Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Thị Xuân Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46: Có Yến Tiệc
L
úc ăn sáng, trong canh của Ngọc Tử quả nhiên là có máu dê. Trong lúc lòng hoảng hốt thì đã qua được ba ngày, trong ba ngày này, Ngọc Tử chỉ ăn cơm, uống canh máu dê, uống các loại sữa gạo, ăn ngon ngủ ngon, cả ngày chỉ có việc tắm rửa sạch sẽ để chờ đợi Bội cơ dạy dỗ, sắp xếp.
Cũng không hiểu sao, Bội cơ kia như đã quên mất nàng, không đến tìm nàng.
Chỉ chớp mắt, một tháng lại trôi qua.
Một tháng này, Ngọc Tử như bị mọi người quên lãng. Nếu không phải nàng có chút thủ đoạn thì hai thị tỳ của nàng đã cắt xén đồ ăn của nàng rồi.
Thời gian dần qua, Ngọc Tử càng lúc càng tự tại. Một tháng an nhàn càng khiến cơ thể nàng đầy đặn, da thịt vô cùng mịn màng, trong làn da trắng ửng ánh hồng, tản ra ánh sáng rực rỡ nhất của một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.
Chiều hôm đó, Ngọc Tử miễn cường ngủ trên giường lớn, duỗi cái lưng mệt mỏi, nàng nghiêng đầu nhìn ánh nắng lấp loáng chiếu vào phòng qua lớp rèm mỏng.
Lập đông đã được một thời gian, suốt mười ngày u ám đầy sương, cuối cùng bầu trời cũng đã chịu nhả những ánh nắng vàng rực rỡ xuống nhân gian, bởi vì trời đã gần tối nên ánh sáng nhạt đi, chiếu lên người thật ấm áp, thoải mái.
Ngọc Tử chống cằm, thầm nghĩ: Cuộc sống sâu gạo này thật đúng là hưởng thụ, nếu có thể được ra ngoài phủ đi lại thì sẽ càng thư thái.
Những tiếng ồn ào bên ngoài đều là tiếng các mỹ nhân đang bàn tán.
Những mỹ nhân đến từ khắp nơi, khát vọng lớn nhất là được Thái tử coi trọng mà hưởng phú quý, người các nàng hâm mộ nhất chính là sủng cơ của Tề thái tử, một trong các vị phu nhân – Ngô Tụ.
Trong tiếng cười đùa này, Ngọc Tử nằm trên giường ngáp một cái, phát hiện mình lại buồn ngủ.
Đột nhiên, tiếng nói cười ngừng bặt.
Những tiếng bước chân vang lên, tiếng bước chân đi tới trước cửa phòng Ngọc Tử, dừng lại một chút, giọng nói có phần bén nhọn vang lên: “Ngọc cơ có đó không?”
Tìm ta?
Tim Ngọc Tử đập loạn.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, từ tốn đáp: “Có đây.”
“Thái tử có lệnh, yến tiệc đêm nay, Ngọc cơ ra hầu!”
“Vâng.”
Người truyền lệnh chính là một thái giám, hắn truyền lệnh xong, ngẩng cao đầu chờ mỹ nhân trong phòng đi ra cảm tạ. Nhưng chờ hồi lâu bên trong cũng chẳng có lấy chút tiếng động truyền ra, thái giám kia không nhịn được khẽ ho một tiếng!
Ngọc Tử nghe được tiếng ho ở bên ngoài.
Nàng trợn mắt, thầm nghĩ: Phi! Thái giám chết bầm còn chưa cút! Chẳng nhẽ ngươi đưa ta ra pháp trường còn mong ta sẽ ra cảm tạ đại ân đại đức của người?
Một lát sau, một trận ho khan lại truyền đến.
Ngọc Tử lại trợn mắt, nàng híp mắt lại, cất cao giọng nói thanh thúy và dịu dàng hỏi: “Có phải cổ họng ngươi không ổn? Phải uống nhiều nước mới được”.
Thái giám kia tắc nghẹn, hồi lâu sau, giọng nói sắc nhọn đầy sự tức giận truyền đến: “Ô hay! Cơ tự đi mà uống!”
Ngọc Tử nghiêng tai lắng nghe, tiếng bước chân giận dữ của thái giám kia càng lúc càng xa thì bật cười nhưng chỉ lát sau nụ cười của nàng đã cứng lại, sau đó lại thở dài lo lắng.
Nàng chẳng sợ thái giám kia sẽ trả thù, thời đại này thái giám chẳng có địa vị gì cả, là loại ai cũng khinh bỉ, thái giám kia sẽ không dám trả thủ nàng.
Nàng chỉ là đang sợ hãi thôi…
Ngọc Tử bò dậy khỏi giường thì những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong tiếng bước chân còn có cả giọng nói vui mừng của hai thị tỳ: “Chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ gặp phú quý rồi!”
“Tỷ tỷ càng lúc càng xinh đẹp, đêm nay có thể được ân sủng rồi!”
