Chương 46
ộc...cộc...cộc”
Mã Vy đang trườn người trên giường chuẩn bị ngủ thì cái “cốc” đáng ghét làm cô miễn cưỡng ngồi dậy, lết thân cả ngày “lao động” ra mở cửa.
Là khuôn mặt thân thuộc, lạnh lùng và bất cần. Mã Vy dụi dụi mắt ngước lên nhìn anh:
-Có chuyện gì không?
Nguyệt Phong khoanh tay lại trước ngực, nhìn cô từ đầu đến chân, giọng cợt nhả pha chút mỉa mai nhưng lạ là, trên môi anh vẫn nở nụ cười yêu dấu nhìn Mã Vy:
-Đi chơi với người khùng chắc vui lắm nhỉ? Mất tích cả ngày cơ mà.
Rùng mình, cái này là kiểu gì? Giọng bỡn cợt mà ánh mắt yêu thương, Mã Vy cẩn thận bước gần lại, đưa đôi tay nhỏ nhắn áp lên trán anh, lẩm bẩm một mình:
-Không nóng, vẫn bình thường, chặc, bị sao nhỉ?
Khẽ cười trước thái độ đó, Nguyệt Phong kéo cô lại, ôm lỏng cô. Chẳng hiểu sao anh rất vui vì nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, là vui vì kẻ thù bị một đứa con gái dằn mặt hay vui vì Mã Vy không bị quyến rũ bởi cái vẻ mặt đấy, tức là suốt thời gian qua cô chẳng hề mảy may đến hắn thế nên nói một cách khác, cái bẫy tình của hắn đã thất bại.
Cứ ôm cô thế mãi đến lúc cảm nhận cơ thể trong vòng tay mình mềm nhũn, Nguyệt Phong mới cúi xuống nhìn. Mã Vy vẫn tựa vào anh nhưng mắt đã nhắm nghiền, ngủ ngon lành.
Nguyệt Phong khẽ chau mày, tức mà không nổi, cô gái này... hừm dù gì cũng ngủ rồi, Nguyệt Phong nhẹ nhàng bế cô lên giường, ân cần đắp chăn rồi rời khỏi phòng.
-Cậu chủ không sao chứ?
Người quản lý đứng cạnh Nghĩa Khang hỏi han ân cần, nhưng nhận lại sự quan tâm ấy là im lặng, Nghĩa Khang đang cực kỳ tức giận, đời nào anh lại bị một đứa con gái “đánh” đến chảy máu chứ. Đã thế lại còn bị nhìn với ánh mặt chế giễu, quá đáng.
Tay siết chặt lấy ly rượu Martini, đưa lên miệng rồi nốc cạn. Thứ kích thích cay xè sộc thẳng lên não hắn choáng váng nhưng có thể mới cảm thấy đã. Nghĩa Khang đặt nhẹ cốc xuống mặt bàn kính bóng loáng, nhếch môi:
-Ông biết không? Người con gái đó.... nói thế nào đây? Làm gì cũng khiến tôi vừa tức vừa vui.
Quản lý vẫn lẳng lặng quan sát cậu chủ, trong lòng phiền muộn. Cậu chủ trước mặt mình đây đang thay đổi, và đáng sợ hơn là vì một đứa con gái. Không biết cứ thế này, mọi chuyện sẽ ra sao nữa.
Đứng dựa vào cửa sổ trong suốt, Nguyệt Phong phóng ánh mắt xa xăm về nơi vô định, bây giờ thật sự là anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ là có một nỗi buồn nhen nhóm trong lòng. Còn tại sao? Anh không biết.
“Ringggg...”
Chiếc điện thoại bàn trên bàn làm việc của anh rung lên từng hồi. Có lẽ cái thời hiện đại này ít người còn dùng thứ này, mà lại còn là Nguyệt Phong dùng, rất đáng ngạc nhiên. Nhưng cũng chẳng có gì cả, máy bàn này chuyên dùng để bàn bạc chuyện làm ăn với gia đình và những người có máu mặt trong tập đoàn. Vì chiếc điện thoại này được ngăn cách hoàn toàn với sóng mạng bên ngoài để tránh việc nghe lén của mấy kẻ gián điệp ẩn nấp.
Tiến đến, Nguyệt Phong nghe máy:
-Có chuyện gì?
Bên kia liền vọng lại tiến trầm lắng của người đàn ông đứng tuổi và chất giọng, hoàn toàn không hài lòng:
-Chỉnh lại cách ăn nói đi.
Thoáng ngạc nhiên, ông Victor ít khi gọi cho Nguyệt Phong bàn chuyện làm ăn thế này bởi hai bố con đã thoả thuận, việc ai nấy làm, mỗi người một đất nước chỉ cần duy trì tốt thì không đả động đến nhau. Thoả thuận này mang đậm chất người ngoài với nhau, nhưng biết làm sao? Hai người này vốn là máu lạnh.
-Bố gọi có việc gì không?
Bên như không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, quát to vào điện thoại:
-Hợp đồng với ông Michael ta giao hết cho con thế mà bây giờ thế nào? Ta nhận lại được chỉ là một tờ giấy vô nghĩa không một chữ ký nào. Giải thích đi.
Cúi mặt, Nguyệt Phong chỉnh lại giọng rồi lãnh đạm nói:
-Là do bên Black Eyes phá. Con chẳng có gì để giải thích cả.
Tiếng thở hằn học quấn lấy chiếc điện thoại, ông Victor day day trán, thằng con trời đánh này, có chết cũng không chịu xuống nước, ông không nhịn nổi nữa. Ngoài mặt ông hoàn toàn yêu quý con trai nhưng trong làm ăn không thể thế được, phải chỉnh đốn nghiêm ngặt:
-Không có gì giải thích, lại còn bị phá. Vậy con không biết mở lời mời gặp ông Michael lần nữa à?
Nguyệt Phong chán nản, cuộc nói chuyện này thật vô nghĩa:
-Việc con con tự giải quyết. Hà cớ bố phải xen vào? Chẳng phải bên Thuỵ Điển cũng đang câu dẫn đối tác tốt sao. Ông Michael chẳng có giá trị gì với tập đoàn.
Giọng gầm gừ, ông Victor hết nói nổi thằng con này:
-Hừm Cũng phải. Thôi được, ta cho qua nhưng con làm thế nào thì làm số hàng hoá đó phải mang được sang tận bên này vẹn toàn và không bị mấy tên hải quan dò hỏi.
Lặng đi một lúc, ông nhớ đến “con dâu” của mình, giọng bình tĩnh hơn nhiều:
-Mà nghe nói con bé Mã Vy đang ở cạnh Kail. Sao con không làm gì? Thằng cha đó có thể hại Mã Vy bất cứ lúc nào.
Lại là cái chuyện này, không phải Nguyệt Phong không lo mà một phần là chưa đến thời cơ, một phần là chưa có cách:
-Bố cứ yên tâm, vài cái bẫy hắn dựng bọn con đã bắt bài được.
Khó hiểu, ông Victoc gặng hỏi:
-Bọn con? Là ai? Mà thôi dù sao ta cũng không quan tâm, ta chỉ cần con dâu ta an toàn. Mẹ con ấy,đang ngày đêm khóc ròng nhớ con bé đó lắm đấy.
Nguyệt Phong ậm ừ một tiếng rồi chào, cúp máy.
Anh tự nhủ bao giờ mọi chuyện mới xong xuôi? Để Mã Vy có thể chính thức là của anh, không vướng bận. Bây giờ anh có thể đưa cô về Thuỵ Điển và kết hôn nhưng cuộc chơi do tên Kail xoay chuyển vẫn chưa xong, thế nên thứ không thể quay về được sẽ nguy hiểm đến bố mẹ và thứ hai, hành động ấy chẳng khác gì chạy trốn, lòng tự trong không cho phép anh làm điều này. Nhưng cuộc chơi này, đến lúc nào nó mới kết thúc? Thời gian quá dài rồi mà họ vẫn chưa có động tĩnh gì, thế là sao?
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz