Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hannibal Trỗi Dậy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
II.13
T
HANH TRA POPIL đi bộ từ trụ sở cảnh sát ở đường Quai des Orfèvres tới quảng trường Vosges, mang theo một cặp giấy mỏng. Lúc dừng lại ở quán bar trên đường tranh thủ làm một cốc espresso, anh ta ngửi thấy mùi rượu táo bay ra từ quầy phục vụ và thầm ước giá như giờ đã đến giờ ăn tối.
Popil đi đi lại lại trên con đường rải sỏi, không ngừng ngước nhìn lên những ô cửa sổ nhà phu nhân Murasaki. Mấy tấm rèm cửa sổ mỏng đều đang khép. Thỉnh thoảng, tấm vải nhẹ lại khẽ đu đưa theo đà gió thổi.
Người gác cổng ca ngày, một phụ nữ Hy Lạp đứng tuổi, nhận ra anh ta.
“Phu nhân đang chờ tôi,” Popil nói. “Cậu thanh niên có ghé qua không?”
Người gác cổng cảm thấy những sợi ăng ten cảnh giác đậm chất nghề nghiệp rung lên trong lòng và bà ta bèn chọn một câu trả lời an toàn. “Tôi không nhìn thấy cậu ấy, thưa ngài, nhưng tôi cũng có mấy hôm không đi làm.” Bà ta bấm điều khiển mở cửa cho Popil vào.
* * *
Phu nhân Murasaki ngâm mình trong bồn tắm thơm nức, nằm tựa vào thành bồn. Bốn bông dành dành đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, cùng với mấy quả cam. Chiếc kimono yêu thích của mẹ cô được thêu hình hoa dành dành. Giờ nó đã hóa thành tro rồi. Miên man nhớ về những ký ức xưa, phu nhân Murasaki vẽ tay lên mặt nước, làm gợn lên một làn sóng lăn tăn, xô những bông hoa dạt ra khỏi vị trí cũ. Mẹ đã thông cảm cho cô khi cô kết hôn với Robert Lecter. Những bức thư cha cô thi thoảng gửi tới từ nước Nhật vẫn mang theo một bầu không khí lạnh lùng. Trong bức thư cha cô gửi gần đây nhất, thay vì một bông hoa ép khô hay một nhành thảo mộc thơm hương nào đó, ông lại đính kèm theo một cành cây đen sì nhặt từ Hiroshima.
Chuông cửa vừa reo phải không nhỉ? Cô mỉm cười, thầm nghĩ, “Hannibal” và với tay lấy cái kimono. Nhưng lần nào đến hắn cũng gọi điện hoặc gửi thư báo trước và sau khi rung chuông luôn tự lấy chìa khóa riêng của hắn để mở cửa. Lần này, không có tiếng chìa khóa tra vào ổ, chỉ có tiếng chuông tiếp tục vang lên.
Cô ra khỏi bồn tắm, vội vã quấn mình trong chiếc áo choàng tắm vải bông. Cô ghé mắt nhìn qua mắt thần. Popil. Popil hiện ra trong mắt thần.
Phu nhân Murasaki thỉnh thoảng vẫn đi ăn trưa cùng Popil và cô khá thích các dịp gặp gỡ này. Họ ăn cùng nhau lần đầu tiên ở nhà hàng Le Pré Catelan trong công viên Bois de Boulogne và bầu không khí có phần ngượng ngùng thiếu tự nhiên, nhưng những lần còn lại, họ đều ăn ở quán Chez Paul gần cơ quan của Popil và cả hai đều thoải mái dễ chịu hơn. Popil cũng nhiều lần mời phu nhân Murasaki ăn tối, lần nào cũng gửi thư mời hẳn hoi và có lần còn viết thêm cả một bài thơ haiku thừa mứa những từ miêu tả mùa*. Phu nhân Murasaki từ chối mọi lời mời ăn tối, cũng phúc đáp bằng thư.
Cô mở chốt cửa. Cô đã bới tóc lên và đang đi chân không, để lộ đôi chân trần xinh đẹp.
“Chào thanh tra.”
“Xin cô thứ lỗi cho vì đến đây đường đột thế này, tôi đã gọi điện nhưng không có ai nghe máy.”
“Tôi có nghe thấy tiếng điện thoại bàn.”
“Hẳn là lúc cô đang tắm.”
“Anh vào đi.”
Dõi theo ánh mắt anh ta, phu nhân Murasaki nhận thấy anh ta đã lập tức bị thu hút bởi những món vũ khí đặt phía trước bộ áo giáp: thanh đoản đao, đoản kiếm, trường kiếm, rìu chiến.
“Hannibal đâu?”
“Thằng bé không ở đây.”
Với nét quyến rũ trời sinh, phu nhân Murasaki luôn là một thợ săn điềm tĩnh. Cô đứng quay lưng lại phía lò sưởi, bàn tay giấu trong hai ống tay áo, chờ mục tiêu tự đến tìm mình. Bản năng thúc giục Popil di chuyển, khuấy động mục tiêu.
Anh ta đứng đằng sau trường kỷ, đưa tay sờ tấm vải. “Tôi cần gặp cậu ta. Cô gặp cậu ta lần gần đây nhất là vào khi nào?”
“Bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Năm ngày. Có chuyện gì à?”
Popil tiến lại đứng cạnh bộ giáp. Anh ta di tay chà lên cái vỏ ngoài sơn bóng loáng của một cái rương. “Cô có biết cậu ta đang ở đâu không?”
“Không.”
“Cậu ta có ám chỉ rằng cậu ấy định đi đâu không?”
Ám chỉ. Phu nhân Murasaki quan sát Popil. Giờ hai chóp tai anh ta đã đỏ ửng lên. Anh ta đến chỗ này, sang chỗ kia, hỏi han, sờ Đông sờ Tây. Anh ta thích xúc giác luân phiên thay đổi trên các kết cấu bề mặt khác nhau, sờ một thứ êm mượt, rồi chuyển sang một món đồ thô ráp. Cô cũng đã thấy anh ta làm thế ở bàn ăn. Thô ráp rồi trơn mượt. Giống như chóp lưỡi và cuống lưỡi. Cô biết cô có thể kích thích anh ta bằng hình ảnh đó và khiến cho anh ta mụ mị đầu óc.
Popil đi vòng quanh một chậu cây. Khi anh ta liếc nhìn cô xuyên qua tán lá, cô mỉm cười phá vỡ nhịp điệu của anh ta.
“Thằng bé đang đi du ngoạn rồi, tôi không chắc là ở đâu.”
“Phải rồi, du ngoạn,” Popil nói. “Có lẽ là một chuyến du ngoạn kiêm săn lùng những tội phạm chiến tranh.”
Anh ta nhìn thẳng vào mặt cô. “Mong cô thứ lỗi, nhưng tôi buộc phải chỉ cho cô xem cái này.” Popil đặt lên mặt bàn trà một tấm ảnh mờ, vẫn còn ẩm và cong queo do lấy từ chiếc máy Thermo-Fax ở đại sứ quán Nga. Bức ảnh chụp cảnh cái đầu của Dortlich đặt trên gốc cây và đám cảnh sát đang bu xung quanh, cùng với hai con chó chăn cừu Đức và một con chó săn. Một bức ảnh khác của Dortlich là ảnh trên tấm thẻ cảnh sát Liên Xô. “Người ta đã tìm thấy ông ta trong cánh rừng vốn thuộc quyền sở hữu của gia đình Hannibal hồi trước chiến tranh. Tôi biết Hannibal đang lảng vảng gần đó - cậu ấy đã vượt qua biên giới Ba Lan một ngày trước đó.”
“Tại sao cứ nhất định phải là Hannibal chứ? Gã đàn ông này chắc hẳn phải có rất nhiều kẻ thù, anh chẳng bảo gã ta là tội phạm chiến tranh còn gì.”
Popil đẩy tấm ảnh thẻ về phía trước. “Đây là hình dạng ông ta ngoài đời thực.” Popil lấy bức họa đầu tiên ở xấp tranh trong cặp giấy. “Còn đây là bức tranh Hannibal đã vẽ ông ta rồi dán lên tường trong phòng cậu ta.”
Khuôn mặt trong bức họa đã bị cắt mất một nửa, nhưng nửa còn lại kia rõ ràng chính là mặt Dortlich.
“Anh đâu có được mời vào phòng thằng bé.”
Popil bỗng dưng trở nên giận dữ. “Con rắn cưng của cô đã giết một người đấy. Có lẽ không phải người đầu tiên, về chuyện đó thì cô biết rõ hơn tôi nhiều. Ở đây còn những người khác nữa, anh ta vừa nói vừa đặt các bức phác họa xuống bàn. “Bức này lấy từ phòng cậu ta, cả bức này, bức này và bức này nữa. Gã kia đã bị xét xử tại Tòa án Nuremberg, tôi nhớ rõ như vậy. Chúng là những kẻ đào tẩu và giờ chúng sẽ giết chết cậu ta nếu có cơ hội.”
“Còn cảnh sát Liên Xô thì sao?”
“Họ đang âm thầm điều tra ở Pháp. Một tên Đức Quốc xã như Dortlich mà lại nằm trong lực lượng cảnh sát nhân dân thì chính là nỗi hổ nhục đối với Liên Xô. Giờ họ đã nhận được hồ sơ của ông ta từ Bộ An ninh Quốc gia Cộng hòa Dân chủ Đức.”
“Nếu họ bắt được Hannibal…”
“Nếu bắt được Hannibal ở Đông Đức, họ sẽ bắn luôn không cần quan tâm. Nếu cậu ta trốn thoát được và biết đường giữ mồm giữ miệng, có lẽ họ sẽ để vụ này từ từ chìm xuồng.”
“Vậy anh có để vụ này từ từ chìm xuồng không?”
“Nếu cậu ta gây chuyện ở Pháp thì thể nào cũng bị tống vào tù. Cậu ta có thể mất đầu đấy.” Popil không đi đi lại lại nữa. Vai anh ta thõng xuống.
Popil xỏ hai tay vào trong túi quần.
Phu nhân Murasaki bỏ tay ra khỏi ống tay áo.
“Rồi cô sẽ bị trục xuất,” anh ta nói. “Tôi sẽ buồn lắm. Tôi rất muốn được thấy cô.”
“Anh chỉ sống bằng mắt thôi à, thanh tra?”
“Hannibal thì có thế không? Cô sẵn sàng làm tất cả vì cậu ta, phải không?”
Cô định nói gì đó, một câu nào đó dè dặt hơn để bảo vệ bản thân, nhưng rồi cô chỉ nói, “Phải” và chờ đợi.
“Hãy giúp thằng bé. Hãy giúp tôi. Pascal.” Trước đây, cô chưa bao giờ gọi thẳng tên anh ta.
“Đưa cậu ta đến chỗ tôi đi.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hannibal Trỗi Dậy
Thomas Harris
Hannibal Trỗi Dậy - Thomas Harris
https://isach.info/story.php?story=hannibal_troi_day__thomas_harris