Chương 44 - Phòng Tình Huống, Nhà Trắng Thủ Đô Washington Thứ Hai, 1 Tháng 12, 09:48 Giờ Địa Phương
ổng thống Wainright lật bìa màu xanh lơ của tập hồ sơ và bắt đầu đọc lướt qua trang đầu của tập thuyết trình bên trong. Sau khi lướt qua tài liệu gần hai phút, ông ngẩng đầu lên. “OK, tôi đã xem các đồ thị và số liệu rồi. Bây giờ, tôi muốn ai đó dịch ra thành tiếng Anh cho tôi đi.”
Ông đóng tập hồ sơ lại và đặt nó lên mặt bàn. “Tệ hại đến mức nào vậy?”
Đô đốc Casey, Tham Mưu Trưởng Hải quân đứng lên. “Không khả quan, thưa ngài tổng thống.”
Ông hướng cần điều khiển từ xa vào cái màn ảnh chiếm cả vách tường của phòng Tình Huống. Huy hiệu của Tổng thống được thay thế bởi một loạt hình chụp chiếc hàng không mẫu hạm USS Midway. Chiếc tàu này đang nghiêng bên phải ở góc 15 hay 20 độ. Nhiều bức hình cho thấy khói cuồn cuộn bốc lên từ một lỗ hổng ở thượng tầng kiến trúc và một lỗ hổng khác to hơn thấp trên thân tàu. Hình cận cảnh của hai chỗ hư hại này rõ ràng là được chụp một khoảng thời gian sau khi xảy ra, sau khi hỏa hoạn đã được dập tắt.
“Cái chúng ta đang nhìn là nơi hai phi đạn chống hạm đánh trúng.” Viên đô đốc tham mưu trưởng nói. “Dựa theo lộ trình phi hành, tín hiệu điện tử phát ra và đánh giá thiệt hại, chúng tôi tin rằng cả hai phi đạn này đều là phiên bản SSN-27 Sizzler của Trung quốc được phóng từ máy bay tiêm kích.”
Màn ảnh lần lượt chiếu qua hơn 10 hình cận cảnh khác, được chụp từ nhiều góc khác nhau. Từ tầm xa ảnh được chụp, nơi trúng đạn nhìn giống như những cái hố sâu. Mép của hai lổ hổng bị nám đen và loang lỗ, các kết cấu bằng thép và nhôm của chiếc tàu khổng lồ bị nghiền nát, cháy nám và vặn cong một cách hỗn loạn.
Đô đốc Casey bấm nút ngưng chiếu các bức hình. Trên màn hình lúc này là một bức hình chụp từ tầm xa trung bình của toàn bộ chiếc tàu bị thương, rõ ràng là được chụp từ một chiếc trực thăng. Độ nghiêng của thân tàu càng thêm rõ ràng so với các bức hình trước.
“Như ngài có thể thấy đó,” viên đô đốc nói, “một quả phi đạn đánh trúng ngay ở vạch nước, gây thiệt hại ở những phần bên trên lẫn bên dưới mực nước và đục thủng thân tàu làm ngập nước nghiêm trọng. Điều này làm cho tàu bị nghiêng hẳn về bên phải, mà nước chửa cháy được bơm vào lại càng làm ngập nghiêm trọng hơn nữa.”
Vị Tham Mưu Trưởng đặt cần điều khiển xuống bàn họp. “So với mức thiệt hại nghiêm trọng như thế, thiệt hại nhân sự tương đối nhẹ. Sáu tử vong và 19 bị thương. Ba trong số người bị thương đang trong tình trạng nguy kịch và một số hay tất cả những người này có thể sẽ không qua khỏi.”
Tổng thống thở dài nặng nề. “Chúng ta biết những gì về vụ tập kích này?”
Bà Tổng Trưởng Quốc Phòng cũng đậy tập hồ sơ của bà ta lại và đứng lên. “Thưa ngài Tổng thống, không cần nói chi tiết, nhưng nói tóm lại là chúng ta bị lừa gạt.”
Bà với lấy cần điều khiển từ xa và đô đốc Casey đưa nó cho bà ta.
Bà bấm vài nút và hình ảnh của chiếc hàng không mẫu hạm bị thương được thay thế bởi bản đồ của vịnh Bengal. Ba phù hiệu màu xanh lơ tượng trưng cho ba chiếc tàu khu trục của Hải quân Hoa Kỳ tạo thành một tam giác, ở trung tâm là dáng chiếc hàng không mẫu hạm.
“Cuộc tập kích diễn ra trong hai đợt.” Bà Bộ Trưởng Quốc Phòng nói. “Đợt đầu tiên được phát hiện vào khoảng 17:28, chính là 5 giờ 28 chiều giờ địa phương.”
Bà bấm nút và một nhóm hình dáng máy bay màu đỏ xuất hiện bên trái và hơi ở phía dưới biên đội hàng không mẫu hạm. “Hai mươi máy bay tiêm kích tiếp cận từ hướng tây nam. Chúng ta không rõ đích xác là loại khí tài nào được sử dụng, nhưng dường như cả đợt này đều là máy bay không người lái được trang bị những hệ thống điện tử đánh lừa tiên tiến. Chúng tôi hoài nghi là chúng được phóng đi từ chiếc hàng không mẫu hạm Trung quốc, nhưng hiện nay điều này cũng vẫn là giả thuyết mà thôi. Chúng đã thành công mô phỏng rất giống một nhóm máy bay tiêm kích J-10 của Trung quốc. Mà, bởi vì hướng bay và đặc điểm trên ra-đa của chúng, chúng bị nhận diện lầm là cuộc tập kích thật sự nhắm vào chiếc Midway.”
Bà lại bấm nút và một nhóm hình dáng tên lửa màu đỏ xuất hiện phía bên phải của biên đội hàng không mẫu hạm. “Đợt thứ nhì xuất hiện từ phía đông, khoảng 10 phút sau, khi mà các tàu hộ vệ và máy bay đang giao chiến với nhóm mồi nhử trong đợt đầu tiên. Đợt thứ nhì gồm có 40 phi đạn chống hạm, tất cả đều nhắm vào chiếc tàu sân bay của chúng ta.”
Bà gật đầu về phía viên tham mưu trưởng Hải quân. “Như đô đốc Casey đã nói qua, các phi đạn này có lẽ là phiên bản SSN-27 Sizzler được phóng từ máy bay của Trung quốc. Máy bay phóng phi đạn không hề được phát hiện, khiến cho chúng tôi đoán rằng các máy bay tập kích ấy đã bay rất sát mặt nước và phóng phi đạn ngay ở tầm tối đa của phi đạn SSN-27. Khoảng 290 km. Các quả phi đạn ấy không hề bị phát hiện cho đến khi chúng bật ra-đa lên cho đoạn đường cuối cùng và gia tốc lên Mach 2.”
Bà ta lại bấm nút và chiếc tàu khu trục ở rìa phía đông của biên đội sáng lên. “Chiếc duy nhất ở vị trí có thể giao chiến là chiếc USS Frank W. Fenno. Khoảng thời gian để nhắm bắn rất eo hẹp, nhưng chiếc Fenno cũng hạ sát được 31 quả phi đạn. Vũ khí tự vệ của chiếc Midway thành công bắn hạ bảy trong số chín quả còn lại.”
Bà bộ trưởng Quốc Phòng ngồi xuống. “Hai quả phi đạn cuối cùng lọt qua được. Và chúng ta đã thấy hậu quả rồi đó.”
Tổng thống Wainwright nhìn vào bản đồ trên màn hình lớn. “Như vậy cái đợt thứ nhì ấy, những chiếc máy bay tập kích cũng bay từ chiếc tàu sân bay Trung quốc sao?”
Viên Tham Mưu Trưởng lắc đầu. “Có lẽ không phải, thưa ngài tổng thống. Để tránh ngoài tầm ra-đa của biên đội của chúng ta, máy bay từ chiếc Liêu Ninh phải bay vòng về phía đông, qua các đảo Andaman và Nicobar, rồi bay lên phía bắc và dọc theo chiều dài của biển Andaman; sau đó, chúng phải quẹo sang phía tây, ngược trở về vịnh Bengal. Cho dù có được tiếp tế nhiên liệu trên không nhiều lần, điều này cũng vẫn vượt quá khả năng của máy bay của tàu sân bay Trung quốc. Mà sau đó, chúng còn phải quay ngược lại và bay ngược lại hành trình đó để quay về.”
“OK,” tổng thống nói, “chúng từ đâu đến chứ?”
“Chúng tôi không biết chắc,” bà bộ trưởng Quốc Phòng nói, “nhưng đoán là Miến Điện. Họ có chung biên giới với Trung quốc và Trung quốc là một đồng minh thân cận với Miến Điện và một trong những đối tác thương mại hàng đầu của họ. Chúng tôi không nghĩ là quân đội Miến Điện chính là kẻ làm ra vụ tập kích này, nhưng có thể họ đã cho phép các sân bay quân sự của họ được sử dụng như địa điểm tập họp cho máy bay tiêm kích Trung quốc.”
Tổng thống nén nhăn mặt. Nước Cộng Hòa Miến Điện không ưa thích gì Hoa Kỳ. Hoa Kỳ đã trừng phạt kinh tế nước này từ cuối thập kỹ 1990 để trừng phạt chính phủ Miến Điện vi phạm nhân quyền càng ngày càng trầm trọng từ suốt nhiều thập kỷ.
Trong những ngày tháng mà ông còn ở Thượng Viện, chính Wainright đã dẫn đầu một vụ vận động gồm nhiều nước để thuyết phục khối Liên Minh Âu châu thắt chặt hơn các trừng phạt kinh tế của họ chống lại Miến Điện. Chính phủ Miến Điện không có lực lượng quân sự hay kinh tế để trực tiếp chống lại Hoa Kỳ, nhưng họ rất có thể sẵn lòng lợi dụng thời cơ để giúp các bạn bè Trung quốc của họ thọc vào mắt Mỹ một phát thật đau.
“Thôi được rồi.” Tổng thống nói. “Chúng ta có những lựa chọn nào?”
Suốt nhiều giây, không ai lên tiếng.
Cuối cùng, vị Tham Mưu Trưởng chồm người ra phía trước. Lớp da nhăn nheo trên khuôn mặt rám nắng của ông trông rất giống bức tranh trứ danh Ngư Phủ Gloucester do Joseph Margulies vẽ. “Nói thật ra, thưa ngài tổng thống, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta tăng độ lửa lên rồi. Ngay trước khi vụ tập kích vào chiếc Midway xảy ra, chúng ta đã công bố Quy Định Tác Chiến mới cho các lực lượng hải quân trong vùng rồi. Từ khi xảy ra vụ tập kích, chúng ta vẫn đang trong tư thế phòng thủ. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tiếp tục kế hoạch và tấn công chiếc tàu sân bay Trung quốc và mọi đơn vị quân sự của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa trong khu vực.”
Ông tổng thống lắc đầu. “Thượng Đế ơi, tại sao chúng ta lại đi đến mức chạm súng với Hải quân Trung quốc chứ?”
Đô đốc Casey nhướng mày. “Chắc đó là một câu hỏi tu từ, phải không, thưa ngài tổng thống?”
“Không đâu, không tu từ đâu.” Ông tổng thống nói. “Sáng nay, khi đồng hồ báo thức vang lên, tôi không nghĩ là chúng ta sẽ lâm chiến với nước CHNDTH trước giờ ăn trưa đó!”
“Thưa ông, chúng ta không ở trong tình trạng chiến tranh.” Bà bộ trưởng Quốc Phòng nói. “Giao tranh đã leo thang xa hơn những gì chúng ta dự trù, nhưng vẫn còn là một vụ xung đột khu vực, với mức hành quân giới hạn. Chúng ta không ở trong tình trạng chiến tranh với nước CHNDTH.”
Ông tổng thống nhìn sang bà. “Nhưng mà tình hình không có dấu hiệu gì là sẽ bình ổn xuống, phải không? Nó đang leo thang, như bà đã vạch ra đó. Bà có dám bảo đảm là cuộc xung đột này sẽ không lan rộng ra cho đến khi chúng ta lâm vào chiến tranh với Trung quốc không?”
“Thưa ngài, không ạ.” Bà bộ trưởng nói. “Tôi không thể bảo đảm gì hết. Tất cả những gì tôi có thể cống hiến là những lời khuyên tốt nhất của tôi thôi. Mà tôi trang trọng tin rằng nếu chúng ta thối lui lúc này, thì sẽ có chiến tranh đó!”
Đô đốc gật đầu. “Thưa ngài tổng thống, chúng ta nhảy vào vụ cẩu chiến này là để ngăn chặn Ấn Độ phá hủy đập Tam Hiệp. Nếu chúng ta thối lui bây giờ, người Ấn Độ sẽ thi hành cuộc tập kích ấy của họ, như đã lên kế hoạch. Mà ông cũng nhớ điều gì sẽ xảy ra sau đó… Ngập lụt thảm thiết ở lưu vực sông Dương Tử. Ba thành phố lớn sẽ bị xóa sạch và phân nửa cơ sở công nghiệp của Trung quốc sẽ trôi ra biển. Số thương vong lên đến hàng mấy chục triệu người, có thể cả trăm triệu người. Khi Trung quốc phản kích, mà chắc chắn họ sẽ phản kích, họ sẽ đánh cho Ấn Độ trở về thời Đá Đẻo đó!”
“Tôi đồng ý.” Bà bộ trưởng Quốc Phòng nói. “Chúng ta có thể sẽ chứng kiến một cuộc giao tranh bằng vũ khí hạt nhân toàn diện giữa Trung quốc và Ấn Độ. Nhưng mà, cho dù những cuộc phản kích không đến mức hạt nhân đi nữa, con số thương vong cũng vẫn vượt xa tổng số thương vong của Thế Chiến Thứ Hai.”
“Và còn có một khía cạnh khác trong vụ việc này nữa.” Đô đốc Casey nói. “Nếu chúng ta bị đánh sặc máu mũi, mà lại rút lui khỏi cuộc chiến, mức răn đe của nước ta tạo ra sẽ trôi xuống cống mất thôi. Chúng ta sẽ ra hiệu cho toàn thế giới rằng Trung quốc là lực lượng quân sự chủ yếu trên địa cầu. Chẳng khác nào chúng ta trao cương cho họ vậy.”
Ông tổng thống ngồi im suốt nhiều giây. Cuối cùng, ông chậm rãi gật đầu. “OK. Chúng ta ở lại vòng chiến vậy. Xem ra bất cứ lựa chọn nào khác cũng chỉ đưa đến càng nhiều đổ máu về lâu về dài thôi.”
Ông quay sang vị đô đốc. “Chúng ta có sẵn sàng cho chuyện này không? Phương tiện chiến đấu chủ yếu của chúng ta đã bị hư hại rồi. Có thể là tàn phế nữa. Theo tôi thấy, chúng ta có thể là không có sức để làm chuyện này.”
“Chúng ta sẽ phải chuyển thêm vài khí tài đến khu vực hành động.” Đô đốc Casey đáp. “Nhưng bước đầu của chúng ta phải làm là gửi lời đến cho các đơn vị trong khu vực. Tấn công đám người xấu và tấn công ngay tức khắc.”
Tổng thống Wainright xoa nắn sau gáy. “Họ làm được không?”
Viên Tham Mưu Trưởng nghiêm trọng gật đầu. “Nếu chúng ta ra lệnh cho họ, thưa ngài tổng thống, tôi xin hứa với ngài rằng họ sẽ làm được.”
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva