Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 44: Trái Tim Của Leonora
C
a sinh khó nên bệnh viện đã giữ Leonora lại thêm một ngày nữa. Chưa bao giờ là một bệnh nhân thư thả, Leonora nóng lòng muốn về nhà và vui mừng khi được xuất viện. Ba người họ đón một chiếc thuyền từ bệnh viện về vì cô vẫn còn cảm thấy yếu. Và cô đã ngắm nhìn những dinh thự và những cây cầu và hãnh diện về thành phố. Với trái tim rộng mở cô lại yêu Venice và thành phố yêu lại cô. Cô đã thuộc về. Cô đã làm một điều gì đó thật cơ bản như sinh con ở đây. Cô đã cho Venice một người con trai nữa. Còn về phần Corradino – ông đã được cô tha thứ và thành phố cũng vậy. Carnevale đang ở đây, mùa đông đã qua. Cô khát khao được gặp lại căn hộ. Hay hơn nữa là cái mớ bừa bộn đập vào mắt cô khi cô mở cửa ra – tất cả đồ đạc của Alessandro đã xếp nơi hàng lanh. Anh đã dọn đến trong đêm. Cô nhìn thấy chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay mình khi mở cửa và nghĩ đến khoảnh khắc tĩnh lặng trong bệnh viện ngày hôm qua khi anh đã ngỏ lời đúng cách với cô và cô đã bằng lòng. Alessandro đi sau cô lên cầu thang cùng món hàng quý giá của họ trong cái xe nôi mà anh đã nhẹ nhàng để xuống cạnh giường của cô. Giường của họ. Đức Mẹ Thánh Tâm trong khung mỉm cười nhân từ xuống ba người họ. Trái tim Đức Mẹ cầm rực sáng trong hai bàn tay Đức Mẹ và cuối cùng thì Leonora đã hiểu được Đức Mẹ. Trái tim là Người Con của Đức Mẹ.
Trong những tuần điên rồ đầu tiên phải chăm sữa liên miên và giấc ngủ chập chờn Alessandro đã xin nghỉ phép ở nhà chăm con. Vậy nên anh có mặt khi họ đón một vị khách bất ngờ. Adelino nhẹ nhàng lẻn vào căn hộ sau một ôm hoa, hôn bà mẹ và ông bố cả hai bên má và ngo ngoe mấy ngón tay với cậu con trai. Thằng bé đang nằm trên tấn chăn bằng da cừu trong phòng khách, cũng như mẹ và bà ngọai, say sưa vì những mắt lưới pha lê dòng kênh hắt lung linh trên trần nhà. Cậu nắm lấy một ngón tay xương xẩu của Adelino và coi bộ vừa lòng giữ mãi.
"Thằng bé khỏe lắm." Adelino tuyên bố, "rất tốt cho nghề nghiệp tương lai của nó." Adelino phùng hai má ra như thể thổi cái bong bóng, rồi đánh bốp cả hai má để chọc cười thằng bé. Ông ngồi xuống cái ghế được mời mà Alessandro đã lịch sự nhường chỗ rồi qua ngồi bên giường. "Nào, tôi mang đến hai món quà," ông già nói, "một cho mẹ và một cho con. Ông bố thì tôi chẳng mang gì đến. Nhưng xem ra gã đã có tất cả những gì mình muốn rồi. Giờ thì quý bà trước." Ông rút trong túi ra một tờ báo gấp lại và đưa cho Leonora. Cô cầm lấy với cơn choáng váng của ký ức nhắc cô về những giai đọan u ám hơn.
Il Gazzettino.
Cô nhìn Alessandro đúng lúc thấy một nụ cười đồng lão qua về giữa hai người đàn ông. "Em xem đi," chồng chưa cưới của cô nói. "Đọc đi."
Cô mở tờ báo và đọc thấy dòng tít. "THỢ CẢ VÀ KẺ TỬ VÌ ĐẠO. Corrandino Manin đã trở về để chắc chắn nhận lấy cái chết vì tình yêu dành cho đứa con gái bí mật của mình. Hãy đọc câu chuyện thật làm bàng hoàng về sự hy sinh của một trong những người con vĩ đại nhất của thành phố chúng ta." Mắt cô đưa xuống hàng đầu ở bài báo. "Bài báo độc quyền của Vittoria Minotto."
Leonora nhướn mày. "Vittoria?"
Alessandro mỉm cười. "Anh đã gửi cho cô ấy cuốn số của Corrandino. Dĩ nhiên là được sự cho phép của người giữ nhà thờ. Giờ nó đã nằm an tòan trong Pietà rồi. Anh muốn đó là một bất ngờ cho em."
"Chắc chắn rồi. Cô ta đã đổi giọng!"
Alessandro ngồi xuống cạnh con trai và cù bụng nó. "Không hẳn thế. Nếu em có được cái rủi mà quen cô ấy lâu như anh, em sẽ nhận ra thứ duy nhất quan trọng đối với Vittoria là một bài báo độc quyền. Cô ấy không phải là người xấu, nhưng cô ấy sẽ dễ dàng đổi phe để cô được bài báo ngon lành nhất. Vì vậy mà anh và cô ấy chưa bao giờ tới đâu cả. Công việc của cô ấy thì bao giờ cũng quan trọng hơn con người nhiều lắm."
Adelino cũng biết điều vì trông ngượng ngùng khi nghe nhắc đến công việc. "Nhân nói về việc làm, chúng tôi… tôi muốn cô trở lại, miễn là gia đình cô không cần đến cô nữa."
Leonora cúi xuống một lát, nhớ lại sự ra đi nhục nhã của mình.
"Chúng tôi cần cô trở lại. Tất cả chúng tôi, cả các thợ cả nữa. Chúng tôi sắp sửa khá bận bịu. Bài báo đó chỉ mới ra sáng nay thôi mà chúng tôi đã có hàng trăm cuộc hỏi thăm về dòng sản phẩn Manin rồi. Công chúng thật là khôi hài. Họ coi Corradino như một người hùng. Chúng tôi đang tính mở chiếc dịch quảng cáo trên toàn quốc. Chiara và Semi hào hứng lắm."
Leonora bắt đầu cười. "Tôi dám chắc là họ thế." Nhưng rồi cô bắt đầu nhớ lại những thứ khác, cái mùi của lò, thủy tinh nóng lớn dần dưới hơi thở của cô, tựu hình trong tay cô. Cô đã yêu nó, nhưng cô không muốn nhượng bộ ngay. "Làm sao tôi biết được là ông muốn tôi trở lại để làm người thổi thủy tinh mà không chỉ là một con rối cho sự thống trị thế giới của ông đây?"
"À, cô phải để tôi sang món quà thứ hai của mình đã," Adelino nói, đóng kịch, vỗ vỗ khắp các túi của mình, Leonora cười gượng. Rồi, từ trong túi sau cùng, ông lôi ra, như kiểu một ảo thuật gia cho thấy một sợi dây với những chiếc khăn tay, đọan ruy băng màu xanh quen quen. Sững sờ, Leonora há hốc khi trái tim thủy tinh ló ra từ túi của Adelino. Vẫn toàn bích như thế, giữ ánh sáng lại trong tâm của nó. Leonora nhìn Alessandro. Anh lắc đầu, cũng ngạc nhiên như thế.
"Nhưng làm thế nào mà ông… khi nào thì ông…"
"Làm thế nào mà ông vớt được nó dưới kênh lên?" Cả hai cùng hấp tấp nói.
Hai mày bạc của Adelino xâu lại. "Ý hai người là sao?"
Alessandro kể lại câu chuyện, giờ đã xấu hổ về mình trong chuyện đó. "Nên ông thấy đấy, trái tim… đã… đâu đó dưới chân Ponte dei Sospiri. Tôi chỉ ngạc nhiên là đã tìm thấy nó."
Adelino mỉm cười. "Không, không đâu. Đây đâu phải là trái tim của Corrandino. Trái tim đó đã tìm thấy nơi yên nghỉ của nó rồi, và chuyện đó tốt rồi. Cứ để thành phố và con kênh đòi nó."
Như nó đã đòi lại Corrandino. Phải, đó là một kết cục xứng hợp.
"Cái này," Adelino vẫy vẫy trái tim, nhấp nháp trong nắng, "là một trong những cái cô đã làm tại xưởng, Leonora à. Đây là lý do tôi muốn cô trở lại. Cô phải là người thổi thủy tinh giỏi hơn cô tưởng nên mới lầm tài nghệ của mình là của ông tổ." Ông cười cởi mở, bao gồm tất cả họ trong cái từ mới này.
Leonora nhìn kỹ trái tim và không tìm ra những khiếm khuyết trước đây cô đã tưởng. "Tốt lắm," cô nói. "Tôi sẽ trở lại. Nhưng chưa đâu. Giờ tôi còn phải chăm sóc thằng nhóc. Hãy cho tôi vài tháng. Trong khi chờ đợi ông cứ dùng hết mấy tài liệu quảng cáo đi." Cô mỉm cười. "Nhưng tôi chắc là dù sao ông cũng sẽ làm thế." Adelino cười toe toét, cái cười của một lái buôn, một kẻ cướp biển, một kẻ gian hùng, đã trở lại.
Cô cúi nhìn trái tim chiếu sáng trong bàn tay mình. "Con sẽ giữ kỹ nó như ông đã dặn," cô nói khẽ, một lời thì thầm với một người đàn ông đã chết từ lâu, người cũng đã yêu thương đứa con mình. Cô ra vẻ đeo trái tim quanh cổ, ở chỗ cũ, nhưng Adelino ngăn cô lại.
"Này, này, cô làm gì vậy hả? Đâu phải cho cô!" Ánh long lanh trong mắt quen thuộc đã trở lại.
"Không à?"
"Không, nó là cho Corradino," Adelino nói, chỉ đứa bé.
Leonora và Alessandro nhìn nhau. Bắt đầu mỉm cười.
"Đây con, Corrandino," Leonora treo trái tim lủng lẳng bên trên tấm chăn da cừu, "con thích quyền thừa kế của con ra sao?"
Một bàn tay bé xíu giờ lên cầm lấy trái tim thủy tinh rực rỡ, nắm lại, và không buông ra nữa.
Chương trước
Mục lục
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano
Marina Fiorato
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato
https://isach.info/story.php?story=nguoi_thoi_thuy_tinh_xu_murano__marina_fiorato