Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bà Xã Mua Được
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46: Tiểu Trí Khác Thường
S
uy nghĩ kĩ một lát, Tiểu Trí ngay cả một chút đầu mối cũng nghĩ không ra. Coi như khi anh mang bao sẽ cảm thấy không thoải mái nhưng dù sao cũng còn hơn để cho Chiêu Đệ mang thai rồi lại bị sảy thai, vậy nên trong phương diện này anh cũng không dám qua loa, cũng không dám có bất kì sự phó mặc ay mắn nào. Chiêu Đệ nói làm thế nào thì anh liền làm như thế, một chút ý nghĩ muốn vượt rào cũng không có.
Đúng vào lúc anh chuẩn bị ngẩng đầu trả lời Chiêu Đệ là anh cũng nghĩ không ra thì anh liền thấy được hoa tươi trên tủ đầu giường mà y tá mới đem vào. Tiểu Trí không biết đây là hoa gì, chỉ là trên thân của hoa này vẫn còn có một hai cái gai chưa bị cắt bỏ sạch sẽ. Nhìn thấy những cái gai này, chợt có một cảnh tượng chui vào trong đầu óc anh.
Đúng rồi, nhất định là khi đó.
Ngày đó là ngày anh và Chiêu Đệ kết hôn tròn một năm. Anh nhìn thấy trên ti vi đã nói qua, thời điểm kết hôn tròn một năm thì phải cùng nhau ăn mừng, còn phải đưa hoa, tặng quà. Cho nên hôm ấy, anh đã sớm chuẩn bị tốt một khúc nhạc. Anh nghĩ không ra, trừ việc tự mình viết riêng một bài hát để dành riêng cho Chiêu Đệ thì anh còn có thể tặng được món quà nào tốt hơn nữa.
Trừ cái đó ra, anh còn len lén nhờ thsm Phúc giúp anh đi tiệm hoa, mua một bó hoa hồng. Thím Phúc nào có biêt Tiểu Trí muốn mua hoa hông làm gì, còn tưởng là anh muốn mua hai bồn hoa hồng đỏ để trồng chơi, cho nên bà ấy liền mua về một chậu hoa hồng đỏ mang về. Lúc Tiểu Trí nhìn thấy cũng trợn tròn mắt. Cái này chẳng giống với cái anh nhìn thấy ti vi chút nào. Một chậu hoa so với một bó hoa được trang trí tuyệt đẹp kia đúng là kém xa nhau.
Nhưng khi anh nhìn lại thời gian thì thấy không kịp để đi mua lại rồi. Suy nghĩ một chút, cảm giác mình cũng có thể tự gói và trang trí. Mặc dù anh chưa từng lam qua nhưng cũng chỉ đành làm như vậy thôi.
Vì không muốn để cho Chiêu Đệ phát hiện ra, anh cầm bồn hoa này vào phòng ngủ, ngồi dưới đất, tựa người vào thành giường, hy vọng giường có thể giúp ngăn cản tầm mắt một chút, nhỡ mà Chiêu Đệ có đi vào phòng thì anh cũng có thể giấu hoa đi.
Khi anh vừa mới cắt mấy bông hoa kia xuống, mang cái bồn chỉ còn toàn bùng đất và gốc cây ra ngoài ban công, chuẩn bị quay trở lại tiếp tục tu bổ cành hoa và cắt tỉa gai thì Chiêu Đệ lại không báo trước mà đẩy cửa đi vào. Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Trí bèn hất tất cả những bông hoa đặt lung tung ở trên đất vào trong tủ đầu giường. Bởi vì động tác quá nhanh nên tay của anh bị gai hoa đâm rách một ít.
Thật ra Chiêu Đệ đi vào phòng chỉ vì muốn lấy tài liệu mà ngày hôm qua đã đọc rồi để quên trong phòng ngủ. Anh chỉ đành nói lung tung rằng đánh đàn có chút mệt mỏi, muốn nghỉ một lát nhưng bởi vì không nghĩ anh sẽ nói dối nên Chiêu Đệ liền cầm tài liệu quay trở lại phòng đàn.
Đợi Chiêu Đệ đi ra ngoài được một lúc lâu, anh mới vỗ vỗ ngực vẫn còn đang kịch liệt nhảy lên, kéo ngăn tủ, lấy mấy bông hoa ra ngoài. Lúc sắp thu thập xong, anh mới phát hiện ra cành hoa dính vào một đống bao cao su. Lúc ấy anh cũng không để ý lắm, nghĩ là tại lúc bỏ hoa vào ngăn tủ thì mấy cái bao cao su cắm nghiêng lên trên cành hoa. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là có mấy cái bao bị gai trên cành hoa đâm vào, gai hoa lại nhọn như vậy, chắc hẳn đã bị đâm rách thành một cái hố rồi.
Ngày đó lúc anh ở phòng đàn đánh ra bài hát đã sớm chuẩn bị cho Chiêu Đệ nghe, lại lôi kéo cô vào phòng ngủ, đưa hoa đã chuẩn bị tốt tặng cho cô thì khiến Chiêu Đệ cảm động đến rối tinh rối mù, ôm anh chủ động hôn anh. Sau đó… sau đó liền “thiên lôi câu động địa hỏa” (sét đánh tạo thành đám cháy:v). Anh nhớ đêm hôm đó họ đã dùng đến rất nhiều bao cao su, ở trong đó có thể có một hoặc toàn bộ đều là những cái bao cao su đã bị rách.
Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Tiểu Trí liền lúc xanh lúc trắng. Đây đều là lỗi của anh. Nếu như anh cẩn thận một chút, Chiêu Đệ sẽ không mang thai nhanh như vậy. Ông Phan đã nói phải đợi sáu tháng sau, nhưng thời điểm Chiêu Đệ mang thai mới cách đó khoảng năm tháng, chính là so với kỳ hạn sáu tháng còn kém một tháng nữa đấy.
Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt của Tiểu Trí thì cũng biết anh khẳng định đã nhớ tới nguyên nhân vì sao có đứa nhỏ này rồi. Hơn nữa có thể có liên quan đến anh, bằng không anh cũng sẽ không có cái dáng vẻ áy náy như vậy.
“Tiểu Trí, anh nghĩ đến đâu rồi vậy? Nếu nhớ ra được thì liền nói lại cho Chiêu Đệ nghe có được không? Chúng ta hiện tại làm nh vậy không phải vì lo lắng sợ hãi mà chỉ là muốn hiểu rõ chính xác ngày mà đứa nhỏ đi đến thế giới này mà thôi. Có như vậy, chúng ta mới biết được đứa bé đã phát triển đến giai đoạn nào rồi chứ.” Chiêu Đệ nói như vậy cũng nghĩ như vậy. Mới vừa rồi khi cô tỉnh táo lại, cô cũng đã suy nghĩ thật kĩ, hiểu rõ tất cả. Bây giờ có lo lắng sợ hãi cũng chẳng có tác dụng gì. Cô là mẹ của đứa nhỏ, điều cô phải làm chính là cố gắng hết sức mình để bảo vệ đứa bé thật tốt.
Tiểu Trí đưa tay, kéo cánh tay Chiêu Đệ còn đang truyền dịch dinh dưỡng, không chút do dự nói ra chuyện anh vừa mới nhớ đến. Anh không muốn giấu giếm Chiêu Đệ bất cứ chuyện gì, dù rằng chuyện này đều là lỗi của anh, anh cũng rất ngượng ngùng khi phải nói ra miệng.
Nghe xong lời tự thuật của Tiểu Trí, trong đầu Chiêu Đệ cũng tự động nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó. Ngày đó cô đã hạnh phúc đến chết đi được. Cô thật không ngờ Tiểu Trí cũng sẽ làm được chuyện lãng mạn như vậy. Mặc dù bó hoa kia gói rất xấu nhưng sau khi cô nhìn kỹ lại, thấy trên thân cành của một đóa hoa vẫn còn lưu lại vệt máu khô thì lại nghĩ đến cảnh tượng Tiểu Trí tự tay cắt tỉa những đóa hoa hồng đầy gai này, tay chân vụng về bọc lại một tầng lại một tầng giấy lên trên thì cô cảm thấy đó chính là bó hoa đẹp nhất thế giới.
Sau này, vì để cho hoa có thể nở lâu hơn một chút, cô còn cố ý lên mạng tìm cách giữ cho hoa tươi lâu hơn. Đến cuối cùng cô cũng không chịu vứt bó hoa kia đi mà toàn bộ đều chế thành hoa khô, đặt trong hòm sắt bên trong phòng. Trong cái hòm sắt ấy còn có giấy tờ chứng minh quyền sở hữu của cô và Tiểu Trí mà lần trước Trần Chung đã đưa cho cô. Đó là toàn bộ tài sản của cô và Tiểu Trí. Hiện tại còn có thêm cả bó hoa khô này nữa. Chiêu Đệ thậm chí còn cảm thấy những bông hoa khô này so với những tài sản kia thì còn trân quý hơn nhiều lắm.
Thật không ngờ, một ngày kia, khi mà bọn cô kết hôn tròn một năm, cô không chỉ nhận được một món quà như vậy mà còn có thêm một phần quà tặng yên lặng không tiếng động được gửi vào trong bụng của cô.
Nghĩ đến việc đứa bé được mang thai vào cái ngày đặc biệt ấy, Chiêu Đệ không khỏi cảm thấy thêm an tâm. Cô có cảm giác rằng đứa bé này nhất định có thể bình an sinh ra. Đây chính là món quà mà trời cao ban cho cô và Tiểu Trí, cũng có thể là sự chúc phúc từ trên trời cao của Phan Dung và Nữu Nữu dành cho cô và Tiểu Trí. Cô có một trực giác, vào giờ phút này, cái trực giác ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, đứa bé này nhất định sẽ khang khang kiện kiện (khỏe mạnh) đi tới thế giới này. Nhất định là vậy.
Sau một tuần nằm điều dưỡng trong bệnh viện, viện trưởng Lý mới buông lời nói có thể trở về nhà nghỉ ngơi, cũng dặn dò lại rằng, mặc dù đã trải qua một loạt kiểm tra, cơ thể hiện tại cũng không có dấu hiệu nào cho thấy không tốt nhưng dù sao cũng đã từng bị sảy thai, còn có tiền sử bệnh cung hàn nên dù cho nửa năm qua đã điều dưỡng không tồi thì vẫn không thể khinh thường được, ba tháng trước mắt chính là thời kỳ mấu chốt, tuyệt đối không thể phớt lờ, tâm tình cũng luôn phải duy trì vui vẻ.
Mỗi một lời nói của viện trưởng Lý đều được Tiểu Trí đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng lặp lại một lần. Anh đang muốn biến những lời này trở thành khuôn vàng thước ngọc, khắc thật sâu vào trong đầu đây mà.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí nghiêm túc như vậy thì khóe miệng không nhịn được mà nhếch nhếch lên trên. Bảo bảo có một người cha như Tiểu Trí vậy thật là tốt. Người ba này có lẽ sẽ không uy vũ, không cường tráng, không khôn khéo như những người ba khác, thế nhưng lại là một người ba toàn tâm toàn ý yêu thương con cái, sẽ dùng tâm linh tinh khiến nhất thế giới này để dạy bảo con cái. Đứa nhỏ của bọn họ nhất định sẽ trở thành một đứa bé ngoan ngoãn, lương thiện.
Về đến nhà, trong nháy mắt đẩy cửa ra, Chiêu Đệ có cảm giác rốt cuộc đã có thể thở phào một cái. Mặc dù khi còn ở trong bệnh viện, bác sĩ y tá luôn luôn túc trực, sẵn sàng chăm sóc cho cô, điều kiện của phòng bệnh VIP cũng rất tốt nhưng dù sao nhà vẫn là nhà, trong nhà có nhiều hơn ở bệnh viện một loại mùi vị, loại mùi vị có thể khiến cho người ta chân chính cảm thấy an tâm.
Chiêu Đệv ừa mới ngồi xuống ghế salon thì thím Phúc đã bưng từ trong bếp ra một chén cháo gà, nói rằng sáng sớm nay trước khi ra khỏi nhà bà Hạ Cầm đã nấu sẵn, ninh suốt năm sáu tiếng đồng hồ, hiện tại mùi vị và dinh dưỡng đều vừa vặn.
Cũng trong một tuần này, Hạ Cầm và thím Phúc đã khổ cực nhiều, chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và nhà rồi còn phải không ngừng tìm cách nấu những món canh giúp cô bồi bổ cơ thể
Lúc nhận được chén canh, Chiêu Đệ cất tiếng nói từ tận thâm tâm mình: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Hạ Cầm nghe được lời cảm ơn như vậy của Chiêu Đẹ thì trên mặt vui vẻ, cười tươi như hoa. Tuy nói người một nhà thì cần gì phải nói lời cảm ơn nhưng có thể được một vãn bối nhớ tới công lao của mình thì dù sao cũng vẫn là một việc đáng để vui mừng.
Bởi vì sợ cái thai của Chiêu Đệ bây giờ còn chưa ổn định, lên tầng xuống tầng sẽ thương tổn đến thân thể, cho nên trong tuần lễ mà Chiêu Đệ nằm ở bệnh viện, Hạ Cầm đã thương lượng với Chiêu Đệ, dọn dẹp phòng khách ở tầng dưới để hai người vào ở, như vậy bình thường cô muốn ăn cơm hay làm gì cũng đều dễ dàng, đỡ phải chạy lên chạy xuống tầng trên tầng dưới, về sau có muốn đi ra ngoài tản bộ hay đi bệnh viện khám thai thì cũng đều tiện hơn rất nhiều.
Đối với sự an bài chu đáo tỉ mỉ như vậy của Hạ Cầm, Chiêu Đệ làm sao có thể có ý kiến khác được nữa. Dĩ nhiên là đều làm theo tất cả.
Bởi vì mang thai nên dĩ nhiên Chiêu Đệ không thể sử dụng máy vi tính được nữa. Hơn nữa, một đống lớn những chuyện của công ty sợ sẽ làm Chiêu Đệ phải quan tâm nên Trần Chung đã tự động tự phát kết thúc cuộc sống nửa về hưu của mình, lần nữa tiếp quản lại những nghiệp vụ trên tay Chiêu Dệ. Dù sao ông cũng đã lớn tuổi rồi, thời gian trước còn được sống thanh nhàn nên khi lập tức quay trở lại với công việc thì có chút mệt mỏi.
Nhưng sự mệt mỏi này của Trần Chung cũng là mệt mỏi trong vui vẻ. Dù sao đây cũng chính là việc đại hỷ sự của nhà họ Trần. Lúc mới bắt đầu, vì lo lắng cho sức khỏe của Chiêu Đệ, sợ đứa nhỏ sẽ không giữ được, ông và Hạ Cầm không biết đã có bao nhiêu buổi tối mở mắt chờ trời sáng.
Sau đó ông có đi gặp rất nhiều vị bác sĩ Trung Y danh tiếng, đưa cho họ xem phương thuốc xong thì họ đều nó đây chính là một phương thuốc tuyệt diệu để trị liệu chứng cung hàn, cứ uống theo phương thuốc này khoảng năm sáu tháng thì chứng cung hàn thậm chí có thể được điều trị tận gốc. Sau năm tháng đã mang thai cũng không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, sau đó Chiêu Đệ cũng có nói rằng trong hai tháng ở chỗ của ông Phan, ông Phan thật ra cũng đã sớm bắt đầu trị liệu cho cô theo thuốc này nên cẩn thận tính toán lại lần nữa thì thời gian cũng không khác biệt nhiều lắm.
Thời điểm xuất viện, viện trưởng Lý còn nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được. Lúc ấy mọi người cũng buông lỏng được tâm tình, chỉ có một mình Tiểu Trí vẫn thường cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Chiêu Đệ.
Mọi người nghĩ đây là do Tiểu Trí lần đầu tiên được làm cha, hơn nữa trước đó thân thể của Chiêu Đệ không ổn định nên có thể trong lòng anh có áp lực tương đối lớn, tâm tình còn chưa trở lại bình thường được. Cho nên, thật ra cũng không ai để ý nhiều, chỉ nghĩ là một thời gian nữa anh sẽ từ từ quen thôi.
Tin tức Chiêu Đệ mang thai ngay từ khi cô còn nằm trong bệnh viện đã được truyền tới thôn họ Mã. Ông Lâm, bà Lâm đều vui mừng thay cho con gái cuối cùng cũng lại mang thai lần nữa. Sau khi biết, Diệu Tổ nhất quyết đòi thi xong phải tới thành phố W thăm Chiêu Đệ.
Dân quê tương đối mê tín, đều nói ba tháng đầu mang thai không thể để ch người khác biết, sợ rằng nói với nhiều người thì đứa nhỏ sẽ trở nên hẹp hòi. Cho nên nhà họ Lâm chỉ dám len lén đi mua gà vịt, đóng cửa ở trong nhà để làm lễ tạ thần, trong điện thoại cũng đã dặn đi dặn lại Chiêu Đệ không quá ba tháng thì không được đi khắp nơi khoe khoang, cũng đừng bày tiệc rượu gì đó, động tĩnh quá lớn sẽ làm kinh động đến đứa nhỏ.
Loại thời điểm này, bất cứ chuyện gì cũng thà tin là có còn hơn là không tin cho nên dĩ nhiên Hạ Cầm và Trần Chung đều nhất nhất đồng ý. Có lúc có những chuyện trong dân gian mà họ không biết còn cố ý gọi điện thoại về hỏi. Cứ gọi tới gọi lui như vậy, việc trao đổi giữa hai nhà vốn không nhiều cũng đã được cải thiện.
Không biết bởi vì tác dụng của tâm lý hay do bản thân thân thể của Chiêu Đệ có chút yếu mà phản ứng khi mang thai của Chiêu Đệ cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Mỗi sáng sớm, trên cơ bản Tiểu Trí đều bị tiếng nôn mửa của Chiêu Đệ đánh thức. Trừ buổi sáng, Chiêu Đệ còn ói ba bữa một ngày theo các bữa ăn, gần như là chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn thì đều sẽ ói. Vốn Chiêu Đệ khẩu vị khá mộc mạc, bình thường thích ăn nhất là rau dưa trái cây, nhưng kể từ khi nôn nghén lần đầu tới giờ, cô căn bản không ngửi nổi mùi rau dưa, cảm giác như bên trong có một vị gì đó rất tanh.
Nhưng phụ nữ có thai nhất định phải bổ sung đầy đủ vitamin, rau dưa và trái cây mà ăn ít thì thân thể sẽ dễ dàng bị nóng trong. Hơn nữa, thể chất của phụ nữ có thai vốn thiên về tính nóng, giờ mới qua hơn nửa tháng mà khóe miệng Chiêu Đệ đã nổi lên rất nhiều bọng nhiệt, cũng có chút dấu hiệu táo bón nữa.
Nhưng bây giờ đang trong thời gian phải vô cùng cẩn thận, một loạt đồ ăn giảm nhiệt đều ăn không hết. Nhìn khóe miệng Chiêu Đệ vừa mới tiêu bớt một chút lại liền có thêm bọng khác thì Tiểu Trí cũng sắp phát điên.
Tiểu Trí nghe nói uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây có thể giúp hạ hoa, trà hoa cúc, canh đậu xanh gì đó mặc dù cũng đều giúp hạ nhiệt nhưng dù sao cũng là đồ có tính hàn, hơn nữa ban đầu Chiêu Đệ chính vì bị cung hàn nên mới không thể mang thai cho nên hiện tại làm sao dám để cho cô uống. Bây giờ, mùi vị của trái cây Chiêu Đệ mới ngửi thấy đã ói, cũng không thể nào ăn được, chỉ còn một cách duy nhất chính là uống nước.
Cho nên hiện tại Chiêu Đệ đi đến đâu, Tiểu Trí cũng sẽ cùng theo đến đó, trong tay luôn luôn cầm theo một bình giữ nhiêt, bên trong cơ bản đều là nước ấm ở khoảng ba mươi độ. Kể cả lúc Chiêu Đệ không muốn uống, Tiểu Trí cũng sẽ chốc chốc lại chăm chỉ xác nhận nước trong ly còn đủ hay không, nhiệt độ còn thích hợp hay không.
Qua nửa tháng này, thân thể Chiêu Đệ thì càng ngày càng béo lên trong khi ngược lại, Tiểu Trí lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mà lộ rõ vẻ gầy gò. Tất cả mọi người trong nhà đều đã thử khuyên Tiểu Trí, nói cho anh biết hiện tại thân thể Chiêu Đệ đã không thành vấn đề, hiện tượng nôn nghen và phát nhiệt cũng là bình thường, không cần phải khẩn trương như vậy.
Nhưng những lời này làm sao mà có tác dụng được. Dù đang ngủ, Tiểu Trí cũng sẽ có thể đột nhiên tình giấc vì hoảng hốt, cảm giác như nghe thấy tiếng Chiêu Đệ rời giường nôn mửa. Đến khi xác nhận được Chiêu Đệ đang ngủ rất ngon ở trong lòng, tất cả đề chỉ là ảo giác của bản thân thì anh mới thở phào nhẹ nhõm mà ngủ lại lần nữa. Nhưng rồi trong chốc lát lại bị thức tỉnh. Trên căn bản, mỗi buổi tối cứ thức thức tỉnh tình như vậy đến hơn năm sáu lần.
Sự thiếu ngủ cùng với lo lắng hãi hùng trong thời gian dài khiến cho chút thịt mà vất vả lắm Tiểu Trí mới tích lũy được suốt nửa năm bị tiêu mất, quầng thâm quanh mắt cũng càng ngày càng đậm.
Nhìn Tiểu Trí như vậy, Chiêu Đệ quả thật có cảm giác thúc thủ vô sách. Cô đã dùng mọi cách để nói cho Tiểu Trí biết mình rất tốt, mình không có yếu ớt như vậy, sẽ không vì mang thai mà không chịu đựng nổi.
Trừ những hành động mà người ta có thể hiểu được ở bên ngoài, Tiểu Trí đột nhiên có sợ hãi mãnh liệt và địch ý đối với những bông hoa màu đỏ. Điều này khiến cho người ta không thể nào lý giải nổi.
Lúc mới bắt đầu vẫn còn bình thường. Chiêu Đệ và Hạ Cầm vốn cũng không có thói quen cắm hoa ở trong nhà, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài lần chơi một lọ hoa trong nhà, có thể là vào dịp lễ hoặc có người khác tặng hay là người trong nhà mang đến.
Một ngày kia, Chiêu Đệ vừa mới nôn xong. Trong khoảng thời gian này, cô khạc khạc cũng đều đã thành thói quen, mặc dù khó chịu nhưng cô cũng đã tổng kết ra rằng sự khó chịu này cũng sẽ thay đổi theo từng thời điểm, biết mình chỉ cần lẳng lặng ngồi đó chịu đựng qua chừng một phút đồng hồ thì nhất định sẽ không còn khó chịu nữa. Cô vừa mới trở lại bình thường, tiến về phía chỗ ngồi của mình, cười với Tiểu Trí đang lo lắng canh chừng ở một bên để cho anh yên tâm rằng cô đã tốt hơn nhiều rồi.
Tiểu Trí thấy sắc mặt của Chiêu Đệ đúng là đã tốt hơn một chút so với vừa rồi thì cũng thở dài một hơi. Anh cầm cái ly vừa mới thả trên khay trà, mở nắp ra, đưa tới khóe miệng Chiêu Đệ, để cho cô chậm rãi uống một hớp nước ấm.
Chiêu Đệ vừa mới nhận được cái ly thì ở cửa đã truyền tới tiếng mở cửa. TIểu Trí theo bản năng nhìn về phía ngưỡng cửa, nghĩ muốn nhìn xem là ai trở lại.
Mà thứ đầu tiên đập vào mắt của Tiểu Trí chính là một bó hoa hồng đỏ tươi thật lớn, sau đó mới là Hạ Cầm đang cầm hoa. Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn của bà và Trần Chung, hơn nữa gần đây trong nhà có chuyện vui liên tiếp, bà cũng đã có sẵn ý muốn ăn mừng rồi. Cho nên sáng sớm hôm nay bà liền tự mình lái xe đến tiệm bán hoa để mia hoa, chuẩn bị vào trang trí lại phòng ngủ của mình, cho Trần Chung một đêm lãng mạn.
Nhưng bà vừa mới vào cửa, còn đang cởi giầy thì hoa trên tay đã bị người khác đoạt đi. Bà cuống quýt ngẩng đầu lên xem thì chỉ thấy một bóng lưng đã chạy rất xa.
Đến giày bà cũng không kịp đổi đã mang dép đuổi theo, nhưng vẫn chỉ kịp nhìn thấy Tiểu Trí đang cầm bó hoa hồng đỏ tươi ném vào trong thùng rác cách nhà khoảng mấy chục mét, sau đó vẫn chưa yên tâm nên còn đưa tay ấn bó hoa vào sâu trong thùng rác.
Chờ đến khi cả bó hoa đã bị đè xuống dưới thùng rác, anh mới đi vòng về nhà.
Một loạt hành động đột ngột như vậy của Tiểu Trí khiến cho Hạ Cầm nhìn mà ngây dại. Thế này là thế nào? Tiểu Trí trước kia không phải thích nhất hoa hồng hay sao? Bà còn nghe thím Phúc nói lúc anh và Chiêu Đệ kết hôn tròn một năm đã nhờ thím Phúc đi mua hoa hồng cơ mà. Làm sao mà hôm nay nhìn thấy hoa hồng thì lại có phản ứng như vậy?
Nếu như Chiêu Đệ ngửi mùi hoa này mà muốn ói thì còn có thể hiểu được. Nhưng hiện tại Chiêu Đệ chỉ không chịu được mùi rau dưa và trái cây thôi, việc này thì có liên quan gì đến hoa hồng này đâu cơ chứ?
Tuy rằng Chiêu Đệ vì sợ vận động dữ dội mà tổn thương đến đứa nhỏ nên không đuổi theo Tiểu Trí đi ra ngoài nhưng nhìn xuyên qua cánh cửa chính đang mở rộng, cô vẫn nhìn thấy được bộ dạng của Hạ Cầm cùng với hành động quái dị này của Tiểu Trí. Cho đến khi Tiểu Trí quay trở lại bên cạnh mình, cô mới khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ vừa rồi.
Hạ Cầm vẫn theo sát Tiểu Trí đến phòng khách. Bà và Chiêu Đệ trao đổi với nhau một ánh mắt lo lắng. Trong khoảng thời gian này tất cả những khẩn trương lo lắng của Tiểu Trí bọn họ đều nhìn ở trong mắt. Hôm nay đang êm đẹp, anh lại làm ra một hành động không lý giải nổi như vậy, có phải là vì khẩn trương quá độ nên tạo thành bệnh tật gì về tinh thần hay không?
Chiêu Đệ và Hạ Cầm sau khi đã khai thông ánh mắt xong thì lúc này mới lên tiếng, cố gắng hết sức dùng âm thanh êm ái để hỏi Tiểu Trí nguyên nhân. Cô biết người thiếu ngủ cùng với tinh thần khẩn trương lâu dài không thể chịu đựng nổi âm thanh bén nhọn. Âm thanh êm ái có tác dụng trấn an tinh thần của bọn họ. Đây đều là những điều có cơ sở tâm lý họ mà cô đã đọc được trên internet, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
Tiểu Trí giương mắt nhìn về phía Chiêu Đệ và Hạ Cầm, do dự một chút mới mở miệng nói chuyện. Đầu tiên là nói lời xin lỗi với Hạ Cầm. Hiển nhiên bản thân anh cũng biết hành động vừa rồi là không đúng.
Tiếp theo, anh mới nói rõ lý do: “Hoa màu đỏ đối với người mang thai bảo bảo rất nguy hiểm. Bà Phan chính là vì ăn hoa màu đỏ này mà bị chảy rất nhiều máu nên đi mất. Đây là ông Phan nói. Hiện tại Chiêu Đệ mang thai bảo bảo, không được phép ăn hoa này. Chiêu Đệ và bảo bảo sẽ giống như bà Phan mất, rời khỏi Tiểu Trí thì sao.”
“Hoa màu đỏ?” Chiêu Đệ và Hạ Cầm không ngờ trong lúc này lại nghe được chuyện của ông Phan. Thì ra bà Phan vì vậy mà qua đời. Nhưng hoa màu đỏ là hoa gì? Bọn họ chưa từng nghe qua việc ăn hoa màu đỏ sẽ khiến phụ nữ có thai bị chảy máu nha.
“Hoa màu đỏ? Hoa màu đỏ? Màu đỏ… Hoa… Hoa hồng!” Chiêu Đệ thấp giọng lẩm bẩm, lặp lại câu nói “hoa màu đỏ” của Tiểu Trí, nghĩ nghĩ, cuối cùng cô chợt hiểu ra, Tiểu Trí muốn nói chính là hoa hồng.
Ông Phan là một bác sĩ Trung Y chuyên về phụ khoa mà vợ của ông lại vì ăn nhầm hoa hồng mà xuất huyết đến mức qua đời. Chẳng trách sau này ông ấy lại không chịu chữa trị cho những người khác nữa. Trong lòng ông ấy nhất định có một tâm kết không thể giải được. Mặc dù Chiêu Đệ không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa ông Phan và vợ của ông ấy lại có thể khiến cho ông ấy không chữa bệnh cho người khác nữa nhưng cô vẫn có thể đoán đúng một chuyện, vợ của ông Phan qua đời vì ăn nhầm hoa hồng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bà Xã Mua Được
Nại Lương Ngư
Bà Xã Mua Được - Nại Lương Ngư
https://isach.info/story.php?story=ba_xa_mua_duoc__nai_luong_ngu