và thứ ba là Jeremy. Nó cũng đi con đường, chỉ có điều nó sẽ hành nghề luật. Sau hai cô gái nữa là đến đứa con trai thứ ba, Thomas, mới mười hai nhưng đã được định hướng vào trường Doanh nghiệp Harvard. Nó chính là người ông bố đã quyết định sẽ tiếp tục doanh nghiệp của gia đình. Một người con gái nữa rồi đến bé trai út của gia đình, Kevin. Mới hai tuổi mà họ đã gọi nó là Bác sĩ. Các cô gái trong gia đình hầu như không thành vấn đề. Dax không hiểu có phải gia đình Ireland nào cũng như gia đình này hay không.
"Một hắc điếm!" Jeremy hào hứng nói khi rơi mình xuống chiếc ghế bành với chai bia trong tay. "Một chỗ hết xảy!" nó nhìn ông anh Jim. "sao anh không nói với cha đi? Bây giờ cả hai anh em đều ở trường rồi, tại sao tối nào cũng phải về nhà? anh có thể thuyết phục cha đấy, anh nói là cha nghe liền ấy mà".
"Không phải anh. Em hãy đi mà làm cái trò ma quái ấy".
"Em không có gan." Jeremay quay sang Dax. "Ở hắc điếm như thế này thì em không thể nào sờ đến sách vở được. Anh thế nào?"
"Không dễ đâu" Robert thêm vào. "Cậu thấy các cô gái ra vào ở đây, sẽ nghĩ là đang xem duyệt binh".
"Không đến nỗi thế đâu" Dax phản đối.
Jeremy lắc lắc đầu thán phục. "Giờ thì em đã rõ vì sao anh lại nhiều các cô đến thế. Anh có chỗ để cho họ đến". Nó quay sang ông anh "Ghế sau xe của anh không phải là chỗ lãng mạn nhất đâu".
"Cha cũng sẽ không lãng mạn lắm đâu nếu cậu không đạt điểm phải đạt!"
"OK em hiểu rồi " Jeremy quay sang ông anh. "Tại sao các tướng có vẻ nghiêm trọng về chuyện tương lai của em thế?"
Robert chỉ vào dòng tít trên báo. Nó nhăn mặt "Ồ vậy à. Thì sao?"
"Có nghĩa là chiến tranh đã xảy ra ở Châu Âu" Robert nói. "Đức và Ý ra mặt giúp bọn Falangist. Cậu cho là chúng ta đứng ngoài tất cả những chuyện này được bao lâu?"
Mặt cậu em bỗng nghiêm nghị "Em đã không nghĩ đến điều này". Nó quay sang ông anh "Anh cho là điều gì sẽ xẩy ra?"
"Anh không biết, nhưng cha cho là sẽ chưa có chiến tranh".
"Em nghe nhiều đứa bàn tán về việc gia nhập Lữ đoàn Quốc tế gì đó đang được thành lập. Bọn nó đang chen lấn nhau vào để kiếm được công việc ngon lành khi chiến tranh nổ ra".
"Em chưa làm cai gì ngu xuẩn chứ?" Jim hỏi gay gắt.
"Không. Tại sao em lại phải làm thế?"
"Đừng làm gì cả. Thế thôi. Kệ chúng nó cứ ngoạc mồm ra, nhưng em thì đừng có làm gì cả. Đã ối kẻ bị giết vì những cuộc chiến tranh ngay trong nội bộ chúng ta đấy".
Chuông điện thoại reo. Dax nhấc máy "Hello, cưng đấy à?"
"Lại nữa rồi!"
"Không cưng ơi, không có em nào ở đây cả. Toàn đực rựa thôi", Anh lấy tay bịt điện thoại "Các cậu có im đi không?"
"Cuối tuần mà" Robert nói.
"Không nhiều đâu, chỉ vài em bốc lửa là cùng".
"Em không quan tâm các em ấy kiểu gì" Jeremy nói một cách nghiêm trang. "Mà chỉ mong các em ấy gọi mình thôi!"
"Đánh bạn với nhiều người" một trong những lá thư của tổng thống viết thế "gặp gỡ tất cả những ai cháu có thể gặp. Một ngày nào đó, bọn Mẽo sẽ muốn trở lại Corteguay và cháu thì đã sẵn có những quan hệ, giúp họ dễ dàng hơn trong việc trở lại. Đó là điều quan trọng nhất đấy, chaú yêu quý ạ, thậm chí còn quan trọng hơn cả việc học hành của cháu. Bằng cách này, cháu sẽ phục vụ tốt nhất cho Corteguay yêu quý của chúng ta".
Dax vẫn còn nhớ khi xuống gặp gỡ Hadley trong bữa ăn trưa. Anh đã làm đúng như tổng thống muốn, mặc dù làm bất cứ một việc gì khác xem ra còn khó khăn đối với anh hơn. Từ khi đến đây, người Mỹ đã nhận ra anh. Đối với họ, anh là một loại người hùng mới. Phong cách ứng xử của quốc gia đang đấu tranh giành độc lập của anh và chính anh đã sinh ra trong một đất nước đầy bạo loạn, nơi mà cuộc sống không đáng một xu như cộng thêm vẻ hấp dẫn cho sự quyến rũ của anh.
Đặc biệt là đối với các cô gái Mỹ. Chỉ sau một thời gian ngắn, anh đã như hiểu ra rằng cứ mỗi một thiệp mời mới thì cũng có nghĩa là mấy cô gái đang nóng lòng chờ đợi để xem anh có thực sự hoang dã ở trên giường không. Đôi lúc, anh phải kinh ngạc về sự thôi thúc lạ lùng của cái thách thức tình dục này. Dù sao đi nữa thì những cuộc đọ sức kiểu ấy - và đó thực sự là điều anh nghĩ - đã biến giường ngủ thành chiến trường. Còn hơn là biến giường ngủ thành một nơi lãng mạn. Điều cốt tử là phải chứng minh tính vượt trội truyền thống của giống đực. Và rồi, khi điều đó xảy ra, hầu như bao giờ cũng có một oán giận ngầm. Hầu như anh không bao giờ gặp lại các cô gái nữa.
Trong khi đó, với mỗi cuộc chinh phục mới, tiếng tăm anh như một Don Juan ngày một lan rộng. Đôi lúc, anh nghĩ về nó một cách hài hước, và nhớ vậy mà nó đã giúp anh chấp nhận những bỡn cợt, trêu ghẹo của bạn bè. Anh không bao giờ nghĩ về mình giống như họ nghĩ về anh. Có lần, anh đã bảo Robert, nếu như người Mỹ nghĩ về anh như là một Don Juan thì họ sẽ nghĩ gì về Sergei, người mà mục tie6u duy nhất ở đời là làm tình với tất cả đàn bà mà hắn gặp.
Điều này ảnh hưởng đến học hành của Dax là đương nhiên. Điểm của anh chỉ vừa đủ để không đúp, và nếu như sự hiện diện của anh ở Harvard không ẩn tàng một mối dây ngoại giao thì anh đã có thể bị loại. Anh không là một sinh viên tồi, mà là không bao giờ có đủ thời gian cho anh.
Mùa hè vừa rồi, năm thứ hai ở Mỹ, Dax chơi polo cho đội Meadowbrook và đến cuối mùa thì chính Tommy Hitchcock đã chúc mừng anh. Nhưng rồi anh ta lại đã nhận xét một cách bỡn cợt về danh tiếng của Dax.
Khi họ đang đứng dưới vòi nước trong nhà tắm sau trận đấu cuối cùng, anh ta bảo "Cậu có thể trở thành một trong những cầu thủ polo giỏi nhất thế giới nếu cậu không tập ở trên giường".
Dax chỉ cười. Anh không phản đối vì vẫn còn quá ngượng ngùng trước Hitchcock, mặc dù đã chơi cả mùa bóng với anh ta.
Tuyết bắt đầu rơi khi chiếc taxi chạy qua phố Boylston và người lái bắt đầu rẽ. "Cơn bão đầu mùa đông thứ thiệt đây rồi".
Dax chỉ lầu bầu để trả lời. Từ nay cho đến hết mùa đông, Mèo Bự sẽ chỉ rời nhà mỗi khi thực sự khẩn cấp. Người đàn ông từng vào sinh ra tư/ và đã thoát biết bao hiểm nghèo này sợ những bông tuyết bé tẹo hơn bất cứ thứ gì trên đời. Tấm mền trắng của địa ngục, anh ta bảo thế.
Dax dựng cổ áo khi trả tiền taxi. Anh không quan tâm đến tuyết, ngẩng nhìn lên toà nhà, nơi anh và James Hadley sẽ ăn trưa. Người Mỹ thật kỳ lạ. Họ tổ chức các cuộc họp ở ngay bữa trưa khi mà lẽ ra họ phải thư giãn để thưởng thức bữa ăn.
"Cha mình muốn gặp cậu lâu rồi", Jim Con đã gọi điện. "Ông nghĩ nếu cậu ăn trưa với ông ở Câu lạc bộ vào trưa mai thì hay lắm".
Dax không cần phải hỏi câu lạc bộ nào. Chỉ có một cho những nhân vật quan trọng ở Boston, và dùng bữa trưa ở bất cứ đâu khác đều là phạm huý.
Một người bận đồng phục xám đón anh ở cửa, cất áo khoác cho anh. "Ông Xenos?" Dax gật đầu. "Ông Hadley đã ngồi vào bàn. Xin ông đi theo tôi". Anh ta dẫn Dax đi qua bar rượu đã đông những người đang nâng ly trước bữa trưa, vào một phòng ăn lớn.
Khi đi qua căn phòng nhộn nhịp, Dax nhận ra nhiều nhân vật quan trọng địa phương. Nguyên Thống đốc, nay là thị trường Jim Curley ngồi bên chiếc bàn lớn ngay chính giữa phòng, nơi mọi người bao giờ cũng tạt đến để có vài lời với ông. Như thường lệ, một linh mục ngồi bên bàn. Một cách lười nhác, Dax không hiểu nhân vật này là ai, giám mục hay giáo chủ. Ở một bàn khác, anh nhận ra một chính trị gia, James Fitzgerald, cùng với ngôi sao của giới doanh nghiệp hàng đầu Boston, Joseph Kenedy.
Rồi họ ngồi vào bàn và Jim Con đứng lên. "Dax, tôi muốn giới thiệu anh với cha tôi".
"Rất hân hạnh", Dax nói, đưa tay ra như một cái máy.
Nhưng anh trân trân nhìn người ngồi cùng bàn với Hadley Cha, đó là Marcel Campion.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins