Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đừng Nhìn Xuống Đáy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46
G
ần đây An Lạc bắt đầu học lái xe lần nữa.
Bằng lái thi từ năm học đại học, tính ra cũng hai ba năm rồi cô không chạm đến vô lăng.
Mà giáo viên chỉ đạo của cô, đương nhiên là Trương Nhiên rồi.
Mới đầu Trương Nhiên còn từ chối, nhưng ngày nào An Lạc cũng mở miệng tẩy não gọi một tiếng "huấn luyện viên", rốt cuộc anh cũng không chịu nổi mà đồng ý.
Nên cái từ "huấn luyện viên" này lại có thêm một lớp nghĩa, không riêng gì dạy bơi mà còn là lái xe.
Dạo này việc học của An Lạc đã có chiều hướng tốt lên, Trương Nhiên ngồi vào vị trí cạnh ghế tài xế, chịu trách nhiệm nhắc nhở điều khiển cô.
Bi kịch xảy ra vào buổi chiều thứ bảy nào đó.
An Lạc tràn ngập tin tưởng chủ động đưa ra ý kiến lái xe đi xem phim, xét thấy biểu hiện gần đây của cô quả thật không tệ, Trương Nhiên cũng không phản đối, ngồi lên ghế phụ.
Cả đường lái xe ổn định vững vàng, đến bãi đỗ xe ngoài rạp phim, An Lạc dừng xe lại.
Khi sắp dừng xe ổn thỏa, Trương Nhiên đã chuẩn bị tháo dây an toàn ra thì An Lạc hét lên một tiếng chói tai, xe đột ngột đâm vào vách tường phía trước, trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, mấy chiếc hộp ở đằng sau đền văng lên ghế trên...
Tiếng toa xe đèn xe vỡ vụn vang lên trong bãi đỗ xe trống rỗng nghe sao chấn động vô cùng.
"Xin lỗi, anh không sao chứ?" An Lạc vẫn chưa định thần lại, theo bản năng quay đầu sang nhìn Trương Nhiên.
Trương Nhiên sầm mặt, sắc mặt không được tốt lắm, anh nhíu mày: "Em đang làm gì thế?"
"... Em cũng không biết." Vẻ mặt An Lạc tràn đầy áy náy.
"Em không biết đâu là chân ga đâu là phanh à? Đầu óc gì thế hả?" Anh cao giọng, nhìn cô chất vấn.
An Lạc cúi đầu.
"Cũng may tông vào tường, chứ nếu đằng trước là xe hay ai đó thì phải làm sao hả!" Anh thấy cô không nói gì thì càng tức giận hơn.
Bước xuống xe, quả thật đầu xe thê thảm đến mức không nhìn nổi, vỏ xe phía trước rớt xuống, đèn xe vỡ rơi trên đất, vách tường bị húc lõm vào.
"Em xin lỗi..." An Lạc nén thấp giọng nói.
Trương Nhiên không trả lời, đi đến mở cửa ghế lái ra ngồi vào, hạ cửa xe xuống nói với An Lạc: "Vào đi."
"Bây giờ phải làm gì?" An Lạc ngồi vào ghế phụ.
"Quay về sửa xe, em còn muốn xem phim nữa à?" Trương Nhiên nói như không có việc gì, đánh tay lái quay xe.
An Lạc cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoáng lén nhìn Trương Nhiên, anh không đổi sắc nắm chặt tay lái, chợt tâm tình bỗng kém hẳn đi.
Cũng không phải cố ý, sao phải quát ghê đến thế...
Trong xe lặng im chỉ còn lại tiếng động cơ, và cả tiếng xác xe vỡ cọ xát trên mặt đường...
Người qua đường thấy đầu xe thê thảm của họ đều sợ đến mức không dám vượt lên, có lẽ cho rằng vừa xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, chủ xe hung dữ này nọ.
Trương Nhiên nghiêng đầu nhìn An Lạc cúi gục mặt, mái tóc che mặt, trông có vẻ rất tệ.
Anh cũng biết ban nãy mình hơi quá, trong lòng cảm thấy có lỗi.
Để làm dịu đi bầu không khí, anh mở miệng trước: "Em xem đi, bây giờ cũng chẳng có xe nào dám vượt qua chúng ta."
Ai ngờ vừa nói ra, bả vai An Lạc bắt đầu run lên.
Trương Nhiên: "..."
"Có phải em vô dụng lắm hay không?" Cô khóc đứt quãng.
"Mới gặp có chút chuyện đã khóc, em mấy tuổi rồi thế?" Anh có chút bất đắc dĩ.
"Sau này em sẽ không bao giờ lái xe nữa." An Lạc cầm lấy giấy ăn lau mắt, hít sâu một hơi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Không sao, coi như mua lấy một bài học, gia tăng ấn tượng." Trương Nhiên chậm rãi nói.
Đem xe đến tiệm sửa chữa, An Lạc đứng cách đó không xa, ôm vai đá hòn đá nhỏ dưới chân.
Thợ sửa vẫn còn đang xem xét mức độ nghiêm trọng, Trương Nhiên không nán lại lâu, đi đến gần cô.
"Nói sao?" An Lạc ngẩng đầu.
"Hai tuần sẽ sửa xong, không sao cả." Anh gẩy tóc mái lại cho cô, "Đi xem phim nhé?"
An Lạc lắc đầu.
"Bị dọa sợ rồi à?" Anh kéo lấy vai cô đi lên phía trước.
"Là bị anh dọa..." An Lạc nói xong bèn nức nở, "Lúc ấy em đã tự trách đủ lắm rồi, anh còn mắng em..."
"Anh đâu có mắng em."
"Anh nói em 'đầu óc gì thế'!" An Lạc ngẩng đầu nhìn anh.
"Đó đâu tính là mắng chứ!" Trương Nhiên bật cười.
"Không phải mắng em thì là gì chứ, chính anh nói em đầu óc kiểu gì còn gì?" An Lạc chỉ vào đầu mình, giận dữ nói.
Trương Nhiên đáp: "Đầu óc tốt."
Lần này đến lượt An Lạc cười: "Sao nghe không có vẻ nào là khen thế?"
Trương Nhiên dừng lại, hôn lên trán cô một cái: "Đầu óc vợ anh là tốt nhất."
An Lạc nhéo hông anh cười: "Ai là vợ anh!"
"An Lạc." Anh đáp trôi chảy.
"Nhưng sao em không biết là cô ấy đã có chồng vậy!" An Lạc nổi hứng đùa giỡn.
"Vậy giờ em biết rồi đấy." Nhưng Trương Nhiên lại có thể nghiêm túc trả lời.
"Làm sao em biết không phải anh lừa em chứ?" An Lạc quyết định đấu với anh.
Trương Nhiên còn ra vẻ chân thành: "Anh lừa em làm gì? Anh cũng chẳng cần quan tâm đến em."
Ha! Cái người này...
"Vậy anh quan tâm ai?" An Lạc trừng mắt với anh.
"Vợ anh."
"Em chính là An Lạc vợ của anh." Chợt An Lạc có chút nổi nóng.
"Em đâu có gọi anh là 'chồng'..." Anh nhíu mày nhìn cô.
An Lạc bừng tỉnh, suýt nữa mình đã bị anh lừa vào hố rồi...
Con người này quá gian xảo!
Còn lâu cô mới mắc mưu: em không gọi đấy!
***
Tói hôm đó, An Lạc ngồi xếp bằng trên sô pha ăn dâu tây xem phim, Trương Nhiên đi ra từ phòng thu, dựa vào cửa nhìn An Lạc, cô chỉ nhìn anh một cái rồi nghiêm túc xem tivi tiếp.
"Anh cũng muốn ăn dâu!" Anh không nhịn được đi đến.
An Lạc chọn một quả dâu căng mọng, nâng tay đút cho anh, không ngờ giơ cả nửa ngày mà chẳng thấy động tĩnh đâu.
Cuối cùng An Lạc quay đầu nhìn anh: "Không phải anh muốn ăn dâu à?"
Anh đột ngột cúi người ôm lấy cô: "Không phải ăn dâu như thế."
An Lạc bị anh nhấc lên mới hiểu được ý trong lời anh...
"Á không được! Hôm nay phim tập cuối, em muốn xem hết!" Cô gào thét giãy dụa.
Trương Nhiên do dự một lúc rồi dừng lại: "Vậy không bằng ở luôn phòng khách... Em cũng có thể xem tivi tiếp..."
Mặt An Lạc đỏ bừng, ai còn tâm tư xem tivi vào lúc đó nữa!
Chắc chắn anh cố ý!
"Văn phòng em ngày mai sẽ thảo luận về nội dung phim, nếu em bỏ lỡ thì không có chủ đề tám với họ đâu..." An Lạc đau khổ cầu xin.
"Em có chung chủ đề với anh là đủ rồi." Anh không hề lay động.
...
An Lạc vốn tưởng chuyện “gọi chồng” ngày hôm nay đã qua, ai ngờ đâu huấn luyện viên lại đê tiện như thế!
Cụ thể như sau:
Khi mà phim sắp chiếu hết mấy phút cuối cùng, An Lạc nằm trên giường bị anh trêu đùa không ngừng, nhưng có lẽ hôm nay anh quyết định muốn để cô hoàn toàn thuần phục, nên chỉ đùa giỡn chứ không có động tác tiếp theo nào.
An Lạc biết anh đang đợi cô mở miệng nói muốn, nếu không cũng chẳng làm như vậy đâu.
"Trương Nhiên..."
Giọng cô mềm nhũn, cả người như ngâm trong hũ giấm, mệt mỏi nằm ngã ra, nơi nào đó trên cơ thể trống vắng đủ để đánh mất lý trí, cảm giác kia đã sắp bao trùm lấy cô, nhưng không thể nào tìm được một điểm đột phá...
"Ừ?" Anh từ từ ngồi dậy, nhưng không vội đi vào.
"Trương Nhiên..." Cô vẫn chỉ gọi tên anh, mắt hé hờ, mặt đỏ bừng lên.
Anh gần như không nhịn được mà tiến lên, nhưng rồi chỉ xoa mặt cô, ngón cái lướt qua bờ môi cô.
Giọng nói u sầu, mang theo tia dụ hoặc làm cho người ta mê man tin vào: "Gọi chồng đi!"
Suýt nữa An Lạc đã buột miệng thốt ra, nhưng rồi vẫn không chịu mở lời, buồn bực mở mắt ra, thế nhưng anh chỉ vuốt một cái ở lối vào, cô thốt lên một tiếng sợ hãi nho nhỏ, vào lúc thất vọng cũng mang theo khát vọng trong đêm khuya.
Anh thấy cô vẫn còn cố chấp, bèn cúi người nhẹ giọng bên tai cô: "Gọi chồng đi, rồi anh cho em..."
An Lạc như bị cởi sạch đồ đặt trong lồng hấp, cơ thể nhanh chóng nóng lên, cuối cùng không nhịn được nữa, khoát hai tay lên vai anh, mơ màng nói: "Chồng ơi..."
Và như mong muốn, anh ôm lấy cô, tiến thẳng vào trong.
...
Sau đó, để lại An Lạc nắm chặt tay tức giận cắn chăn.
Lại một lần nữa, cô hoàn toàn bị đánh bại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đừng Nhìn Xuống Đáy
Hứa Sâm Nhiên
Đừng Nhìn Xuống Đáy - Hứa Sâm Nhiên
https://isach.info/story.php?story=dung_nhin_xuong_day__hua_sam_nhien