Chương 43
húng ta có thể điều trị vết thương cho Nathan ở Taos[1],” Ethan nói. “Nhưng còn Shea thì sao? Làm sao chúng ta giải thích được những vết thương như thế chứ? Anh nghĩ khi cô ấy lấy đi đau đớn thì vết thương ảo kia cũng nhanh chóng biến mất phải không?”
Họ vẫn còn cách điểm hẹn hai cây số. Ethan và Garrett chạy thật nhanh vượt qua địa hình, vẫn dễ dàng theo kịp Sam và những người khác, cứ như Nathan chẳng nặng là bao. “Có muốn tôi và Dolphin giúp không?” Cole hỏi Garrett.
Garrett lắc đầu và tiếp tục di chuyển. Nathan ngừng tập trung vào Shea để trả lời câu hỏi của Ethan. “Shea sẽ tự chữa lành. Hay thường là như vậy. Vết thương chỉ kéo dài tạm thời thôi. Nhưng bây giờ thì em không biết. Joe và Van nói rằng cô ấy mất ý thức và không có phản ứng.
Em chẳng thể liên lạc với cô ấy. Joe cũng không làm được. Cứ như cô ấy đã chết nhưng vẫn cảm nhận được những gì xảy ra cho em và tự động lấy đi đau đớn, vì cô ấy không muốn em chịu đựng nó. Nhưng cô ấy không đủ sức để làm việc đó. Và nếu em không thể làm cho cô ấy bình tĩnh lại, cô ấy sẽ chảy máu cho đến chết.” “Chúng ta gần đến nơi rồi,” Sam nói bằng giọng bình tĩnh và trấn an.
Nhưng đấy là Sam. Hiếm khi anh ấy mất bình tĩnh. Ánh mắt của anh ấy mang vẻ lo lắng, nhưng anh ấy vẫn giữ bình tĩnh. Và giờ Nathan lấy làm cảm kích điều đó vì một trong số họ cần phải trấn tĩnh trong khi anh thực sự sắp mất lý trí rồi. “Họ sẽ cầm máu cho Shea đến khi tới điểm hẹn,” Sam nói với Nathan.
“Máy bay đang chờ sẵn ở đó. Chúng ta sẽ tách ra. Bọn anh sẽ đưa chú và Shea đến Taos. Những người khác có thể lấy xe và gặp chúng ta ở đấy.” “Tình trạng của Shea thế nào rồi ạ?” Nathan sợ hãi hỏi. Sam mím môi. “Chẳng có gì thay đổi cả.” Tất cả họ đều thinh lặng và rảo bước nhanh hơn.
Trong khi không thể thấy đau đớn, Nathan lại có thể cảm nhận những ảnh hưởng của vết thương. Anh là người xử lý thông tin hơi chậm. Có vẻ mặt đất di chuyển từ từ bên dưới anh. Mọi thứ như chuyển động lặp lại chầm chậm tệ hại. Và điều đó khiến anh khó chịu. Giờ Shea không chỉ chịu đựng hậu quả của màn đối xử kia mà còn đang lấy đi đau đớn của anh nữa.
Cuối cùng họ cũng vượt qua rừng cây để đến nơi trực thăng đang chờ sẵn. Garrett và Ethan từ từ đặt Nathan xuống. Anh đặt tay vào bên sườn và sải bước tiến về phía trước. Toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào Joe, người đang ôm Shea và đứng bên cạnh máy bay. Điều làm anh sợ nhất chính là lượng máu dính trên quần áo của anh trai.
Và chính Shea nằm yếu ớt trong vòng tay anh ấy. “Vào trong thôi,” Joe ra lệnh. Khi Nathan định phải đối, Joe liền nhe răng gầm gừ. “Cứ vào đi. Anh sẽ giao cô ấy cho chú khi chú an toàn ở trong máy bay. Mẹ kiếp, anh sẽ không để mất đứa nào đâu.” Với sự trợ giúp của Garrett, Nathan bò vào, ngồi ở phía trong cùng của chiếc ghế, nơi anh có thể dựa vào tường.
Joe vẫn ôm Shea, bước theo sau, ngồi cạnh Nathan rồi nhẹ nhàng đặt cô vào vòng tay anh. “Chú phải ngăn Shea lại,” Joe nói dữ dội. “Chết tiệt, nếu không thể liên kết với cô ấy, chú sẽ mất cô ấy đấy.” Nathan ôm Shea vào lòng rồi ấn môi lên vầng trán mát lạnh của cô. Người con gái quan trọng đang nằm trong vòng tay anh và sắp chết, bởi vì cô đã liều lĩnh cứu anh.
Nước mắt làm bỏng rát khóe mi của Nathan. Anh cắn môi để ngăn nó lại trong khi lặng lẽ cầu xin cô trở về với mình. Anh đây, cưng ơi. Anh ở ngay đây và đang ôm em này. Anh ổn. Em có thể cảm thấy anh không, Shea? Em có thể cảm nhận anh yêu em nhiều đến thế nào hay không? Chiến đấu để quay về với anh đi.
Hãy làm điều đó vì anh. Vì chúng ta. Anh muốn được ở bên em mãi mãi. Anh vuốt má cô kèm theo những nụ hôn dịu dàng. Anh hoàn toàn phớt lờ Donovan, người đang quỳ trước mặt họ và đặt cả hai tay bên hông của Shea để làm chậm dòng máu cứ chảy đều đều. Nathan áp trán mình vào trán cô.
