Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Vĩnh Cửu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 45
H
ọ rời đi vào ngày hôm sau và bắt đầu chuyến lái xe đường dài quay trở về Burlington. Decker gần như không nói gì, và mọi câu hỏi mà Jamison dành cho anh phần lớn đều bị ngó lơ. Cuối cùng cô từ bỏ và mở đài phát thanh. Họ dừng lại dùng bữa ở một quán ăn cho dân lái xe tải khi xuống khỏi đường cao tốc. Giữa một biển xe khổng lồ, Jamison đậu chiếc xe cỏn con của mình vào một chỗ còn trống và họ xuống xe.
Decker đang di chuyển trong tư thế người cứng đờ. Cô để ý thấy.
“Xin lỗi, ghế chật quá,” cô nói.
Anh day cổ, vươn thẳng lưng cho tới khi nghe thấy một tiếng rắc nhỏ, và nói, “Tôi đói rồi.”
Quán ăn này đông nghịt khách, và họ được dẫn tới chỗ một cái bàn ở phía sau góc, bên cạnh khu đặt bàn bida. Tại đây các tài xế xe tải đánh bi và đặt cược kết quả. Bên cạnh đó là một cửa hàng quà tặng, tại đây các món đồ phổ biến nhất dường như là đồ lót và đồ chơi người lớn dành tặng cho các phu nhân hoặc bạn gái ở nhà.
Họ gọi món, và Decker xúc đường bỏ vào tách cà phê của mình trong khi mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn đá.
Một bài hát của Bonnie Raitt vang nhè nhẹ khắp phòng từ một cái hộp chơi nhạc.
Jamison nhìn các hoạt động diễn ra ở xung quanh, bao gồm một người đàn ông đội nón kiểu cao bồi đương cưỡi trên lưng con ngựa điện, và ở yên trên đó được vài giây trước khi bị hất xuống, tạo trò vui cho bạn bè của mình.
Decker gãi gãi vàl bộ rậ rồi đưa mắt nhìn cô.
“Cô cần bắt máy bay và đi xa khỏi tôi nhất có thể. Cô hiểu điều đó chứ?”
“Tôi tưởng chúng ta đã từng thảo luận chuyện này và thống nhất rồi. Andy Jackson là - ”
“Anh ấy là bạn và là thầy hướng dẫn của cô. Và vì là bạn và là thầy của cô, anh ấy sẽ không muốn cô bị sát hại.”
“Tôi mang bình sịt hơi cay và - ”
“Có thể ngay lúc này chúng đang ở đây, cô biết chứ. Quan sát chúng ta. Quan sát cô.”
“Anh chỉ đang cố dọa cho tôi sợ.”
“Tôi không cần phải dọa cô, Jamison ạ. Cô là một người thông minh, nghĩa là cô đã đang biết sợ rồi.”
Đồ ăn tới, và họ dùng bữa trong im lặn, cả hai dường như đều đang cố tránh ánh mắt của người còn lại. Khi hóa được được mang tới, Decker trả tiền.
“Anh không nợ tôi gì cả,” cô nói.
“Tôi ăn nhiều hơn cô rất nhiều. Chia tiền là không công bằng.”
Họ cùng trở ra xe. Decker thận trọng quan sát xung quanh, dù vờ như đang không làm vậy.
☆☆☆
“Anh muốn tôi thả anh ở đâu?” Jamison hỏi khi họ lái xe đi dọc các con phố sau khi đã về tới Burlington. “Nhà trọ của anh, trường học, hay sở cảnh sát? Kiếp sau?”
“Cô sẽ lên máy bay chứ?”
Cô quay đầu lại nhìn anh. “Tôi không biết nữa,” cô nói nhỏ.
“Tôi nghe nói Florida thời điểm này ổn lắm. Hoặc có thề là Miami?”
“Tôi không thích trốn tránh khỏi rắc rối.”
“Đây không phải là rắc rối. Chuyện còn hơn cả vậy. Là về chuyện bảo toàn tính mạng.”
“Thế còn anh thì sao? Anh sẽ ở lại, đúng không? Anh sẽ không nhảy lên máy bay và đào tẩu đâu nhỉ?”
“Tôi sẽ ở lại. Và cô có thể thả tôi ở nhà trọ.” Là tất cả những gì Decker nói.
Cô làm theo. Khi bước xuống khỏi xe, Decker nói. “Đi hoặc ở. Dù thế nào, hãy báo cho tôi biết, được chứ?”
Cô gật đầu và sau đó lái xe rời đi.
Decker đi vào phòng, tắm rửa, ngủ một chút, rồi sau đó đi trở ra, bắt chuyến xe bus tới trường Mansfield ở đầu kia thành phố.
Anh xuống xe ở một góc phố, ngước mắt nhìn mặt tiền đã phai màu của ngôi trường cấp ba, rồi bước vào trong.
Lancaster gặp anh trong thư viện. Trông chị gầy gò và xanh xao hơn, và tay trái của chị run lên bần bật, khiến chị phải đút nó vào trong túi quần. Họ ngồi phía cuối thư viện và anh kể cho chị nghe các sự kiện đã diễn ra trong hai ngày qua.
“Vậy anh có nghĩ Jamison sẽ nghe theo lời khuyên của anh không?” chị hỏi.
Anh nhún vai. “Tôi hi vọng là có. Tôi không ép cô ấy rời đi được.”
“Ừm, Chris Sizemore cũng không ở trong thành phố, và trông kết cục của anh ta kìa.”
“Chúng không thể truy sát tất cả mọi người đâu, Mary ạ. Đây không phải là một tổ chức bí mật với nguồn lực vô hạn. Chỉ có hai người thôi. Tài giỏi và có phương pháp, nhưng chỉ có hai người.”
“Đây không phải là một thông tin chính xác. Đó là suy đoán từ phía anh. Giống như suy đoán của tôi về 7-Eleven ấy.”
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. “Thực sự ra, cô nói đúng. Ở đây có tìm ra được gì không?”
Chị lắc đầu. “Quân đội đãi bôi được năm câu là sẽ ủng hộ. Khả năng là cũng chả cung cấp thêm được gì nhiều đâu. Pháp chứng cũng đang đi vào ngõ cụt. Chúng ta biết kẻ nổ súng đi vào, di chuyển xung quanh và rời đi như thế nào, nhưng phát hiện đó cũng không giúp chúng ta đính hướng nên làm gì tiếp theo, Amos ạ.”
“Điểm duy nhất chứng minh được là mối liên hệ đối với tôi. Nó đã dẫn tôi đến Chicago và tìm đến viện nghiên cứu. Manh mối đó được xác nhận bằng việc Chris Sizemore bị sát hại. Cách duy nhất chúng có thể biết được về anh ta, và về nỗi bất bình mà anh ta dành cho tôi, đó là hoặc chúng từng ở đó, hoặc biết về những gì diễn ra ở đó hai mươi năm trước.”
“Và anh không nhớ lại được gì có thể giúp ích cho chúng ta à? Trong số tất cả những người đến và đi ở nơi đó hồi anh vẫn còn ở đấy?”
Decker ngả người ra sau ghế, và nhìn xung quanh vào các điều tra viên ngồi ở các vị trí khác nhau miệt mài nghiên cứu các chi tiết vụ án. Nhưng anh có thể nhìn thấy trong ánh mắt và cử chỉ của họ nguồn năng lượng đã sắp cạn kiệt, một nỗi phiền muộn bao trùm họ. Anh đã từng chứng kiến các vụ án đi vào bế tắt như thế này. Dần dà họ tin rằng họ sẽ không tìm được lời giải cho vụ án. Rằng họ sẽ không thể tóm được kẻ đã gây ra việc này. Nó đang hút kiệt sinh lực của tất cả mọi người.
Anh lại đưa mắt nhìn về phía Lancaster. “Mối liên hệ duy nhất ngay lúc này là Leopold, nhưng tôi biết chắc chắn là hắn chưa từng ở viện. Khả năng khả thi duy nhất là hắn và Sizemore là cùng một người. Nhưng cho dù đó là giả định rất rất mong manh, thì giờ giả định đó cũng đã bị phản bác.”
“Ừm, chúng ta đã thấy rằng những kẻ này có thể đánh lạc hướng nhận định về vẻ ngoài. Chúng biến một con người bé nhỏ trở nên to lớn. Và chúng ta đã phát đi thông báo truy tìm Leopold khá lâu rồi, nhưng chẳng thu được gì. Gã này cứ như là đã tan biến.”
“Và cũng không có dấu vết gì của ả phục vụ ở quán bar à?”
“Không có gì. Có thể là nam hoặc nữ, theo lời người phục vụ quầy bar.”
“Lại là nhận định dựa trên vẻ ngoài. Một gã đàn ông đóng giả làm phụ nữ. Và hắn đã làm rất tốt. Tôi đã tin thật. Và hắn còn phục vụ bia cho tôi. Cách tôi vài phân mà tôi không hề nghi ngờ gì.”
“Anh có tin là ả phục vụ đó tham gia vào việc này không?”
“Người phục vụ quầy bar khai với FBI là ả biến mất khoảng năm phút trước khj Leopold rời đi, và chưa từng quay lại. Có thể là trùng hợp, nhưng tôi không nghĩ thế.”
“Được rồi, nhưng như thế thì nó vẫn không phải là thông tin chính xác. Hiện giờ thì chưa.” Chị lật tìm một ít giấy tờ. “Nhưng tôi có cái thông tin này đúng chính xác đây.”
Anh ngồi thẳng dây. “Cái gì?”
“Sáu học sinh và ba người lớn bị sát hại tại ngôi trường này. Năm trong số học sinh là nam.”
“Và Debbie Watson là nữ sinh duy nhất.”
“Nhưng cả năm nam sinh đều trong đội bóng bầu dục. Nói cho đúng thì chỉ có ba người là cầu thủ. Một người là quản lí của đội, và người còn lại mới bị đuổi khỏi đội gần đây do vi phạm gì đó.”
Decker ngồi thẳng người hơn nữa. “Beth Watson có nói rằng Jimmy Schikel chơi trong đội. Nhưng tôi không liên hệ những người khác cũng có mặt trong đội. Bởi vì danh sách nạn nhân còn có Debbie và những người lớn khác.”
“Và Joe Krammer, mặc dù là giáo viên thể dục, song cũng là huấn luyện viên của đội bóng bầu dục.”
“Còn trợ lí hiệu trưởng thì sao?”
“Tôi không tìm được liên hệ gì giữa Barry Dresden với đội bóng. Anh ta không có con cái học ở trường, nghĩa là gia đình họ không thể có người trong đội bóng. Và rồi, còn Andy Jackson.”
“Nhưng anh ta bị sát hại do chạm mặt với kẻ nổ súng. Có thể là những người khác bị nhắm sẵn do có mối liên hệ với đội bóng bầu dục.”
“Nhưng Dresden không có mối liên hệ như thêz.”
“Nhưng còn tất cả các nạn nhân là nam sinh cộng thêm huấn luyện viên thì lại liên quan đến đội bóng? Không thể nào là trùng hợp đâu, Mary ạ. Không thể có chuyện đó được đâu. Có rất nhiều mục tiêu trong mỗi phòng học. Hắn phải biết hắn chuẩn bị nhắm bắn ai. Chờ chút, tất cả các nạn nhân đều cao lớn đúng không? Ngoại hình của họ trông giống vận động viên bóng bầu dục không?”
“Có hai người, những người khác thì kích thước trung bình. Thế nên tôi khá nghi ngờ việc hắn chọn họ chỉ vì ngoại hình của họ. Vào các ngày hứ Sáu họ sẽ mặc quần áo đấu trước trận bóng, nhưng vụ nổ súng không diễn ra vào ngày thứ sáu. Nhưng hắn có thể dễ dàng tìm ra ai nằm trong đội bóng. Và hắn có thể tìm được cả thời khóa biểu của họ nữa. Hoặc có thể là Debbie đã kể với hắn. Và nếu như vậy, có lẽ cô bé biết hắn đang lên kế hoạch làm gì.” Chị dừng lại. “Nhưng dù thế nào, tôi muốn anh biết tôi đã phát hiện được những gì.”
Anh nhìn chị với vẻ tán dương. “Làm tốt lắm, Mary ạ. Không ai nhận ra điều này, bao gồm cả tôi.”
Chị mỉm cười, vẻ mệt mỏi. “Ừm, tôi không quen với việc phát hiện được cái gì đó trước anh, thế nên cảm giác đúng là rất sướng. Nhưng, thế nghĩa là sao, Amos nhỉ?”
“Tôi từng chơi cho đội bóng bầu dục ở đây. Chúng lấy đi tất cả cúp của tôi. Một phần trong cuộc báo thù của chúng.” Anh lặng đi.
“Gì cơ?”
“Dresden, trợ lí hiệu trưởng, là bị chúng nhắm sẵn. Kẻ nổ súng đi vào văn phòng để sát hại anh ấy. Debbie và Jackson thì có thể giải thích như vậy được. Nhưng Dresden thì không. Nếu không có liên hệ nào với đội bóng, thì tại sao anh ấy lại bị sát hại?”
“Ý anh là lí do có thể không phải là vì anh chơi bóng ở đây? Mặc dù chúng đã lấy đi cúp sao?”
“Phải. Nhưng nếu không phải là thế thì là gì?”
“Tôi không nghĩ ra,” Lancaster thừa nhận.
“Ừm, cứ dằn vặt trong vô vọng cũng chẳng có lợi gì chừng nào chưa tìm ra được gì thêm. Nhưng có một nơi nầy chúng ta phải đến cái đã.”
“Đến? Đến đâu?”
“Quán bar.”
“Anh khát à?”
“Ừ, nhưng không phải khát bia.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Vĩnh Cửu
David Baldacci
Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_vinh_cuu__david_baldacci