Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xúc Tác Hoàn Hảo
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 44
Alex
Dẫn tôi vào một phòng tranh không phải ý kiến hay. Khi Sierra kéo Brittany rời khỏi tôi để chỉ cho cô ấy xem một bức họa, tôi chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng hơn thế. Tôi đi dạo một vòng và đảo mắt qua bàn để thức ăn, lấy làm mừng vì chúng tôi đã ăn. Bạn không thể gọi những thứ này là thức ăn được.
Món sushi, tôi thấy phải đem chúng cho vào lò nướng thì mới có thể ăn được. Sandwich thì bé tẹo. “Hết wasabi rồi.” Tôi vẫn còn đang tập trung vào việc phân biệt các món ăn thì có ai đó vỗ vào vai tôi. Tôi quay qua, thấy một gã da trắng, tóc vàng, lùn tịt. Gã nhắc tôi nhớ tới thằng Mặt Lửa, và tôi ngay lập tức muốn đẩy gã ra.
“Chúng tôi hết wasabi rồi,” gã nhắc lại. Giá như tôi biết wasabi là cái quái quỷ gì, tôi có thể trả lời. Nhưng tôi không biết, thế nên tôi không nói gì. Và điều này khiến tôi có cảm giác mình là đồ đần độn. “Cậu không nói tiếng Anh à?” Tôi xiết tay lại thành một nắm đấm.
Có, tao có biết tiếng Anh, thằng ngu ạ. Nhưng lần cuối tao ở trong lớp tiếng Anh thì từ “wasabi” không có trong bài kiểm tra từ vựng. Thay vì trả lời, tôi lơ gã và đi ngó nghiêng một trong các bức tranh. Tôi ngừng lại trước bức vẽ một cô gái và chú chó đang đi dạo bên trên một thứ trông như bản mô phỏng cẩu thả của Trái Đất.
“Anh đây rồi,” Brittany nói, tới bên tôi. Doug và Sierra theo ngay sau. “Brit, đây là Perry Landis,” Doug nói, chỉ vào gã giống thằng Colin. “Anh ấy là họa sĩ.” “Mèng ơi, tác phẩm của anh quả là tuyệt vời!” Brittany vồn vã với gã. Cô ấy nói “mèng ơi” như thể một cô nàng ngớ ngẩn ấy.
Cô ấy đùa tôi đấy à? Gã họa sĩ nhìn bức tranh của mình ngay sau Brittany. “Cô nghĩ bức này thế nào?” Gã hỏi. Brittany hắng giọng. “Tôi nghĩ nó cho thấy mối quan hệ giữa con người, động vật và Trái Đất.” Ôi, làm ơn. Nhảm nhí cái gì thế này. Perry vòng tay khoác vai cô ấy, và tôi chỉ muốn đánh nhau ngay giữa cái phòng tranh này.
“Cái nhìn của cô quả là sâu sắc.” Sâu sắc cái mông tôi ấy. Gã muốn mò vào trong quần bạn gái tôi ư? Đừng hòng! “Alex, anh đang nghĩ gì thế?” Brittany quay qua tôi hỏi. “À…” Tôi xoa cằm lúc nhìn chằm chằm vào bức họa. “Anh nghĩ toàn bộ bô sưu tập này chỉ đáng giá một đô rưỡi, nhiều lắm là hai đô.” Sierra trợn mắt và đưa tay lên che miệng vì sốc.
Doug thì sặc đồ uống ra. Còn Brittany? Tôi nhìn xem chuyện gì xảy ra với bạn gái mình. “Alex, anh nợ anh Perry một lời xin lỗi.” Brittany nói. Ờ, ngay sau khi gã xin lỗi vì đã hỏi tôi về wasabi. Đừng có mơ nhá. “Anh ra ngoài,” tôi nói, rồi quay lưng lại ra khỏi phòng tranh. Bên ngoài, tôi châm nhờ một điếu thuốc từ cô phục vụ bên kia phố, cô ta đang tạm nghỉ.
Trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của Brittany lúc ra lệnh cho tôi xin lỗi. Tôi không thích làm theo mệnh lệnh. Chết tiệt, tôi ghét khi thấy thằng khốn họa sĩ đó đặt tay lên bạn gái của tôi. Tôi chắc rằng bất cứ gã trai nào cũng muốn đặt tay lên cô ấy theo cách đó, để tuyên bố họ đã chạm vào cô ấy.
Nhưng tôi muốn cô ấy là của riêng mình. Không thể để cô ấy ra lệnh cho tôi chạy quanh như một con cún và chỉ nắm tay tôi khi nào cô ấy không cần thể hiện. Dứt khoát không thể như thế. “Tôi đã thấy cậu ra khỏi phòng tranh. Chỉ đám hoitey mới vào đó,” cô phục vụ nói sau khi tôi trả lại cô ta bật lửa.
Wasabi. Giờ thì hoitey. Có khi tôi không biết tiếng Anh thật. “Hoitey?” “Hoitey-hoitey. Loại trí thức da trắng đó.” “Ồ, mừng là tôi chắc chắn không thuộc số đó. Giống một kẻ lao động chân tay đi theo đám hoitey vào đó hơn.” Tôi rít một hơi dài, thầm cảm ơn chất nicotin đã giúp tôi lấy lại bình tĩnh ngay lập tức.
Được rồi, phổi tôi có thể bị teo lại, nhưng kiểu gì tôi chả chết trước khi hai lá phổi quyết định bỏ rơi tôi. “Tôi là Mandy – một người lao động,” cô phục vụ nói, chìa tay ra và nở nụ cười với tôi. Cô ta có mái tóc nâu nhạt với vài lọn màu tía. Cô ta dễ thương, nhưng không phải là Brittany.
Tôi bắt tay cô ta. “Alex.” Cô ta nhìn hình xăm của tôi. “Tôi cũng có hai cái. Muốn xem không?” Thực lòng thì tôi không muốn lắm. Chắc vào một đêm say rượu, cô ta đã xăm vào ngực… hoặc vào mông. “Alex!” Brittany hét gọi tôi từ trước phòng tranh. Tôi vẫn hút thuốc, cố quên rằng cô ấy đã đưa tôi tới đây vì tôi là bí mật nhỏ xấu xa của cô ấy.
Tôi không muốn là bất cứ cái bí mật chết tiệt nào nữa. Bạn gái ngạo mạn của tôi bước đi trên phố. Đôi giày hàng hiệu gõ nhịp nhành nhắc tôi nhớ cô ấy thuộc tầng lớp trên. Cô ấy thấy Mandy và tôi, hai người lao động, đang hút thuốc cùng nhau. “Mandy đang định cho anh xem những hình xăm của cô ấy đấy,” tôi nói để chọc tức Brittany.
“Em cá là cô ấy sẽ cho anh xem. Anh cũng đang định cho cô ấy xem của anh, nhỉ?” Cô ấy nhìn tôi cáo buộc. “Tôi không tham gia vào màn kịch này,” Mandy nói rồi ném điếu thuốc xuống, dụi tắt nó dưới mũi giày. “May mắn nhé, hai bạn. Chúa biết các bạn cần tới nó đấy.” Tôi hút một hơi thuốc, ước gì Brittany không quyến rũ tôi như cô ấy đang làm.
“Quay lại phòng tranh đi, em yêu. Anh sẽ bắt xe buýt về nhà.” “Alex, em đã nghĩ chúng ta có một ngày tốt đẹp cùng nhau, trong một thành phố nơi chẳng ai biết tới chúng ta. Anh không muốn đôi lúc được ẩn danh sao?” “Em nghĩ nó tốt đẹp khi thằng họa sĩ rác rưởi kia cho rằng anh là tên phụ bàn sao? Anh thà bị coi là một thằng du côn còn hơn là một thằng dọn dẹp nhập cư.” “Anh thậm chí còn chẳng cho ai một cơ hội.
Nếu anh thả lỏng và trút bỏ định kiến, anh có thể thích nghi. Anh có thể là một trong số họ.” “Mọi người trong đó đều giả dối. Kể cả em. Tỉnh lại đi, Quý cô mèng ơi! Anh không muốn là một trong số đó. Em hiểu chứ?” “Hiểu rất rõ. Nói cho anh biết, em không giả dối.
Anh có thể gọi như vậy, nhưng với bọn em đó là tốt bụng và lịch sự.” “Trong giới của em thôi, không phải giới của anh. Ở chỗ anh, mọi người thường nói thẳng. Và đừng bao giờ, đừng bao giờ ra lệnh cho anh phải xin lỗi như thể em là mẹ anh. Anh thề, Brittany, lần tới em còn làm vậy thì chúng ta chia tay luôn.” Ôi, trời.
Mắt Brittany nhòe nước, và cô ấy quay lưng về phía tôi. Tôi chỉ muốn đá cho mình một phát vì đã làm tổn thương cô ấy. Tôi dụi tắt điếu thuốc. “Anh xin lỗi. Anh không định làm một tên ngốc thô lỗ. Chỉ là vì anh không thấy thoải mái khi ở trong đó.” Brittany không nhìn tôi.
Tôi vươn tay xoa lưng cô ấy. Thật mừng là cô ấy không né tránh. Tôi nói tiếp. “Brittany, anh thích được ở cạnh em. Khỉ thật, mỗi khi đến trường anh đều nhìn lướt qua hành lang tìm kiếm bóng hình em. Ngay khi anh thấy những lọn tóc vàng óng như thiên thần này,” tôi nói, vuốt tóc cô ấy, “anh biết mình có thể vượt qua một ngày dài.” “Em không phải là thiên thần.” “Với anh em là thế.
Nếu em tha thứ cho anh, anh sẽ lại đó xin lỗi tay họa sĩ ấy.” Cô ấy mở to mắt. “Thật không?” “Thật. Anh không muốn làm điều này. Nhưng anh sẽ làm… vì em.” Cô ấy khẽ mỉm cười. “Đừng làm điều đó. Em rất cảm kích khi anh nói sẽ làm điều đó vì em, nhưng anh nói đúng.
Tranh của anh ta quá tệ.” “Các cậu đây rồi,” Sierra nói. “Bọn tớ đã tìm đôi uyên ương các cậu khắp nơi. Đi thôi, đến chỗ nhà nghỉ nào.” Tại nhà nghỉ, Doug đập hai tay vào nhau. “Tắm nước nóng hay xem phim nào?” Sierra đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài hồ. “Giờ mà xem phim thì chắc em ngủ gật mất.” Tôi ngồi cạnh Brittany trên băng ghế trong phòng khách, vẫn còn đang choáng váng trước thực tế căn nhà to đùng này là căn nhà thứ hai của Doug.
Nó còn lớn hơn ngôi nhà duy nhất tôi đang sống. Còn có cả một bể tắm nước nóng ư? Trời đất, những người giàu có tất cả mọi thứ. “Tôi không có đồ bơi,” tôi bảo họ. “Đừng lo,” Brittany nói. “Doug chắc có sẵn một bộ ở chỗ bể bơi gia đình, anh có thể dùng.” Ở bể bơi, Doug lục tung các ngăn kéo để kiếm bộ đồ thích hợp.
“Chỉ có hai cái ở đây.” Doug lấy ra một bộ Speedy mỏng mảnh, nhỏ tí đưa cho tôi. “Cậu dùng cái này được không, nhân vật quan trọng?” “Chẳng che nổi một bên bi của tôi đâu. Tại sao cậu không mặc nó và tôi sẽ lấy cái này,” tôi nói, đưa tay vòng qua Doug lấy chiếc quần dạng hộp.
Các cô gái đã biến mất. “Phái nữ đi đâu cả rồi?” “Đi thay đồ. Và bình phẩm về chúng ta, tôi chắc vậy.” Trong phòng thay đồ, tôi vừa mặc chiếc quần vào vừa nghĩ về cuộc sống tại nhà. Tại đây, bên hồ Geneva, tôi dường như quên đi cuộc sống của gia đình mình. Không còn phải lo lắng về những kẻ ở sau lưng.
Khi tôi bước khỏi phòng thay đồ, Doug nói, “Cô ấy sẽ phải trả giá rất nhiều để được ở bên cậu, cậu biết đó. Mọi người đã bắt đầu xì xầm về các cậu.” “Nghe này, Douggie, tôi thích cô ấy hơn bất cứ thứ gì tôi từng thích trong đời. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy.
Khi nào yên ấm dưới mồ thì tôi mới bắt đầu quan tâm về những gì mọi người nghĩ.” Doug cười và giang tay ra. “A, Fuentes, tôi nghĩ là chúng ta vừa có một khoảnh khắc gắn bó giữa đàn ông với nhau. Muốn một cái ôm không?” “Mơ đi, anh chàng da trắng.” Doug đập tôi một cái vào lưng rồi cùng tôi đi tới bể tắm nước nóng.
Tôi nghĩ bọn tôi nếu không là đồng minh thì chí ít cũng có một sự hiểu biết nhất định về nhau. Mặc dù vậy, tôi vẫn không ôm cậu ta. “Quyến rũ lắm, anh yêu,” Sierra nói lúc nhìn thấy cái quần bơi bó sát của Doug. Doug đi như thể một chú chim cánh cụt, vừa lạch bạch vừa cố gắng tỏ ra thoải mái.
“Thề có Chúa, anh sẽ cởi nó ra ngay lúc vào trong bể. Nó làm thằng nhỏ của anh nghẹt thở.” “Hơi quá nhiều thông tin rồi đấy,” Brittany xen vào, giơ hai tay bịt tai. Cô ấy mặc một bộ bikini màu vàng, thiếu vải đến mức chả còn gì phải tưởng tượng cả. Cô ấy có biết mình trông như một đóa hướng dương, sẵn sàng tưới ánh mặt trời lên tất cả những ai coi thường cô ấy không nhỉ? Doug và Sierra trèo vào bể tắm.
Tôi cũng nhảy vào và ngồi cạnh Brittany. Tôi chưa từng ở trong một bể tắm nước nóng bao giờ, và cũng không chắc về cách thức giao tiếp trong bể. Chúng tôi sẽ ngồi đây trò chuyện, hay tách ra thành từng cặp để ve vuốt nhau? Tôi thích ý thứ hai, nhưng Brittany trông có vẻ bồn chồn.
Đặc biệt là khi Doug vứt cái quần bơi bó sát của cậu ta ra khỏi bể. Tôi cau mày. “Thôi nào, chàng trai.” “Cái gì? Tôi còn muốn có con sau này nữa, Fuentes. Cái thứ đó cứ nghiến lấy thằng nhỏ của tôi.” Brittany nhảy ra khỏi bể tắm và quấn khăn quanh mình. “Vào nhà thôi, Alex.” “Các cậu có thể ở lại đây,” Sierra nói.
“Tớ sẽ bảo anh ấy mặc thứ kia vào lại.” “Quên đi. Hai cậu cứ thoải mái ở đây. Bọn tớ sẽ vào trong.” Brittany nói. Khi tôi ra khỏi bể, Brittany đưa tôi một cái khăn tắm lớn. Tôivòng tay ôm cô ấy trong lúc chúng tôi quay vào nhà nghỉ. “Em ổn chứ?” “Hoàn toàn ổn. Anh thấy khó chịu hả?” “Anh bình thường.
Nhưng…” Trong nhà, tôi cầm lên một bức tượng nhỏ làm bằng thủy tinh, săm soi nó. “Khi thấy ngôi nhà này, cuộc sống này… anh muốn ở đây cùng với em, nhưng khi nhìn qua một lượt, anh nhận ra những điều này sẽ không bao giờ hợp với anh được.” “Anh nghĩ quá nhiều.” Cô ấy quỳ gối trên thảm, vỗ vỗ xuống sàn.
“Lại đây, nằm sấp xuống nào. Em biết cách mát xa kiểu Thụy Điển đó. Nó sẽ giúp anh thư giãn.” “Em đâu phải người Thụy Điển,” tôi bảo. “Đúng vậy, và anh cũng không phải. Do đó nếu em có làm không đúng thì anh cũng chẳng bao giờ biết được sự khác biệt.” Tôi nằm cạnh cô ấy.
“Anh tưởng chúng ta đã nói sẽ để mối quan hệ này tiến triển từ từ.” “Xoa lưng thì có hại gì đâu.” Mắt tôi lướt qua một lượt bộ đồ bơi gợi cảm đang ôm lấy cơ thể cô ấy. “Anh sẽ cho em biết anh từng phát sinh quan hệ với mấy cô nàng ăn mặc còn kín đáo hơn cơ.” Cô ấy phát cho tôi một cái vào mông.
“Đàng hoàng nào.” Khi đôi tay Brittany lướt trên lưng tôi, tôi rên một tiếng. Ôi không, đây quả là sự tra tấn. Tôi cố gắng kìm chế, nhưng đôi tay cô ấy mang lại cảm giác quá tuyệt vời, và cơ thể tôi tự phản ứng lại theo cách riêng của nó. “Anh đang căng thẳng đấy,” cô ấy nói vào tai tôi.
Dĩ nhiên là tôi căng thẳng rồi. Đôi tay cô ấy lướt qua cả người tôi. Lời đáp của tôi là một tiếng rên khác. Sau vài phút xoa bóp gây tê liệt thần kinh của Brittany, những tiếng rên rỉ và hổn hển từ bể tắm nước nóng vọng vào. Doug và Sierra rõ ràng đã bỏ qua phần mát xa lưng để tiến xa hơn.
“Anh có nghĩ hai người họ đang làm chuyện kia không?” Cô ấy hỏi. “Còn chuyện gì khác đâu, không thì Doug hẳn phải rất sùng đạo,” tôi nói, ám chỉ tiếng kêu Ôi, Chúa ơi! Cách nhau mỗi hai giây của cậu ta. “Nó có khiến anh bị kích thích không?” Cô ấy khẽ ngâm nga bên tai tôi.
“Không, nhưng em mà cứ giữ cái kiểu mát xa như thế này thì em có thể quên đi vụ tiến triển từ từ nhảm nhí kia đấy.” Tôi ngồi dậy và nhìn cô ấy. “Anh không hiểu được là em biết mình đang trêu anh hay em thực sự ngây thơ.” “Em không phải người hay trêu chọc.” Tôi nhướng mày, nhìn xuống đùi mình, chỗ mà cô ấy đang để tay.
Cô ấy giật tay lại. “Được rồi, em không cố ý để tay ở đó. Ờ, ý em là, không hẳn thế. Nó chỉ hơi hơi… gì nhỉ… ý em muốn nói là…” “Anh thích khi em nói lắp,” tôi nói khi kéo cô ấy nằm xuống cạnh mình và cho cô ấy thấy phiên bản mát xa Thụy Điển theo kiểu của riêng tôi, cho đến khi chúng tôi bị phá ngang bởi Sierra và Doug.
... Hai tuần sau, tôi nhận được trát thông báo ngày ra hầu tòa vì tội tàng trữ vũ khí trái phép. Tôi giấu Brittany tin này vì nó sẽ khiến cô ấy hoảng loạn. Cô ấy hẳn sẽ nói đi nói lại rằng một luật sư công sẽ không thể nào tốt bằng luật sư tư. Vấn đề là tôi không có khả năng thuê được luật sư giỏi.
Trong lúc lo lắng về số phận của mình khi đi lang thang trước cổng trường, đột nhiên tôi bị ai đó đẩy ngang, suýt ngã. “Cái quái gì vậy?” Tôi đẩy ra. “Xin lỗi,” cậu ta nói vẻ lo lắng. Tôi nhận ra đó là cậu Công Tử Bột đã ở chung phòng giam với mình. “Lại đây mà đánh tao này, thằng lập dị.” Sam gọi lớn.
Tôi bước về phía trước, chen vào giữa. “Sam, vụ gì vậy?” “Thằng ngu này chiếm chỗ đậu xe của tao.” Sam chỉ vào Công Tử Bột ngay sau tôi. “Vậy thì sao? Sao mày không tìm một chỗ đậu khác?” Sam đứng khệnh khạng, sẵn sàng cho Công Tử Bột một trận. Sam có thể làm điều đó, chả khó gì.
“Có, tao đã tìm thấy chỗ đậu xe khác rồi.” “Vậy thôi tha cho nó đi. Tao biết nó. Thằng này được.” Sam nhướng một bên chân mày. “Mày biết thằng này?” “Nghe này,” tôi nói, liếc nhìn qua Công Tử Bột và lấy làm mừng vì nó đang mặc áo sơ mi màu xanh thay vì màu san hô như bữa trước.
“Thằng này từng ngồi “khám” còn nhiều hơn cả tao. Nó trông như một thằng ngốc chính hiệu, nhưng dưới quả đầu kỳ cục và cái áo thấy gớm kia, nó là một thằng nhóc khó chơi đấy.” “Mày dọa tao hả, Alex?” Sam nói. Tôi bước tránh ra và nhún vai. “Đừng có nói tao không cảnh báo trước cho mày biết đấy nhé.” Thằng Công Tử Bột bước tới trước, cố làm ra vẻ hầm hố.
Tôi phải cắn môi dưới để cố nén cười và khoanh tay trước ngực như thể chờ xem trận ẩu đả bắt đầu. Đám bạn trong băng LB cũng chờ, sẵn sàng xem Sam bị một thằng da trắng dần cho một trận. Sam hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Công Tử Bột. “Nếu mày chỉ dọa tao, Alex…” “Đi mà xem hồ sơ của cảnh sát về nó đi.
Nó chuyên trộm cắp ô tô đó.” Sam ngần ngừ. Công Tử Bột thì không. Bước tới chỗ tôi, nó giơ nắm tay ra. “Nếu mầy cần bất cứ điều gì, Alex, thì biết phải tìm ai rồi đấy.” Nắm tay tôi chạm với nắm tay Công Tử Bột. Nó đi rồi, tôi mới lấy làm mừng vì không ai nhận ra bàn tay nó run như cầy sấy.
Tôi gặp Công Tử Bột ở chỗ tủ đồ của nó lúc chuyển từ tiết một sang tiết hai. “Cậu có ý gì? Nếu tôi cần bất cứ điều gì cậu sẽ giúp được sao?” “Sau sáng nay, tôi nợ cậu mạng sống,” Công Tử Bột nói. “Tôi không hiểu tại sao cậu lại bênh tôi, nhưng lúc đó tôi sợ chết đi được.” “Nguyên tắc số một.
Đừng bao giờ lộ ra cho chúng nó thấy cậu đang sợ.” Công Tử Bột khịt mũi. Tôi đoán đó là cách nó cười – hoặc mũi nó có vấn đề về xoang. “Tôi sẽ cố nhớ nếu lần tới lại bị một tay anh chị nào đó đe dọa lấy mạng.” Nó chìa tay ra cho tôi. “Tôi là Gary Frankel.” Tôi bắt tay nó.
“Nghe này, Gary,” tôi nói. “Tuần tới tôi phải hầu tòa, và tôi không muốn nhờ tới một luật sư công. Liệu mẹ cậu có thể giúp không?” Gary cười. “Tôi nghĩ là có. Bà tốt lắm. Nếu đó là hành vi phạm tội lần đầu của cậu, mẹ tôi có thể giúp cậu chỉ phải chịu một án treo ngắn thôi.” “Tôi không đủ tiền…” “Đừng lo lắng về chuyện tiền bạc, Alex.
Đây là danh thiếp của mẹ tôi. Tôi sẽ nói với mẹ cậu là một người bạn của tôi, bà sẽ làm miễn phí.” Lúc Gary đi xuống hành lang, tôi nghĩ thật hài hước khi người mà bạn không tin tưởng lại trở thành đồng minh. Và một cô gái tóc vàng lại có thể khiến bạn nghĩ tương lai là điều đáng để chờ đợi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xúc Tác Hoàn Hảo
Simone Elkeles
Xúc Tác Hoàn Hảo - Simone Elkeles
https://isach.info/story.php?story=xuc_tac_hoan_hao__simone_elkeles