Hãy cảm nhận anh, Shea. Cảm nhận tình yêu của anh. Hãy nghe lời anh. Trở về với anh đi. Em phải thoát khỏi tình trạng này. Em hãy cho mình cơ hội để tự chữa lành. Anh không thể mất em, cưng ơi. Em cương quyết bảo vệ và cứu anh. Chết tiệt, vậy hãy quay lại bên anh đi. Anh sẽ sống và em chắc chắn cũng sẽ không chết vì anh.
Nếu quyết tâm bảo vệ anh, em tốt hơn nên ngừng lại vì đó sẽ là việc làm ngu ngốc đấy. Nathan. Là nó. Một tiếng thì thầm yếu ớt trong tâm trí, nhưng anh vẫn nghe thấy. Hơn thế, anh có thể cảm nhận nó. Anh ôm chặt cô và không còn kìm được nước mắt. Anh đây, cưng ơi. Anh ở đây.
Anh khỏe mà. Anh thề đấy. Anh sẽ ổn thôi. Hãy ngắt kết nối với anh và nói lớn với anh đi. Em đang gây kinh hoàng cho mọi người đấy. Trả đau đớn lại cho anh nào, Shea. Đã đến lúc em để ai đó có cơ hội chăm sóc mình rồi. Shea chỉ chớp mắt một lần nhưng đôi mắt không còn vẩn đục nữa.
Cô bối rối ngước nhìn anh như thể cô hoàn toàn không thể nhận thức được anh đang ở đó. “Nathan,” cô thì thầm lớn lên. “Ừ, em yêu. Là anh đây,” Nathan nghẹn lời. “Giờ em hãy tự chữa lành cho mình đi.” Shea rùng mình hít một hơi thật sâu, nhăn mặt vì toàn bộ đau đớn cô đang chịu đựng.
Rồi cảm giác bỏng rát nhanh chóng lướt qua sườn anh. Nó lấy đi mọi sức lực khiến anh chẳng thể phản ứng, cứ ngồi đó như thể không cảm giác được gì. Nathan biết nếu mình co rúm người, cô sẽ lại bảo vệ anh và lấy đau đớn ấy đi. Donovan bỗng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, và trước khi Nathan nhận ra anh ấy sắp làm gì, anh ấy đã đâm kim vào cánh tay anh.
“Thuốc giảm đau,” Donovan khẽ thì thầm nên chỉ có Nathan mới có thể nghe thấy. “Anh biết vết thương ấy làm chú đau, em trai à. Và anh hiểu chú không muốn cô ấy biết điều đó. Nếu chú bắt đầu lịm đi, anh sẽ ôm cô ấy.” Cứ như chuyện đó sẽ xảy ra vậy. Một chút căng thẳng khiến cái cau mày của cô mất dần và vẻ nhẹ nhõm lộ rõ trong mắt cô.
Joe thế vị trí của Donovan, ngồi trước mặt Shea và cẩn thận kéo chiếc áo đẫm máu lên để có thể xác định xem cô còn chảy máu nhiều hay không. Những người khác lưỡng lự, giữ thinh lặng trong suốt chuyến bay. Nét mặt họ lộ vẻ kinh ngạc khi thấy bên sườn của Shea bắt đầu trở lại bình thường.
Nathan biết lần này việc ấy sẽ tốn nhiều thời gian hơn, nhưng anh vẫn cảm thấy hài lòng. Chí ít máu đã chảy chậm lại và cô không còn chịu sự đau đớn thay anh nữa. Anh siết chặt quai hàm khi chống lại cảm giác bỏng rát bên hông. Mặc dù, liều thuốc Donovan đã tiêm cho anh đang bắt đầu có tác dụng, cảm giác mụ mị len lỏi khắp người khiến anh thấy buồn ngủ và mê man.
“Giờ cô cảm thấy thế nào, Shea?” Joe nhẹ nhàng hỏi. Shea từ từ quay lại nhìn anh trai sinh đôi của Nathan. Cô liếm môi, cố mỉm cười, nhưng cô có vẻ quá mệt để làm được việc ấy. Cô chau mày khi xem xét câu hỏi của Joe. Cuối cùng cô thở dài. “Tôi không biết nữa.” Nathan lo lắng khi thấy đôi mắt cô lại lộ chút đờ đẫn.
Như thể cô đã dồn hết sức lực cuối cùng để giúp anh rồi yếu đi khi anh cầu xin cô ngừng lại. Anh có thể cảm thấy tình trạng kiệt sức và bối rối đang dội vào người cô theo từng đợt liên tiếp. Cô nhìn từng người trong máy bay nhưng chẳng hề có sự ghi nhận nào trong mắt cô, mặc dù anh hiểu cô biết họ là ai.
Shea quay mặt vào ngực anh, sau đó thì thầm nhỏ đến nỗi anh chẳng thể nghe thấy cô vừa nói gì. Anh cúi đầu thật sát rồi chạm nhẹ vào má cô. “Em đã nói gì thế cưng?” Shea dịch người đủ để anh có thể nhìn thấy miệng cô, rồi cô thì thầm, “Hãy hứa với em là anh sẽ ổn."
Chú thích
[1] Là một thị trấn ở hạt Taos, khu vực Bắc Trung của tiểu bang New Mexico, Mỹ. Thị trấn nằm gần bộ lạc Taos Pueblo, cái tên được đặt theo tên của người Mỹ bản địa.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm