Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 46
P
hong cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi nhanh chóng, bọn họ cách thành phố càng ngày càng xa.
Xe thỉnh thoảng lắc lư một hai lần, Tống Khinh Dương nhắm hờ mắt tựa như đang ngủ say. Chử Duy Nhất cúi đầu xem tiểu thuyết. Trong xe buýt yên tĩnh, thường truyền ra tiếng trò chuyện được nén lại. Đầu anh dần dần sát lại gần, đung đưa theo sự lắc lư của xe.
Chử Duy Nhất nhìn đến mê mẩn, Tống Khinh Dương dứt khoát tựa nửa người mình trên người cô, hô hấp đều đều vờn vờn trên cổ cô, khiến cho cô không có chút tâm tư đọc sách nào. Cô cất điện thoại di động, quang minh chính đại quan sát anh, sóng mũi cao, mi mục như họa, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Anh nhàn hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không biết là ngủ thật hay là giả nữa.
Lông mi dày mà dài hơi run run, Chử Duy Nhất đưa tay chạm vào, lại còn dài hơn so với con gái.
Cô vô ý nhéo gò má anh, lúc này phía trước đột nhiên có một ánh mắt quăng tới, Sở Mặc nhìn thẳng vào cô, đáy mắt kia thoáng qua kinh ngạc.
Chử Duy Nhất bỗng đẩy đầu Tống Khinh Dương qua một bên, vẻ mặt dửng dưng.
Sở Mặc lạnh như băng nhếch mép một cái.
Tống Khinh Dương thở dài, nhỏ đến không thể nghe được, chốc lát, anh lại áp sát sang, khẽ lẩm bẩm một câu, “Động tay động chân đùa giỡn xong liền mặc kệ không để ý tới nữa, hửm?’’
Chử Duy Nhất nhắm hai mắt giả vờ ngủ, cũng chẳng biết mình làm sao ngủ mất, chờ khi cô tỉnh lại, người cả xe đều đã đi xuống hết, chỉ còn lại cô và Tống Khinh Dương.
Tống Khinh Dương đánh thức cô, “Ngủ ngon thế sao? Tối hôm qua ngủ không ngon?’’
Chử Duy Nhất dụi dụi mắt, “Biết người nào đó tức giận, em nào có tâm tư để ngủ.’’ Cô cố ý nói.
Tống Khinh Dương mỉm cười, “Yên tâm, khẳng định mỗi buổi tối trong bảy ngày này em đều có thể ngủ ngon.’’ Anh cố tình dừng lại, “Vai anh ướt rồi.’’
Chử Duy Nhất sát lại gần rồi nhìn, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng lên.
Tống Khinh Dương thoải mái nói, “Mới vừa bọn họ đều thấy em dính sát vào anh.’’
Chử Duy Nhất:...
Hai người xuống xe, mỗi người đi theo tổ nhỏ của mình, mọi người không khỏi quăng tới ánh nhìn không thể tưởng tượng nổi. Chử Duy Nhất vẻ mặt buồn rầu, không nói rõ.
Hoa Hoa và cô được phân một phòng ký túc xá.
“Duy Nhất, đoạn đường này cô và Tống tổng giám rất thân quen, cảm giác dựa vào vai anh ấy như thế nào?’’
Chử Duy Nhất cười, “To rộng, ấm áp mạnh mẽ.’’
“Cắt. Ánh mắt mọi người lúc xuống xe đều nhìn thẳng. Cô thật buồn cười, Tống tổng giám đẩy cô ra, cô lại tự động tới gần. Ha ha ha – cô không thấy đâu, vẻ mặt của Tống tổng giám thật bất đắc dĩ.’’
Chử Duy Nhất ô ô hai tiếng, “Ném chết người rồi. Chỉ là bản năng của con người thôi, huống chi Tống tổng giám phóng khoáng hào phóng như vậy.’’
Hoa Hoa trợn trắng mắt, “Cô đừng quên mình là người của tổ nào.’’
“Thân tôi có thể ở đây nhưng lòng ở chỗ khác.’’ Chử Duy Nhất nói đùa.
“Cô ngàn vạn lần chớ để cho lão đại nghe được câu này, lát nữa bảo cô chạy một vòng đó.’’
“Lần huấn luyện này nghiêm khắc đến như vậy sao?’’
Hoa Hoa nặng nề gật đầu, “Cô chuẩn bị tâm lý tốt vào.’’
Buổi tối mọi người ăn cơm ở nhà ăn, cơm nước không tệ lắm, vốn tưởng rằng bảy ngày này đều sẽ là cơm canh đạm bạc, kết quả còn có thịt.
Chử Duy Nhất thật thỏa mãn, lúc ăn cơm không nhìn thấy Tống Khinh Dương. Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho anh, “Anh không tới nữa là chẳng có cơm ăn.’’
Bên kia trả lời rất nhanh, “Đến ký túc xá của anh, 606.’’
Chử Duy Nhất lập tức trả lời lại, “Được.’’
Cơm nước xong, cô liền qua đó, gõ cửa.
Tống Khinh Dương mở cửa, khẽ mỉm cười với cô, “Nghe lời như vậy hồi nào thế?’’
Chử Duy Nhất quan sát căn phòng một chút, giường lớn đủ cho một người đến hai người, so với chỗ bọn họ tốt hơn nhiều. Cô nói, “Công ty sắp xếp thật không công bằng, lãnh đạo thì ở một mình một phòng, nhân viên bình thường hai người ở một phòng.’’
Tống Khinh Dương đưa chai nước cho cô, “Vậy em cho là để cho anh ở chung với ai?’’
Chử Duy Nhất suy nghĩ một chút, quả thật không người nào chịu ở chung với lãnh đạo.
Tống Khinh Dương cười, “Ngược lại anh không ngại em tới ở cùng anh.’’
Chử Duy Nhất hừ một tiếng, “Nghĩ hay nhỉ.’’ Cô đưa tay ra, “Mang cho anh, trái táo. Anh không đói sao?”
“Không có khẩu vị.’’ Khóe miệng Tống Khinh Dương cong thành một đường cung, “Sáu giờ sáng ngày mai phải chạy tập thể 5000 thước, hạng mục hơi nhiều chút.’’
Chử Duy Nhất sững sốt, “5000 thước? Em không được, 1000 em cũng chẳng chạy nổi.’’
Tống Khinh Dương thở dài, “Ngày thường bảo em đi chạy bộ thì không đi.’’
“Làm sao bây giờ?’’ Chử Duy Nhất khóc không ra nước mắt. Từ nhỏ thể dục cô đã không tốt, 5000 thước đối với cô mà nói chính là một ngọn núi lớn.
“Anh cũng chẳng có cách nào, chạy không xong thì cũng phải chạy.’’ Thật ra thì Tống Khinh Dương có lòng muốn Chử Duy Nhất ngày thường tìm chút thời gian vận động. Ban ngày cô ngồi làm việc, tối về viết bản thảo vẫn phải tiếp tục ngồi.
Chử Duy Nhất rối bời, cô hơi chán nản nói, “Em sẽ kéo tổ em xuống mất.’’
“Không sao, hữu nghị là số một, thi đấu là thứ hai.’’ Tống Khinh Dương lại ho khan.
Chử Duy Nhất lo lắng nhìn anh, “Anh còn chưa hết ho khan sao? Hai ngày nay đã uống thuốc chưa?’’
“Có lẽ là khuya ngày hôm trước bị tức quá.’’ Anh chậm rãi nói từng chữ.
Chử Duy Nhất ớ một tiếng, “Anh mang thuốc theo không?’’
“Không mang.’’ Tống Khinh Dương không thèm để ý nói.
“Sao anh lại như vậy chứ! Không uống thuốc làm sao có thể khỏi bệnh đây. Mẹ em nói ho khan tổn hại sức khỏe lắm đó.’’ Chử Duy Nhất cau có mặt mày.
Trong chớp mắt kia trong lòng Tống Khinh Dương rối rắm.
“Em đi hỏi họ xem ai mang thuốc.’’ Khuôn mặt Chử Duy Nhất đầy vẻ lo lắng.
Tống Khinh Dương kéo tay cô, “Đừng đi, nghỉ ngơi một lát, trò chuyện với anh.’’
Chử Duy Nhất sờ trán anh, thăm dò nhiệt độ. “Nên uống nhiều nước một chút đó.’’
Nước vạn năng lại phát huy tác dụng.
Ánh mắt anh cong cong, cả người thoải mái, “Em tra tài liệu ở trên mạng giúp anh.’’
“Tài liệu gì?’’
Anh đưa văn kiện cho cô, Chử Duy Nhất nhìn nhanh qua một lần.”Được.’’
Hai người ở trong ký túc xá, mỗi người ở một góc bận chuyện của mình, vừa nói chuyện vừa cố tình tìm lời nói. Chử Duy Nhất từ từ phát hiện, Tống Khinh Dương làm việc rất có thứ tự.
Làm được một nửa, điện thoại di động của Tống Khinh Dương reo lên, mẹ Tống gọi điện thoại đến.
“Con ở đó sao rồi?’’
Tống Khinh Dương lén cười một tiếng, lần trước anh ra ngoài huấn luyện cũng chẳng thấy mẹ anh gọi điện thoại đến hỏi, “Rất tốt ạ.’’
“Ở được không?’’
“Cũng tốt ạ.’’
“Vậy ăn uống thì sao?’’
“Cũng thế ạ.’’
“À con này, vậy Duy Nhất ăn quen không?’’ Qủa nhiên là có dụng ý khác mà.
“Có thịt mẹ yên tâm.’’
Mẹ Tống hừ một tiếng, “Con bé đang ở chỗ con sao? Con đưa điện thoại cho nó, mẹ nói mấy câu với nó.’’
Tống Khinh Dương lắc đầu, “Duy Nhất – “
Chử Duy Nhất ngẩng đầu lên.
“Có người nhớ em này.’’ Anh nói.
Chử Duy Nhất vội vàng cầm điện thoại, cung kính đứng trên mặt đất, “Bác gái – “
“Duy Nhất, bác nghe Khinh Dương nói các cháu ăn uống không tốt, bác chuẩn bị một rương thức ăn cho cháu, ngày mai sẽ bảo người đưa qua.’’
“Bác gái, không cần đâu ạ, thức ăn cũng không tệ mà.’’
“Các cháu phải ở nơi đó lâu như vậy mà, có chuyện gì gọi điện thoại cho bác. Đại Miêu cháu yên tâm, ở chỗ bác rất ngoan.’’ Khuôn mặt mẹ Tống đầy vẻ từ ái.
Khóe mắt Cha Tống giật giật, đón con mèo này về một buổi sáng, đã ăn mất một con cá rồi.
Nhưng là mèo của con dâu tương lai, ông vẫn không thể nổi giận.
Cúp điện thoại, Chử Duy Nhất ngẩn người, “Bác gái đưa thức ăn đến đây.’’
“Đưa thì cứ đưa.’’ Tống Khinh Dương cau mày, thấy cô chân không đứng trên mặt đất, dép ở phía xa, anh cầm dép khom người để ngay ngắn dưới đất, “Mùa thu rồi, em cũng không sợ lạnh.’’
Chử Duy Nhất xỏ chân vào, mang dép lên, “Sao anh không khuyên bác chứ, chúng ta đến là để huấn luyện.’’
“Bà cho là chúng ta đã đến thế giới của hai người.’’ Tống Khinh Dương trả lời.
Buổi sáng hôm sau, 5000 thước, Chử Duy nhất quả thật chạy về chót. Cái này chẳng qua là khởi đầu của sự thống khổ mà thôi.
Buổi trưa, điện thoại cô reo lên.
“Duy Nhất, cháu ở chỗ nào? Quà vặt đã đưa đến rồi.’’
“Cháu đến cửa lấy. Bác gái bác bảo người giao hàng chờ một chút.’’
“Không sao không sao.’’ Mẹ Tống vui vẻ.
Chử Duy Nhất chạy chậm cả đoạn đường, bắp chân đều mỏi nhừ. Đến cửa, cô dừng lại. Xe của mẹ Tống đang đậu ở đó.
Mẹ Tống nhìn cô từ trên xuống dưới, “Ái dà, gầy quá. Cháu vất vả rồi.’’
“Bác gái sao bác lại đích thân đến đây?’’
Mẹ Tống mở cóp sau ra, “Hôm nay bác rảnh, tới xem một chút.’’ Chử Duy Nhất vội vàng đi giúp, quà vặt từng nói, nên có đều có. “Khinh Dương đâu?’’
“Anh ấy đang nghỉ ở ký túc xá.’’
“Bác gái để cháu cho. Cháu mạnh, cháu nâng được.’’ Cái rương lớn như vậy, Chử Duy Nhất cố hết sức để ôm.
Mẹ Tống xách một túi trái cây lớn.
“Hình như bác mang nhiều rồi." Mẹ Tống thấy cô ôm hơi phí sức.
“Sao lại thế ạ! Bây giờ chúng cháu cần lắm.’’
“Vậy thì tốt.’’
Cuối cùng đã đem hết đồ ăn về, Chử Duy Nhất dẫn mẹ Tống tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
“Cháu vốn chẳng mập, nhất định lần này phải gầy mất mấy cân rồi. Nếu không để bác chào hỏi với lãnh đạo các cháu, đi về cùng bác đi.’’
“Bác gái, không cần đâu ạ, cháu cũng muốn rèn luyện một chút.’’
“Cũng được, Khinh Dương cũng ở chỗ này, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.’’
Chử Duy Nhất oán thầm, buổi sáng chạy 5000 thước, anh kham khổ chạy qua bên cạnh cô, cũng chẳng quay đầu nhìn cô cái nào.
“Duy Nhất, thật ra thì bác đã xem qua hình của cháu rất sớm.’’
“Dạ!’’ Cô trợn to hai mắt.
Mẹ Tống gật đầu, “Lần gần đây nhất, là có người giới thiệu đối tượng cho Khinh Dương, trong đó có hình của cháu. Bác không biết khi đó cháu và Khinh Dương có ở bên nhau hay chưa.’’
Chử Duy Nhất thẹn thùng, “Chưa ạ.’’ Thật sự là sau khi cô quen biết anh mới ở bên anh.
“Nhưng mà, bác còn từng xem hình của cháu ở cao trung.’’
“Cao trung?’’
“Đúng, chắc chụp lúc tốt nghiệp, chỉ có nửa người trên, rất nghiêm túc.’’
Chử Duy Nhất trợn to hai mắt, tim đột nhiên nhảy lên một cái.
Mẹ Tống gian xảo cười một tiếng, “Cháu có thể xem thử ví tiền của Khinh Dương, rồi cháu sẽ biết.’’
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi
Dạ Man
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Dạ Man
https://isach.info/story.php?story=anh_thich_em_rat_lau_roi__da_man