Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mùa Hè Thiên Đường - Tập 1
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 45
T
ôi ghét nhất cái ngày cuối cùng trước khi rời Cousins về thành phố, bởi vì đó luôn là ngày tổng vệ sinh lại toàn bộ căn nhà. Và khi tụi tôi còn bé thì riêng ngày hôm đó không đứa nào được phép ra biển chơi bởi vì mẹ sợ chúng tôi sẽ tha cát về nhà. Cả nhà cùng nhau giặt giũ chăn gối, quét sân quét xưởng, cất gọn ván lướt sóng, cần câu và các vật dụng đi biển khác xuống tầng hầm.
Cuối cùng là lau dọn tủ lạnh và chuẩn bị đồ ăn cho chuyến đi ngày hôm sau. Mẹ luôn giữ vai trò làm tổng chỉ huy của ngày hôm đó, nhất nhất bắt mọi người dọn dẹp theo ý mình. “Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng cho mùa Hè năm sau,” câu chốt hạ kinh điển của mẹ mỗi lần dọn dẹp xong xuôi.
Tuy nhiên, mẹ không hề biết rằng cô Susannah đã thuê nhân viên vệ sinh tới làm tổng vệ sinh lại một lượt sau khi nhà tôi về và trước khi nhà tôi tới vào năm sau. Tôi đã tình cờ bắt gặp cô Susannah gọi điện thoại đặt lịch với công ty vệ sinh. “Đừng nói cho mẹ cháu biết nhá, Belly,” cô thì thào dặn.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Và đó lại là một bí mật của riêng cô và tôi. Mẹ tôi rất thích tự dọn dẹp, lau chùi nhà cửa. Mẹ không tin bất cứ người giúp việc hay quản gia nào có thể làm tốt cái-việc-mà-đáng-ra-chúng-tôi-phải-tự-là. Lý luận của mẹ là, “Con có đi nhờ người khác đánh răng hộ hay buộc dây giày hộ mình không, khi mà mình con có thể tự làm được?” Tất nhiên câu trả lời là không rồi.
“Đừng để ý quá nhiều tới mấy hạt cát đó làm gì,” cô Susannah ái ngại khi thấy tôi cầm chổi ra quét sàn bếp tới lần thứ ba. Nhưng tôi vẫn quét. Bởi tôi biết mẹ sẽ nói gì khi thấy vẫn còn hạt sạn ở dưới chân. ~*~ Tối hôm đó chúng tôi ăn nốt những gì còn lại trong tủ lạnh.
Lâu nay đó đã là truyền thống của cái nhà này rồi. Mẹ hâm nóng lại hai cái bánh pizza đông lạnh, mỳ xào và cơm rang, sau đó trộn nốt ít cà chua và xà lách làm sa-lát. Ngoài ra còn một nửa đĩa sườn nướng, một bát canh ngao và một ít sa-lát khoai tây của cô Susannah còn thừa từ tuần trước.
Chúng tôi ngồi quây quần bên bàn ăn, ăn nốt chỗ thức ăn thừa đã được hâm nóng. Anh Conrad liên tục liếc trộm tôi nhưng hễ tôi ngẩng lên nhìn là y như rằng anh quay vội đi chỗ khác. Tôi rất muốn nói với anh rằng tôi vẫn ở đây, không đi đâu hết. Tối hôm nay mọi người khá im lặng, ai tập trung vào đĩa của người nấy, không nói tiếng nào.
Jeremiah là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí đó bằng câu, “Con nghĩ món sa-lát khoai tây này của mẹ có mùi rồi.” “Thế mà anh thấy nãy giờ mình em chén hết nguyên đĩa luôn đấy,” anh Conrad nói, làm cả nhà bật cười ầm lên. Bầu không khí gượng gạo khi nãy lập tức biến mất.
Đúng vậy, chúng tôi nên cười để mà sống tiếp, thay vì ngồi than khóc cũng chẳng giúp được ích gì. “Con nghĩ miếng sườn này bị mốc rồi,” anh Conrad kêu lên thất thanh. Và cả nhà lại được một phen cười ngặt nghẽo. Tôi có cảm giác như lâu lắm rồi không được cười nhiều đến như vậy.
“Gớm, ăn một tí mốc thì có chết ai? Chỗ nào mốc thì gạt nó ra. Đưa miếng đó cho cô. Để cô ăn,” mẹ nói. Anh Conrad giơ hai tay lên đầu hàng, sau đó hí hửng dùng dĩa cắm phập vào miếng sườn bỏ sang đĩa của mẹ, “Chúc cô ngon miệng, cô Laurel.” “Mình thề với cậu là cậu cưng chiều hai đứa nhà cậu quá đấy, Beck ạ,” mẹ nói, giọng rất thản nhiên, như thể chưa có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua.
Mọi thứ đều giống như bình thường. “Belly nhà mình chuyên trị ăn đồ ăn thừa có sao đâu, đúng không con yêu?” “Vâng,” tôi gật đầu lấy gật đầu để. “Cháu là đứa bé rất dễ nuôi, chuyên chỉ ăn những thứ mà chẳng ai ăn.” Mẹ mím môi cố nhịn cười, đẩy đĩa sa-lát khoai tây về phía tôi.
“Mình đúng là cũng chiều chúng thật,” cô Susannah vuốt nhẹ lên vai anh Conrad và Jeremiah. “Chúng là hai thiên thần của mình. Tại sao mình lại không thể chiều chúng chứ?” Hai anh em nhà kia quay sang nhìn nhau độ một giây rồi anh Conrad đủng đỉnh nói, “Con thì đúng là thiên thần thật, nhưng Jeremiah thì giống một tiểu thiên sứ hơn,” anh với tay ra giật giật mái tóc xoăn của Jeremiah.
Jeremiah gạt phắt tay anh ra, miệng làu bàu, “Thiên thần gì anh ấy. Anh ý phải là ác quỷ mới đúng.” Giữa hai anh em bọn họ như chưa từng có trận ẩu đả hôm trước. Bọn con trai là thế, đánh nhau một trận tơi bời rồi quên ngay mọi chuyện. Mẹ nhấc miếng sườn của anh Conrad lên ngần ngừ một lát rồi lại đặt xuống, sau đó thờ dài cái thượt, “Mình chịu thôi.” “Nấm mốc không giết được cậu đâu mà lo,” cô Susannah cười khúc khích trêu mẹ.
Cô giơ cái đĩa lên trời và hỏi, “Cậu có biết cái gì giết được cậu không?” Tất cả chúng tôi nhìn chằm chằm về phía cô. “Các tế bào ung thư,” giọng cô đầy đắc thắng. Cô làm mặt nghiêm trọng khoảng bốn giây trước khi bật cười giòn giã. Cô đưa tay lên vuốt tóc anh Conrad cho tới khi anh nhoẻn miệng cười với cô.
Tôi biết anh đang chẳng có tâm trạng nào để cười hết nhưng anh làm vậy là vì cô. “Mọi người nghe này,” cô Susannah nói, “Chuyện là thế này. Mẹ đang phải đi gặp bác sĩ châm cứu và uống thuốc. Mẹ vẫn đang chiến đấu. Bác sĩ nói đó là điều duy nhất mẹ có thể làm bây giờ.
Mẹ không muốn tiếp tục tiêm thứ thuốc độc kia vào người nữa, lại càng không muốn nhốt mình trong bệnh viện. Mẹ muốn ở đây, bên cạnh những người thân yêu nhất của mình. OK?” Cô quay sang nhìn mọi người một vòng. “OK,” tất cả đồng thanh nói, mặc dù trong thâm tâm ai cũng thừa hiểu là không OK chút nào.
Không bao giờ. Cô Susannah nói tiếp, “Nếu và khi mẹ phải ra đi, mẹ không muốn mình trông giống như một kẻ cả đời bị mắc kẹt trong bốn bức tường của bệnh viện, mẹ muốn ít nhất phải có làn da rám nắng như Belly kia,” cô dùng dĩa chỉ về phía tôi. “Beck, nếu cậu muốn da được nâu như Belly thì cậu sẽ phải cần thêm nhiều thời gian hơn nữa đấy.
Không thể chỉ một mùa Hè là đủ đâu. Con gái mình sinh ra da đâu có nâu như thế này; phải mất hàng năm đấy. Mà cậu thì vẫn chưa sẵn sang,” mẹ nói rất đơn giản nhưng ẩn chứa rất nhiều điều trong đó. Cô Susannah vẫn chưa sẵn sàng. Và chúng tôi cũng vậy. Sau bữa tối, chúng tôi ai về phòng người nấy để sửa soạn đồ.
Cả căn nhà bỗng trở nên vô cùng tĩnh mịch, không một tiếng động. Tôi ở trong phòng sắp xếp quần áo, giày dép và sách vở. Cuối cùng là bộ đồ bơi. Tôi vẫn chưa muốn cất nó vào vali. Tôi vẫn muốn bơi thêm một lần nữa. Tôi thay đồ bơi và lấy bút viết lên hai mẩu giấy, một cho Jeremiah và một cho anh Conrad.
Cùng một nội dung, “Bơi đêm. Hẹn 10 phút nữa”. Sau đó vội vàng nhét qua khe cửa phòng của họ và chạy thật nhanh xuống dưới nhà, tay tung tăng cầm chiếc khăn tắm. Tôi không thể để mùa Hè trôi qua như thế được. Chúng tôi không thể rời căn nhà này mà không có một kỷ niệm thật vui vẻ, bên nhau.
Đèn dưới tầng 1 đã tắt tối om nhưng tôi vẫn thừa sức tìm được đường ra ngoài bể bơi, bởi tôi đã thuộc nằm lòng căn nhà này. Ngay khi ra đến bể bơi tôi lập tức nhảy ùm xuống bể. Đây có thể sẽ là buổi bơi đêm cuối cùng của tôi - ở căn nhà này. Trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng.
Tôi thả người trôi tự do trên mặt nước, ngước mắt lên trời nằm đếm sao, và lắng nghe tiếng rì rầm của đại dương, trong khi đợi hai anh em Jeremiah. Giá như thời gian có thể ngừng lại để tôi mãi được sống trong khoảnh khắc diệu kỳ này. Anh Conrad và Jeremiah cùng đi ra một lúc.
Tôi đoán là họ gặp nhau dưới cầu thang. Cả hai đều đang mặc đồ bơi. Tôi chợt nhận ra một điều: Cả mùa Hè năm nay tôi chưa hề thấy anh Conrad mặc đồ bơi một lần nào, và chúng tôi chưa hề bơi một lần nào với nhau trừ ngày đầu tiên tới đây. Còn với Jeremiah tôi cũng chỉ mới bơi một hai lần ngoài biển.
Mùa Hè năm nay chúng tôi hầu như không hề bơi tẹo nào, trừ một lần tôi đi bơi cùng Cam hoặc là bơi đêm một mình. Ý nghĩ này khiến tôi thấy buồn vô hạn bởi đây có thể sẽ là mùa Hè cuối cùng của ba đứa chúng tôi, vậy mà chúng tôi chưa hề bơi cùng nhau được lấy một lần. “Em đây,” tôi huơ tay gọi anh Conrad, người vẫn trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Anh nhúng thử ngón chân cái xuống nước, tần ngần nói, “Nước ban đêm có vẻ hơi lạnh đấy nhỉ?” “Đừng nói là anh sợ rồi nhé?” Tôi lớn tiếng khích bác. “Cứ nhảy ùm xuống một cái là anh sẽ quen ngay thôi.” Hai anh em họ quay ra nhìn nhau và gần như ngay lập tức, Jeremiah lấy đà phi thẳng xuống nước, anh Conrad theo ngay đằng sau.
Nước bắn tung tóe vào mặt tôi, nhưng tôi mặc kệ. Chúng tôi cùng bơi tới cuối bể, sau đó tôi rẽ nước ngửa người nằm thư giãn. Anh Conrad với tay ra gạt tóc mái của tôi sang một bên cho khỏi chọc vào mắt. Đó là một cử chỉ rất nhỏ thôi nhưng Jeremiah đã nhìn thấy. Cậu ấy quay mặt đi chỗ khác và lặng lẽ bơi ra phía thành bể.
Trong một giây, tôi cảm thấy buồn. Và rồi đột nhiên kỷ niệm đó chợt ùa về trong tôi – một kỷ niệm in đậm trong trái tim tôi như một chiếc là kẹp trong quyển sách. Tôi đưa hai tay lên trời và xoay tròn, giống như một vũ công ba-lê dưới nước. Vừa quay tôi vừa cất giọng đọc vang, “Maggie và Milly và Molly và May.” Jeremiah lập tức đọc nối theo câu tiếp theo, sau đó là tôi, và tiếp đến là cậu ấy.
Tới câu cuối cùng anh Conrad cũng hùa vào đọc cùng chúng tôi, “Bất kể chúng ta mất đi thứ gì (dù là bạn hay tôi)/ Chúng ta sẽ luôm tìm lại được nhau nơi biển cả mênh mông.” Đây là bài thơ yêu thích của cô Susannah. Cô dạy cho đám nhóc tụi tôi bài này từ rất lâu rồi – trong một chuyến thực tế ngoài bãi biển để tìm vỏ ốc và sứa biển.
Ngày hôm đó chúng tôi khoác tay nhau đi dọc bờ biển và đọc vang bài thơ đó. Giọng chúng tôi to tới nỗi tôi cứ lo sẽ làm kinh động tới bầy cua cá dưới đại dương. “Đây có lẽ là mùa Hè cuối cùng của chúng ta ở đây ý nhỉ,” tôi nói, mặt buồn thiu. “Không đâu,” Jeremiah vội lên tiếng trấn an.
“Anh Conrad sẽ vào đại học mùa Thu này, còn cậu sẽ tham gia vào trại bóng,” tôi nhắc cho cậu ấy nhớ. Mặc dù việc anh Conrad học đại học và Jeremiah tham gia vào trại bóng chẳng ảnh hưởng gì tới việc bọn tôi có quay lại đây vào mùa Hè năm sau hay không. Tôi không muốn nói ra cái điều mà chúng tôi luôn lo sợ, rằng cô Susannah đang bị ốm, và cô có thể sẽ không thể khỏe hơn, và cô lại là sợ dây duy nhất gắn kết chúng tôi lại với nhau.
Anh Conrad lắc đầu nói, “Chuyện đó chẳng liên quan. Mọi người sẽ luôn quay lại đây.” Trong một thoáng tôi tự hỏi không biết từ “mọi người” đó có nghĩa chỉ là anh với Jeremiah thôi hay là… “Tất cả chúng ta,” anh nói tiếp. Bầu không khó lại chùng xuống. Và tôi chợt nảy ra một ý định.
“Chúng ta tạo vòng xoáy đi,” vừa nói tôi vừa vỗ vỗ hai tay vào nhau rủ anh Conrad và Jeremiah. “Em đúng là trẻ con,” anh Conrad mỉm cười lắc đầu nhìn tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi không thấy khó chịu với chuyện bị anh gọi là trẻ con. Tôi nghe thấy giống một lời khen ngợi hơn là một lời mỉa mai.
Tôi rẽ nước bơi ra giữa bể và giục, “Đi nào!” Hai người họ lập tức bơi về phía tôi đang đứng và cùng với nhau, ba chúng tôi tạo thành một vòng tròn và bắt đầu chạy nhanh hết sức có thể. “Nhanh nữa lên!” Jeremiah khoái chí hét ầm lên. Và rồi chúng rôi dừng lại, thả người trôi tự do trong cái xoáy nước do chính mình vừa tạo ra.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mùa Hè Thiên Đường - Tập 1
Jenny Han
Mùa Hè Thiên Đường - Tập 1 - Jenny Han
https://isach.info/story.php?story=mua_he_thien_duong_tap_1__jenny_han