Trong tiếng ồn ào, Ngọc Tử buồn bực quát: “Im miệng!”
Hai thị tỳ ngừng bặt. Ngọc Tử trừng mắt nhìn mình qua tấm gương đồng vàng vàng mơ hồ, nhàn nhạt ra lệnh: “Tắm rửa, thay quần áo!”
“Vâng.”
Nơi tắm rửa của các mỹ nhân ở tại phòng khác nhưng lúc này ở nơi tắm rửa này tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ của các mỹ nhân, Ngọc Tử liền ra lệnh cho đám thị tỳ mang chậu tắm tới, tự tắm ở trong phòng.
Lúc này Ngọc Tử đã biết, vốn Tề thái tử chỉ ra lệnh ba mỹ nhân mới đến hầu yến nhưng sau mới biết có được vị khách quan trọng sắp xuất hiện nên mới thay đổi chủ ý, ra lệnh cho tất cả các mỹ nữ bậc nhất đều ra đãi khách.
Thì ra không chỉ có một mình nàng đi.
Lúc này, Ngọc Tử thở phào, mỉm cười.
Thời gian trôi rất nhanh.
Trong nháy mắt, trời chiều đã ngả về Tây, trong sân bắt đầu thắp đèn đuốc.
Ngọc Tử rửa mặt chải đầu thay quần áo, dựa theo thói quen của người thời đại này, tóc nàng xõa ra sau, trán đeo một miếng ngọc bội, lúc hai thị tỳ muốn bôi yên chi đỏ hồng hồng lên má theo trào lưu thời bấy giờ thì bị Ngọc Tử cự tuyệt.
Nàng cho hai thị tỳ lui ra, để mặt mộc, lẳng lặng ngồi trong phòng, dưới ánh đèn tản mát ra làn sương mù nồng đậm, nàng cứ ngồi yên như vậy không hề nhúc nhích.
Buổi tối hôm nay thực sự là rất mấu chốt, nàng nhất định phải trấn tĩnh, nhất định phải biết tự che dấu mình!
Nghiến răng, Ngọc Tử cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn. Lúc này nàng thoáng cảm nhận được từ sâu trong lòng mình, sự xao động không thể nào khống chế lại xuất hiện!
Cũng không biết qua bao lâu, những tiếng cười nói, tiếng bước chân không dứt truyền đến, xem ra các mỹ nhân đều đã đi rồi. Hai thị tỳ đến bên cửa, nhỏ giọng bẩm: “Tỷ tỷ, yến tiệc đã xong, xin mời tỷ tỷ vào tiệc”.
Giọng nói của hai nàng vừa xong thì cửa phòng mở ra, khuôn mặt mộc mạc thanh lệ, xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt hai người. Hai thị tỳ đều cúi đầu, khom lưng lui ra đằng sau.
Ngọc Tử đi thẳng ra ngoài, hai nàng vội vàng đuổi theo.
Hai mươi mỹ nhân đến từ các nước khác nhau, đang xếp thành hàng, đều mặc trang phục của nước mình, yểu điệu đi đằng trước, Ngọc Tử bước vội vài bước, lặng lẽ đi theo sau cùng.
Hai thị tỳ nhìn nhau, trong vẻ mặt thoáng chút thất vọng. Trong số các mỹ nhân, trang phục của Ngọc Tử đúng là quá bình thường. nàng không như các vị mỹ nhân khác, mặc trang phục đặc trưng của quê hương mình mà chỉ mặc đồ trong phủ phát cho, trung quy trung củ, hơn nữa, trong dạ yến như vậy mà lại chỉ để mặt mộc!
Trong phủ, đèn đuốc đã sáng trưng, tiếng đàn sáo phiêu đãng.
Ngọc Tử đi sau các mỹ nhân, híp mắt lẳng lặng nhìn cung điện sáng trưng, tiếng cười tiếng nói không ngớt ở trước mặt. Nàng lấy móng tay bấm lòng bàn tay, tự nhủ với mình: Ngọc Tử! Tỉnh táo đi, ngươi nhất định phải tỉnh táo! Bất luận thế nào thì nhất định cũng phải tỉnh táo.
Càng lúc càng tới gần cung điện thì mọi người đều trở nên lo lắng, tiếng cười càng lúc càng ít đi, tiếng bước chân cũng càng lúc càng nặng nề.
Các nàng đều biết, thời khắc quyết định vận mệnh của mình đã đến. Trong buổi tối này, nếu có thể được thái tử chú ý, thì chính là một bước lên trời, trở thành một trong số các phu nhân của thái tử.
Đồng thời, cũng có thể từ tối nay, các nàng sẽ cười quyến rũ trong lòng một nam nhân khác. Bởi vì quý tộc các nước đều thích nhân những buổi yến tiệc này đem thưởng các mỹ nhân cho thuộc hạ, khách quý.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Thị Xuân Thu
Lâm Gia Thành
Ngọc Thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=ngoc_thi_xuan_thu__lam_gia_thanh