Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46
K
hi Kỳ Phong đá bay cánh cửa bị khóa chặt, đập vào mắt hắn là hình ảnh nữ tử áo trắng kia trước ngực áo nhuộm một vạt đỏ tươi. Nàng nằm trên giường, cả người co lại vì đau, khuôn mặt tái nhợt ko còn chút huyết sắc, hai hàng lông mày nhíu lại thật sâu, dường như đã ngất đi mà cơn đau vẫn ko thôi hành hạ.
Trong chốc lát, hắn tưởng chính mình sẽ phẫn nộ mà tiến lên bóp chết nữ tử này, thành toàn cho nàng. Lại còn đem cửa khóa trái, nàng là muốn chết mà!
Vũ Quân cảm giác cơ thể ngày càng ko ổn rồi. Một đợt lạnh đến đóng băng, lại một đợt nóng đến tan cả ý thức. Nàng vốn đắc ý đã có cách giải phong bế mà chần chừ ở lại bên Mạc Kỳ Phong, ko nghĩ tới quái khí trong người cũng ngày càng ác liệt. Mạng nhỏ này của nàng, chỉ sợ thật sẽ bỏ lại ở Huyền Vương phủ này mất.
Từng đợt hàn khí xâm nhập, lấn át luồng khí nóng đến tan chảy trong người Vũ Quân, cơ thể như rơi vào hầm băng ngàn năm, lạnh đến nỗi nàng nghĩ, lục phủ ngũ tạng chắc hẳn cũng đóng băng luôn rồi.
Chợt luồng khí tức nhu hòa tràn vào cơ thể, đem khí lạnh kia từng trấn áp. Vũ Quân ý thức mơ màng, cọ cọ người muốn đến gần nguồn khí kia hơn một chút. Thật sự rất thoải mái! Luồng khí kia đem quái khí nóng lạnh trong người Vũ Quân dần dần chế ngự, ko cho chúng chạy lung tung nữa. Cả linh hồn sắp bay ra ngoài của nàng cũng được an lành kéo lại. Hai mắt nàng muốn mở ra nhìn một chút, lại như có đeo chì, nặng nề khép lại. Cơn buồn ngủ cũng ko hẹn trước mà kéo đến.
Tia sáng đầu tiên của buổi sáng khẽ nhảy nhót trên cành cây, gió cũng tinh nghịch trêu chọc từng chiếc lá. Vũ Quân khẽ trở mình, còn có thể sống sót sau đêm qua quả thật là kỳ tích. Sau lần này, nàng hiểu rõ chính mình ko thể tiếp tục chần chừ nữa. Nếu ko nhanh chóng phá giải phong bế kinh mạch, dùng nội công chế ngự hai luồng quái khí này, thứ phải đánh đổi, sẽ là mạng của nàng.
Mi mắt khẽ động, thứ đầu tiên đập vào mắt Vũ Quân là khuôn mặt yêu nghiệt của ai đó. Cựa mình một chút, lại phát hiện bản thân nằm gọn trong vòng tay của hắn. Mạc Kỳ Phong là người đêm qua độ khí cho nàng, cũng chính hắn ôm nàng cả đêm. Trong lòng Vũ Quân ảo não ko thôi, nàng còn chưa có quên đêm qua chính mình cọ cọ sấn vào lòng hắn đâu! Cảm giác luôn là thứ chân thật nhất, vả lại trí nhớ của nàng cũng chưa có kém đến mức quên đi cảm giác của chính mình. Trời sắp sáng. Vũ Quân chợt thấy luyến tiếc. Mong mặt trời ngủ quên một lát, để nàng được gần hắn thêm một lát.
“Tỉnh rồi?”
Người trong lòng vừa cựa nhẹ, Kỳ Phong liền tỉnh giấc. Hắn trước này ngủ đều ko sâu giấc, chỉ một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức. Hiện tại có chút ko dám tin, đêm qua hắn thực sự ngủ an ổn. Cũng ko nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn mới lại có giấc ngủ yên bình như vậy.
“Đêm qua là ngươi cứu ta?”
“Bổn vương chưa cho phép cô chết. Cô nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Vũ Quân dở khóc dở cười. Thứ nhất nàng ko có muốn chết. Sinh mệnh của nàng quý như vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy nuôi mất bao nhiêu tiền, cứ như vậy chết đi thì thật có lỗi với bản thân. Thứ hai, người này tại sao lại ko nói lý lẽ như vậy? Mạng của nàng từ khi nào thuộc quyền của hắn rồi? Đến chết cũng cần hắn cho phép. Nam nhân này, ko phải nghĩ mình là Diêm Vương thật chứ?
“Đêm qua, cảm ơn ngươi!”
Vũ Quân cũng rất thành thật cảm tạ. Quả thật nếu đêm qua hắn ko đến kịp thời, hồn nhỏ này của nàng hôm nay có lẽ đã được dẫn xuống Diêm La điện rồi. Nàng vốn ko ngờ hắn sẽ đến. Lần trước, người giúp nàng độ khí là Vân Phương, nhưng mười ngày trước, ông bị Mạc đế cử đi biên giới thị sát quan tình, nhất thời ko thể trở về kịp. Từ sau khi Sở Tích Hương quay về, số lần nàng gặp Mạc Kỳ Phong đếm trên đầu ngón tay, nàng ko nghĩ hắn sẽ nhớ cái ngày đau khổ này của nàng.
Vị vương gia nào đó lạnh mặt, rất ko tự nhiên ngồi dậy, phất tay áo rời đi. Nếu còn tiếp tục ở lại, hắn ko biết mình sẽ làm gì. Đêm qua hắn bận công vụ, thật khuya mới rời khỏi thư phòng, nhìn thấy vầng trăng treo trên trời tròn vành vạnh, cái gì cũng ko kịp nghĩ nữa, lao đến Cô Vân các.
Khoảnh khắc đạp cửa xông vào, Kỳ Phong cũng ko rõ cảm giác đang sôi sục trong lòng mình là thứ gì. Hắn cảm thấy phẫn nộ, nàng ta cứ như vậy coi nhẹ mạng sống của chính mình. Nàng có bao nhiêu người thương kẻ xót, bao nhiêu người vì nàng mà lo lắng, vì nàng mà bôn ba xuôi ngược, nàng xem nhẹ mạng sống của mình, cũng ko hề nghĩ tới cảm giác của những người vì nàng mà suy nghĩ. Nhưng dường như hắn ko chỉ phẫn nộ, vì hắn dường như thấy mình sợ hãi. Trong khoảnh khắc nào đó, hình như bàn tay hắn đã run lên. Kỳ Phong thật nghĩ ko ra, hắn thực sự có sợ hãi sao? Rốt cuộc hắn sợ cái gì?
“Ngươi nói cái gì? Đêm qua Phong ca ca ở lại Cô Vân các?”
“Chính mắt nô tỳ thấy sáng nay Vương gia mới rời khỏi.”
Bàn tay Sở Tích Hương trong tay áo khẽ xiết chặt, đáy mắt lóe lên một tia độc ác. Nàng vốn định một tay thúc đẩy chuyện của Chiêu Dương và Vân Vũ Quân, chỉ ko ngờ tới Phong ca ca trước nay luôn ko gần nữ sắc lại cùng nàng ta hòa hợp như vậy. Vân Vũ Quân này, chính là một mối họa, để lại ngày nào, sẽ càng thêm nguy cơ ngày đó!
Nửa đêm, Vũ Quân trằn trọc ko ngủ được. Thời hạn của nàng đã gần hết, nếu Tiếu Nhi ko nhanh chóng tìm được huyết liên, cho dù nàng có liều mạng phá vỡ phong bế, chỉ sợ kinh mạch cũng tổn thương nặng nề. Ko tự chủ nhớ đến Mạc Kỳ Phong, trong lòng vẫn là luyến tiếc rời đi. Nàng ko cầu chân tình của hắn, chỉ là lâu ngày kề cận, cho dù trong lòng hắn ko có nàng, nàng cũng ko cách nào ngăn cản trái tim mình rung động.
“Hú ú ú ú…”
Tiếng sói hú vào ban đêm tĩnh mịch càng trở nên vang dội, Vũ Quân vội vã lật chăn đứng dậy, nâng cao cảnh giác. Bản năng hoang dã của Tiểu Hắc ko vì nó đang sống trong nhân loại mà mai một, ban đêm chính là lúc cảnh giác của loài sói lên cao nhất. Có thể khiến Tiểu Hắc điên cuồng như vậy, xem ra đêm nay Cô Vân các của nàng lại có khách ghé thăm rồi.
Cái bóng trắng của Tiểu Hắc vụt đến bên chân Vũ Quân, móng vuốt của nó cào cào trên sàn gỗ “kẽo kẹt” thật nhức tai. Một bóng đen cũng theo đó hạ xuống căn phòng tối om, sát khí nồng đậm tản ra uy hiếp.
Tiểu Hắc che chắn phía trước Vũ Quân, lần nữa ngửa cổ hú lên, trong mắt nhìn người áo đen kia vằn lên tia máu đỏ tươi. Một người một sói, gườm gườm nhìn nhau. Người kia đương nhiên đã hiểu, hôm nay nếu muốn lấy mạng nữ tử kia, trước hết phải giải quyết được con sói cản đường này.
“Húúú…..”
“Quéc….” Ngoài ý muốn, tiếng chim ưng gầm lên ngày càng gần khiến hai mắt Tiểu Hắc càng long lên phấn khích.
Người áo đen cũng ngây người trong chốc lát. Vũ Quân băng người về phía cửa, chạy ra sân. Mạng nhỏ này của nàng bao nhiêu quý giá, ko phải ngươi muốn liền có thể lấy đi được.
“Muốn chạy? Đừng hòng!”
Người áo đen phi theo sau, trường kiếm nhằm hướng Vũ Quân mà công kích. Nữ tử này bất lợi với đại nghiệp của bọn họ, hôm nay hắn đã tới, tuyệt đối ko thể để nàng sống sót.
Lợi kiếm lao đi, Vũ Quân tránh né ko kịp, Tiểu Hắc nhảy phốc lên cách mặt đất hai thước, nhằm cánh tay kẻ kia cắn tới. Mắt thấy kiếm sắc gần trong gang tấc, Vũ Quân dù linh hoạt lùi lại, tốc độ cũng ko thể cùng kiếm khí so sánh. Chợt, dường như có gì đó vụt qua trước mắt.
“Quéc….”
Mãnh ưng thét lớn, thanh kiếm nó vừa bắt được vỡ vụn thành nhiều mảnh. Chim ưng bay vút lên ko trung, lần nữa lao xuống nhằm người áo đen công kích. Vũ Quân ngây ngốc nhìn một màn này, cả người bị dọa cho sợ hãi. Con chim ưng này, nội lực quả thật khủng bố!
Người áo đen hiển nhiên ko ngờ việc lớn sắp thành, lại giữa đường nhảy ra một con chim ưng cản trở, chính mình lâm vào thể tiến thoái lưỡng nan. Một bên, con sói điên kia đã bắt được một tay hắn, ngoạm lấy ko buông. Một bên, hắn phải dùng tay ko chống lại công kích của con chim ưng nội lực phi thường kia. Chim ưng hoang dã dù có hung mãnh, khôn ngoan thế nào cũng ko thể từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm như vậy. Cách lý giải duy nhất, hắn lần này tương ngộ Huyết Ưng huyền thoại của Huyền Vương gia rồi!
“Hú….”
Tiểu Hắc tru lớn một tiếng, đem một cánh tay của người áo đen vặt xuống, huyết nhục mơ hồ. Huyết Ưng cũng ko chịu yếu thế, đem hai chân trái phải của hắn đánh gãy. Vị thích khách vừa mới lúc nãy sắp thành công trong gang tấc, bây giờ ko những thất bại, còn bị biến thành bộ dạng thê thảm ko nỡ nhìn.
Trong chốc lát, sân viện Cô Vân các sáng bừng đèn đuốc. Binh lính vây quanh tầng trong tầng ngoài. Thích khách phun ra một ngụm máu đen, thân hình to lớn thẳng tắp đổ ập xuống. Người này là tử sĩ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
Quân Dao
Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi - Quân Dao
https://isach.info/story.php?story=lanh_vuong_gia_lanh_vuong_phi__quan_dao