Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 45
ặt trời lên cao, và tim Stanley vẫn còn đập. Có tám con tắc kè đốm vàng ở trong hố với cậu. Mỗi con có đúng mười một đốm.
Dưới mắt Cai hiện rõ những quầng thâm do thiếu ngủ, những đường hằn trên trán và trên mặt mụ hình như càng rõ hơn dưới ánh ban mai lờ mờ. Da mụ trông như nổi mẩn sần sùi.
- Sờ-tan - tiếng của Zero.
Stanley nhìn nó, không chắc là Zero vừa nói hay là do mình tưởng tượng ra.
- Sao lão không thử xem có thể lấy va-li ra khỏi tay Zero được không? - Cai đề nghị với ông Ngài.
- À, phải - ông Ngài tán thành.
- Bọn tắc kè đốm vàng này rõ ràng là chưa đói - bà Cai lầm bầm.
- Thế thì bà lấy va-li đi - ông Ngài né tránh.
Bọn họ đợi.
- Sờ-tan-lee - lại tiếng của Zero.
Sau đó một lúc, Stanley trông thấy một con nhện tarantula (một loài nhện đen vùng nhiệt đới, to lớn, đầy lông lá-ND) bò trên mặt đất, không xa cái hố của cậu lắm. Chưa bao giờ cậu tận mắt trông thấy nhện tarantula, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là giống nhện đó rồi. Cậu thoáng ngây người ra, khi thân hình to bự, lông lá của nó thủng thỉnh bò qua.
- Nhện kìa - Ông Ngài cũng lộ vẻ thất kinh.
- Ta chưa bao giờ thấy nó, ngoại trừ ở... - Cai nói dở chừng.
Stanley thình lình cảm thấy nhói ở cổ.
Tuy nhiên con tắc kè đốm vàng không cắn cậu. Nó chỉ nhún mình lấy đà phóng đi.
Nó búng khỏi cổ Stanley và vồ lấy con nhện. Thứ cuối cùng Stanley thấy về con nhện là một cái chân lông lá thò ra khỏi miệng con tắc kè đốm vàng.
- Không đói à? - Ông Ngài thì thào.
Stanley cố quay lại cảnh tuyết rơi, nhưng khó mà tới được đó khi mặt trời xuất hiện.
o O o
Khi mặt trời lên cao, bọn tắc kè đốm vàng bò xuống thấp hơn trong hố, để vẫn còn núp trong bóng râm. Chúng không còn ở trên đầu, trên vai Stanley nữa mà bò xuống bụng, chân và bàn chân cậu.
Cậu không thấy con tắc kè đốm vàng nào trên người Zero cả, nhưng cậu tin chắc là có hai con ở giữa hai đầu gối Zero, núp vào chiếc va-li để tránh ánh mặt trời.
- Cậu sao rồi? - Stanley hỏi khẽ. Cậu không thể nói thầm được, vì giọng cậu khô rang và khàn đặc.
- Chân mình tê dại - Zero than.
- Mình sẽ cố leo ra khỏi hố - Stanley nói.
Cậu vừa thử dùng hai cánh tay nhích người lên, liền cảm thấy một cái móng cắm vào mắt cá chân. Đành phải nhẹ nhàng hạ người xuống trở lại.
- Họ của cậu là tên của cậu đánh vần ngược lại đúng không? - Zero hỏi.
Stanley tròn mắt nhìn thằng bạn, sửng sốt. Nó đã suy nghĩ điều đó suốt đêm qua chăng?
Cậu nghe có tiếng xe hơi đang tiến lại gần.
Cả ông Ngài lẫn bà Cai cũng nghe thấy.
- Lão có nghĩ là bọn chúng? - bà Cai hỏi.
- Không phải là bọn Nữ Hướng đạo sinh bán bánh quy - ông Ngài đáp.
Cậu nghe có tiếng xe hơi dừng lại, và tiếng cửa xe mở ra, sập vào. Liền sau đó cậu thấy ông Pendan- ski cùng hai người lạ đang băng qua hồ. Một người đàn ông cao, mặc com-lê thương gia và đội mũ cao bồi. Người kia là phụ nữ, thấp, ôm cặp táp. Người phụ nữ phải bước ba bước mới theo kịp hai bước của người đàn ông
- Stanley Yelnats? - bà ấy gọi, chạy vượt lên trước mấy người kia.
- Đề nghị quý vị không tiến gần hơn nữa - ông Ngài cảnh báo.
- Ông không có quyền ngăn tôi - bà quát, rồi liếc nhìn ông ta một giây, đang mặc độc chiếc quần pyjama không hơn không kém - Stanley, chúng tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đó. Đừng lo.
Xem ra bà là người gốc Hispanic, với mái tóc đen thẳng và đôi mắt đen. Giọng bà pha phương ngữ Mexico, với âm r rung mạnh.
- Mẹ kiếp! - người đàn ông cao buột miệng khi ông đến sau lưng bà.
Bà quay lại nhìn ông.
- Tôi nói với ngài ngay lúc này là, nếu có gì tổn hại đến cậu ta, chúng tôi sẽ lập hồ sơ truy cứu trách nhiệm không chỉ bà Walker và Trại Hồ Xanh đây mà cả toàn bang Texas. Ngược đãi trẻ em. cầm tù trá hình. Tra tấn.
Người đàn ông cao hơn bà hẳn một cái đầu, và có thể nhìn thẳng qua đầu bà để nói với Cai.
- Chúng ở dưới đó bao lâu rồi?
- Suốt đêm, cứ nhìn cách ăn mặc của chúng tôi thì ông bà biết. Chúng lẻn vào phòng riêng của tôi và cuỗm đi chiếc va-li của tôi. Tôi đuổi theo và chúng chạy tới đây thì rơi xuống ổ tắc kè đốm vàng. Tôi chẳng biết bọn chúng nghĩ gì nữa.
- Không đúng! - Stanley hét lên.
Người phụ nữ tóc đen nói:
- Stanley, nhân danh luật sư của cậu, tôi khuyên cậu không nói bất cứ điều gì cho đến khi tôi và cậu có cơ hội nói chuyện riêng.
Stanley thắc mắc tại sao Cai lại nói láo về chiếc va-li. Cậu tự hỏi nó thuộc về ai một cách hợp pháp. Đó là điều cậu thật sự muốn hỏi luật sư của mình, nếu bà ấy đúng là luật sư của mình.
- Chúng còn sống. Quả là một phép màu - ông cao lớn nói.
- Đúng vậy - bà Cai đồng ý, đượm vẻ thất vọng trong giọng nói.
- Chúng vẫn còn sống khi ra khỏi nơi này thì hơn - luật sư của Stanley cảnh báo - Việc này chắc chắn sẽ không xảy ra nếu như bà thả cậu ta vào ngày hôm qua.
- Việc này chắc chắn sẽ không xảy ra nếu như nó không phải là quân trộm cướp - bà Cai đốp chát - Tôi đã bảo nó là hôm nay nó sẽ được thả, và tôi đoán là nó quyết định hốt một mớ của trước khi ra đi. Nó đã nổi cơn điên khùng suốt tuần qua.
- Tại sao bà không thả cậu ta ra khi bà luật sư đến đây hôm qua? - ông cao to chất vấn.
- Bà ấy không có giấy ủy quyền thích hợp - bà Cai trả lời.
- Tôi có lệnh của tòa!
- Cái đó không đủ căn cứ - bà Cai cãi.
- Căn cứ? Nó do chính quan tòa, người từng tuyên án cậu ta ký.
- Tôi cần giấy ủy quyền từ ngài Chưởng lý - bà Cai vẫn ương ngạnh - Làm sao tôi biết nó hợp pháp? Những thằng dưới quyền bảo trợ của tôi đều tự chứng tỏ là những phần tử nguy hiểm cho xã hội. Lẽ nào tôi sẽ thả chúng bất cứ khi nào có ai đó chìa cho tôi một mẩu giấy?
- Đúng thế - người phụ nữ nói - Nếu giấy đó là lệnh của tòa án.
- Stanley phải nằm viện trong mấy ngày qua - bà Cai giải thích - Nó bị mê sảng và điên loạn. La hét hung hăng. Nó không đủ điều kiện để ra đi. Thực tế, nó rắp tâm ăn cắp đồ của tôi vào trước ngày lệnh tha bổng có hiệu...
Stanley cố leo ra khỏi hố, hầu như chỉ dùng cánh tay để khỏi làm xáo trộn bọn tắc kè đốm vàng. Cậu nhô người lên thì đám tắc kè đốm vàng bò xuống, trốn những tia nắng mặt trời chiếu thẳng. Cậu vung chân lên mặt đất thì con tắc kè đốm vàng cuối cùng nhảy xuống.
- Ơn Chúa! - bà Cai la lên. Mụ dợm chạy về phía cậu, nhưng dừng lại.
Một con tắc kè đốm vàng bò ra khỏi túi quần Stanley, xuống chân cậu.
Một cơn choáng váng dội xuống Stanley khiến cậu suýt ngã nhào. Cậu ráng trấn tĩnh lại, sau đó cúi xuống, xốc lấy cánh tay Zero, và giúp nó từ từ đứng lên. Zero vẫn ôm chiếc va-li.
Bọn tắc kè đốm vàng đang trốn dưới va-li liền hối hả bò xuống hố.
Stanley và Zero loạng choạng tránh ra.
Bà Cai lao bổ về phía hai đứa trẻ, ôm choàng lấy Zero.
- Ơn Chúa, cậu còn sống - mụ thơn thớt trong khi cố giằng chiếc va-li khỏi tay nó.
Zero giằng lại được.
- Nó là của Stanley - Zero hét.
- Đừng có gây náo loạn nữa - bà Cai cảnh báo - Mày đã lấy cắp nó trong phòng tao, giờ mày bị bắt quả tang. Nếu ta kiện, Stanley sẽ phải quay lại nhà giam. Giờ ta sẵn sàng xem xét mọi khía cạnh của tình huống để...
- Có tên cậu ta ở trên đó - Zero nói.
Luật sư của Stanley đẩy người đàn ông cao qua bên để nhìn.
- Coi này - Zero chỉ cho bà luật sư - Stanley Yelnats.
Stanley cũng trông thấy. Đúng là có chữ STANLEY YELNATS to, màu đen.
Người đàn ông cao nhìn cái tên ghi trên va-li qua đầu mọi người.
- Bà bảo cậu ta đánh cắp trong phòng của bà?
Bà Cai trợn mắt nhìn, không tin nổi.
- Không thể thế... không thể... - mụ thậm chí không thể thốt nên lời.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố