Chương 45
an đưa xe vào lề đường, nhìn qua cửa sổ căn nhà khung chữ A xập xệ trên con phố trồng một dãy cây mận trong thành phố Everett, và kiểm tra lại địa chỉ. Anh đã dành cả buổi sáng để tra cứu các hồ sơ trực tuyến của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ. Giấy phép kinh doanh của Dirty Ernie’s đã hết hiệu lực sau một năm. Đại diện đăng ký là một người tên A. Gotchley, nhưng địa chỉ cung cấp đó không còn đúng nữa và số điện thoại đăng ký đã mất kết nối. Dan tiếp tục kiểm tra các doanh nghiệp khác đăng ký với cùng chủ sở hữu, và máy tính đã lọc ra hàng chục mã số thuế: các công ty phát triển, các công ty xây dựng, hai quán bar, một tiệm cầm đồ, một công ty bất động sản, một công ty sửa chữa cửa và cửa sổ. Gần đây nhất là một công ty trách nhiệm hữu hạn có tên Chuyên phục hồi nhà khung chữ A, với địa chỉ ở Everett, cách thành phố Seattle bốn mươi tám ki-lô-mét về phía bắc.
Nếu tình trạng của nhà cửa là dấu hiệu thì A. Gotchley đã có những sự đầu tư nghèo nàn. Nó trông như một căn nhà đổ nát, vách gỗ không sơn, hiên trước nhà bị nghiêng, lối đi bộ lát bê tông đã vỡ, và bãi cỏ ngả nâu đang mọc um tùm toàn cây bồ công anh.
Dan bước ra từ chiếc Tahoe và đi vòng qua mui xe để lên vỉa hè. Anh ngay lập tức để ý thấy biển đề Bán nhà nằm phía trước ngay bên cánh trái. Ngoài ra còn có hai tấm biển nữa ở phía trước hai ngôi nhà trong dãy, nhưng chúng đề Đã bán. Ba căn nhà trông gần như giống hệt nhau đến từng vết nứt gãy. Trên thực tế thì cả bốn căn có kiến trúc hệt như nhau. Có lẽ rốt cuộc thì A. Gotchley cũng không phải là vụ đầu tư tồi.
Dan cảm thấy những bậc thang gỗ lún xuống dưới sức nặng của mình. Các tấm ván cũng có cảm giác ọp ẹp, như thể một tấm gỗ có thể gãy bất cứ lúc nào. Anh khẽ khàng bước và gõ lên cánh cửa trước đã bị mòn và sờn lộ ra lớp gỗ mộc. Một phụ nữ trả lời, mặc chiếc quần yếm họa sĩ rải rác các vết sơn và chiếc mũ lưỡi trai dính sơn đội ngược che đi mái tóc ngắn đã ngả xám được vén sau tai.
Dan mỉm cười. “Có vẻ tôi đã làm phiền bà vào đúng thời điểm tồi tệ. Tôi đang tìm A. Gotchley.”
“Anh đang nhìn A. Gotchley đây. Anh có thể là ai được nhỉ?” Gotchley có nhiều chiếc khuyên xỏ trên lỗ tai phải và viên kim cương nhỏ trên cánh mũi trái, càng tạo cho bà ta vẻ trẻ trung, nhưng Dan ước tính từ những ngày đầu bà ta ký kết thành lập doanh nghiệp thì giờ bà ta đã ngoài năm mươi tuổi rồi.
“Tôi có thể là Dan O’Leary.”
“À, Dan O’Leary.” Bà ta lên tiếng, bắt chước giọng nói của người Ai Len. Đôi mắt xanh của bà ta lấp lánh. “Anh đẹp trai thật đấy, Dan O’Leary, và mặc bộ đồ cũng bảnh nữa. Tôi không cho là anh đến để chào giá bán nhà cho tôi, đúng không?”
“Tôi e là không.” Dan nói.
Bà ta bỏ giọng Ai Len đi. “À, thật xấu hổ chết đi được. Anh có biết sơn nhà không?”
Dan mỉm cười. “Tôi có biết một chút, nhưng tôi không mang theo bộ đồ làm việc.”
“Tôi là Alita.” Bà ta tự giới thiệu. “Và anh làm phiền tôi đúng thời điểm đấy. Trừ khi anh tới đưa trát hầu tòa.”
“Không. Tôi chỉ là một người đang tìm kiếm chút thông tin thôi.”
“Vậy thì được rồi. Tôi vừa thay áo mới cho nhà bếp xong, và tôi cần để nó khô đã.”
“Tất cả những ngôi nhà này đều của bà sao, Alita?”
Bà ta bước ra hiên và chỉ vào dãy nhà. “Hai căn đã bán. Cái đó vừa mới được rao bán, và một cái đang bán.”
“Căn nhà này cũng sắp bán sao? Nó trông vẫn còn tốt mà.”
“Anh phải thấy cả ba căn kia khi tôi mua chúng cơ. Những ngôi nhà này đã gần một trăm năm mươi năm tuổi rồi.
“Tôi đồng cảm với bà. Tôi đã sửa lại ngôi nhà của cha mẹ mình ở Cedar Grove, và đã có rất nhiều việc phải làm với nó.” Dan kể, tiếp tục cố gắng tìm ra điểm chung.
“Cedar Grove ở đâu vậy?”
“Bắc Cascade.”
“Ồ, vậy là anh đang cách nhà rất xa.” Bà ta nói. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”
“Tôi đang tìm kiếm thông tin về một doanh nghiệp mà bà sở hữu.”
“Anh sẽ phải nói cụ thể hơn. Tôi là người sáng lập của năm mươi hai doanh nghiệp. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao yêu tôi lắm đấy.”
“Dirty Ernie’s.”
Alita mỉm cười. “À, phải, Dirty Ernie’s Nude Review. Nó tuy có tuổi đời ngắn ngủi nhưng rất vui. Mọi người nói tôi đã mang hội đồng của thành phố đó xích lại gần nhau như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra.”
“Họ đã đóng cửa nó.”
“Quy hoạch lại, không khỏa thân nữa. Ra cái vẻ đoan trang. Tôi đã kinh doanh bận rộn trong khoảng một năm. Đúng là một lũ đạo đức giả. Tất cả bọn họ đều nói rõ hay: quá gần trường học, kích thích các hành vi sai trái, nhưng để tôi nói cho anh nghe, bọn họ lũ lượt kéo đến từ khắp nơi. Không có gì bán được tốt hơn là bia và ngực, Dan ạ, nhớ đấy nhé! Thế anh đang tìm thông tin gì?”
“Bà biết đấy, Alita, nó là một trong những thứ mà tôi sẽ biết khi trông thấy nó.”
“Là chuyện khó nói phải không?”
“Đây là những gì tôi biết. Bà từng có hai vũ công làm việc cho mình. Một người tên là Beth Stinson.”
“Betty Boobs.” Alita nói. “Cô bé ngoan. Dáng đẹp. Kết thúc bi thảm. Tôi nhớ là mình có nghe tin. Quá buồn cho một cô gái trẻ như thế. Và quá ngẫu nhiên. Anh có thể tin nổi là các chính trị gia đã sử dụng vụ việc đó để đóng cửa câu lạc bộ của tôi không? Nói là nó thu hút toàn lũ người xấu. Anh là cớm đấy à?”
“Một luật sư. Vũ công kia là Celeste Bingham.”
“Bing Cherry. Kín đáo hơn. Hiền lành hơn Beth. Không ở lại lâu. Họ là những người bạn học cùng trường trung học nếu tôi nhớ chính xác.”
“Bà có trí nhớ tốt đấy.”
“Với những người tốt, những mối tình đẹp, và rượu ngon.”
“Bà có nhớ được tất cả nhân viên của mình không?”
“Có năm mươi hai doanh nghiệp đấy, Dan O’Leary. Cho tôi một cái tên đi.”
“Tôi không có cái tên nào. Thế mới là vấn đề. Như tôi đã nói đấy, tôi có thể biết nếu tôi thấy nó.”
“Tôi nghĩ là tốt hơn anh nên cho tôi thêm chút thông tin. Tôi sẽ mời anh vào nhà, nhưng anh có khả năng sẽ bị dính sơn lên bộ đồ đẹp đẽ đó đấy.”
Họ ngồi trên bậc thềm đầu tiên của hiên nhà, và Dan giải thích mục đích chuyến ghé thăm của mình. Khi đã xong, anh nói: “Thế nên tôi đang cố gắng tìm hiểu xem liệu có thể có bất kỳ sự liên quan nào với tên của nhân viên đã từng làm việc cho bà ở Dirty Ernie’s không.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Bà có biết gì về đời sống ngoài công việc của Beth và Celeste không?”
“Không.”
“Không biết chút gì về việc Beth đưa vài khách hàng về nhà sao?”
“Không hề. Tệ quá! Không thì tôi đã phải nói chuyện với con bé. Một cô gái trẻ như thế chắc không nhận thức được đầy đủ những gì mình đang dính vào. Ý tôi là hãy sống cuộc sống của mình, nhưng đó là một con đường nguy hiểm để vượt qua.”
“Bà có giữ hồ sơ làm việc của nhân viên, hóa đơn thanh toán, bất cứ thứ gì giúp tôi tìm hiểu về con người trước đây của các nhân viên của bà không?”
“Nếu không giữ chúng thì đã không phải là làm kinh doanh; Sở Thuế vụ yêu cầu tôi giữ lại một số hồ sơ trong vài năm nhất định, tôi nghĩ là bảy năm, nhưng tôi có hơi nhặt nhạnh. Thật ra là tôi lười. Tôi giữ lại mọi thứ bởi vì thế thì dễ dàng hơn là phân loại và quyết định xem thứ gì giữ lại, thứ gì vứt đi. Nhưng tôi không thể đảm bảo với anh là tôi có và không có gì đâu nhé!”
“Chúng ta sẽ tìm kiếm thế nào đây?”
“Bằng cách đào xới rất nhiều hộp đồ linh tinh.”
“Tôi sẽ tìm thấy đống hộp đó ở đâu?”
“Cùng nơi anh sẽ tìm thấy đống hộp của hơn năm mươi hai doanh nghiệp khác: kho lưu trữ tôi thuê bên kia thành phố. Tôi có thể tìm nó sau khi thu xếp xong ở đây. Còn phải sửa sang lại ngôi nhà bên cạnh. Tôi có một ngôi nhà sắp rao bán. Và tôi muốn sửa sang lại một cái bếp nữa.”
“Tôi có thể gặp bà ở kho chứa đồ và giúp bà tìm kiếm trong đống hộp đó.”
“Càng đông càng vui, đặc biệt nếu người cùng tham gia vẫn chưa kết hôn.” Bà ta hất đầu về phía tay Dan. “Tôi để ý thấy là anh không đeo nhẫn cưới, Dan O’Leary. Có lẽ tôi sẽ nhớ anh đấy.”
Dan mỉm cười. “Tôi đang hẹn hò rồi.”
“Anh có phải người chung thủy không?”
“Có.”
“Tốt cho anh.” Bà ta nói.
“Tôi có thể hỏi bà một câu hỏi riêng tư không, Alita?”
“Ăn miếng trả miếng đấy!”
“Tại sao lại là câu lạc bộ thoát y?”
“Bởi vì câu lạc bộ kiểu đó kiếm tiền khá lắm, và tôi thích kiếm tiền. Chưa bao giờ làm chân công chức trong đời. Dirty Ernie’s sẽ là một mỏ vàng.” Bà ta nhún vai. “Không sao cả. Tôi lấy cục vàng của mình và tiến lên phía trước.”
“Thế ai là Ernie?”
Alita mỉm cười. “Chồng cũ của tôi. Tôi đặt tên tất cả doanh nghiệp của mình theo tên những người làm điều sai trái với tôi. Stinky Pete’s Café, Stuck-Up Richard’s Lube and Oil. Tôi không thể nói cho anh tôi đã vui biết nhường nào khi đi làm mỗi ngày và trông thấy Dirty Ernie’s trong ánh đèn sáng chói trên đỉnh tòa nhà đâu.”
“Bà là một phụ nữ can đảm.”
“Ông ta đe dọa sẽ kiện tôi. Tôi năn nỉ ông ta làm vậy. Tôi giống như Madonna ấy mà. Bất kỳ vụ lùm xùm nào cũng tốt cả. Việc đấu tranh với thành phố Everett để cải tạo những vết sẹo nhức mắt này đã đưa tôi lên trang tin đầu tiên đấy. Mọi người xếp hàng để mua chúng khi tôi đưa chúng ra thị trường.” Bà ta đứng dậy. “Anh có hạnh phúc trong tình yêu không Dan? Tôi là một phụ nữ giàu có và có thể là một bà mẹ ngọt như đường nữa ấy chứ.”
“Tôi e là bà đang làm tổn thương đến tình bằng hữu của cánh đàn ông đấy.” Dan nói.
“Anh hãy gặp tôi ở đây lúc năm giờ và tôi sẽ cho anh xem qua những gì tôi có.” Bà ta nháy mắt và quay trở vào trong nhà.
Tracy và Kins đứng bên cạnh chiếc xe thùng của đội khám nghiệm hiện trường đỗ trên lối vào nhà James Tomey. Ánh mặt trời xuyên qua các nhánh cây sồi gồ ghề, rải những tia sáng lên mặt đất.
“Taggart qua bài kiểm tra nói dối rồi đấy.” Kins lên tiếng. “Không có bất kỳ dấu hiệu dối trá nào.”
“Tất nhiên là hắn qua rồi. Taggart thì qua, Bankston thì trượt. Chẳng có gì trong vụ này là hợp lý cả. Anh đã làm gì với hắn rồi?”
“Gửi hắn lại nhà tù. Tôi đã nói chuyện với mấy tay buôn ma túy và kiếm được một cái tên rất có thể là nguồn cung cấp ma túy đá cho Taggart ở Belltown. Chúng nó nói sẽ đánh động hắn cho chúng ta, nhưng tôi bảo bọn chúng cứ từ từ đã. Tôi nghĩ là Taggart nói thật. Gã ở Belltown có máu mặt đấy. Nếu Taggart nói dối, đây sẽ không phải kẻ sẽ bỏ qua cho hắn đâu.” Kins nhìn quanh. “Cô đang làm gì ở đây vậy?”
“Chưa thấy cuộn dây thừng nào.” Tracy nói. Cô đã để mẫu giám định ADN lại Phòng Nghiên cứu tội phạm Sở cảnh sát bang Washington. Trong khi cô đang nói chuyện với Melton về linh tính của mình thì Cerrabone đã nhắn tin cho cô để báo là họ đã được bật đèn xanh để khám nhà James Tomey. Ông ta đang thương thuyết để đồng thời khám luôn văn phòng của Tomey.
“Đi xem họ làm việc đến đâu rồi nào.” Cô nói, ám chỉ đội khám nghiệm hiện trường.
Dan quay lại ngôi nhà xập xệ ở Everett ngay sau năm giờ nhưng gõ cửa thì không thấy ai trả lời. Anh áp tai lên lớp gỗ đã sờn, không nghe thấy gì bên trong và tự hỏi có phải Alita đã cho mình leo cây không. Anh bước khỏi hiên nhà và bắt đầu tiến về phía chiếc xe đúng lúc bà ta đi vòng qua góc phía sau nhà.
“Tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng ai đó. Tôi đang rửa cây lăn sơn ở sân sau.”
Người bà ta phảng phất mùi sơn. “Tôi cứ nghĩ chắc bà đã quên cuộc hẹn của chúng ta.” Dan nói.
“Đừng có đùa với phụ nữ lớn tuổi nhé, Dan. Còn nhiều cọp cái bị bỏ lại nơi này lắm đấy.”
“Bà muốn tôi lái xe theo không?”
“Không xa đâu.” Bà ta nói. “Tôi sẽ đi cùng xe với anh nếu anh không phiền thả tôi về lại đây khi chúng ta xong việc.”
“Rất vui lòng. Tôi có thể mời bà bữa tối sau những rắc rối của bà không?”
Alita mỉm cười. “Tôi cảnh cáo đấy, Dan. Anh cứ nói về các cuộc hẹn và bữa tối là tôi sẽ không bao giờ để anh đi nữa đâu.”
Kho lưu trữ cách không xa. Alita chỉ đường cho anh xuống lối đi dẫn đến một chiếc tủ khóa có kích thước bằng cả cái nhà để xe đơn. Cánh cổng trượt bằng kim loại được cố định vào một cái móc gắn dưới đất. Alita mở khóa và kéo cửa cổng ra.
“Ta đa!” Bà ta nói.
Dan nhăn nhó. Bà ta quả là không phóng đại về việc mình là kiểu người nhặt nhạnh. Những chiếc hộp được xếp chồng lên nhau từ sàn xi măng lên tới trần kim loại và ngồn ngộn lấp đầy không gian từ sau ra trước. Nhiệm vụ này khéo phải mất đến vài ngày. “Bà có sắp xếp theo ngày tháng hay theo tên công ty không?” Anh hỏi.
“Làm vậy chẳng để làm gì cả, đúng không?” Bà ta nói.
“À…” Dan đáp, xắn tay áo lên. “Vậy thì tôi đoán chỉ còn duy nhất một cách để làm việc này.”
Alita lôi một cái thang đứng từ phía sau chồng hộp ra. “Sao anh không đưa đống hộp trên cùng xuống cho tôi. Tôi có thể xem qua chúng nhanh hơn, và có lẽ đây là thời điểm tốt để bắt đầu ném vài món trong đống này đi.”
Dan leo lên thang. Alita làu bàu khi anh hạ chiếc hộp đầu tiên xuống cho bà ta. “Bà có chắc là mình không muốn đổi chỗ không?” Anh nói.
Bà ta mỉm cười, mắt tập trung vào phía sau của anh. “Và bỏ lỡ quang cảnh tuyệt đẹp này sao?”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng