Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 45
úc 4:30 chiều hôm sau Matt ngước lên từ bàn hội nghị mà anh đang họp với ba người điều hành của anh và với lấy điện thoại "Nếu không phải là một tình huống khẩn cấp," anh nói với Eleanor trước bà có thể đưa ra lý do ngắt lời anh, "tôi không muốn nghe về nó cho đến khi tôi xong việc ở đây "
"Cô Bancroft đang ở trên đường dây," bà nói với vẻ tươi cười tự mãn trong giọng nói. " đó có phải là tình huống khẩn cấp không?"
"Ờ, thì đúng " anh nói một cách gượng gạo, nhưng khi anh trả lời cuộc gọi của Meredith, cảm giác của anh chẳng có gì là đặc biệt vui vẻ. Chiều hôm qua anh đã gọi điện thoại cho cô để nói cho cô nghe là Spyzhalski đã được kiểm soát và đã ở một nơi mà các phóng viên không thể tìm được. Thư ký của cô đã nói là Meredith sẽ họp trong nhiều giờ, vì thế thay vì để cho cô chờ đợi hồi hộp, Matt đọc từng lời một cách cẩn thận để cô thư ký viết lại tin nhắn và yêu cầu cô ta đưa cho Meredith. Khi cô không gọi lại anh đêm qua, anh tự hỏi liệu cô có quá bận ăn mừng tin này trên giường với Reynolds cho nên không phiền gọi lại cho anh. Suốt tuần lễ khả năng cô vẫn còn ngủ với hôn phu của cô cứ ám ảnh anh. Đêm qua nó làm cho anh không ngủ được cho đến bình minh. Liếc nhanh như xin lỗi với những người đàn ông ngồi quanh bàn hội nghị, Matt nhấc máy điện thoại.
"Matt, " cô nói, giọng cô có vẻ như cô đang bị làm phiền, em biết đêm nay là đêm của anh, nhưng em có cuộc họp vào lúc năm giờ, và em còn rất nhiều việc phải làm. "
"Với nguy cơ có vẻ như em không thể làm gì để thay đổi được," anh nói bằng giọng điệu lạnh lùng, không thể xiêu lòng "thỏa thuận là thỏa thuận. "
"Em biết," cô trả lời với cái thở dài bực tức, "nhưng ngoài chuyện phải ở lại đây muộn, em còn phải đem một số công việc về nhà để làm, và lại phải vào sáng mai. Em thật sự là không muốn có một buổi tối quan trọng hoặc là một cuộc đối đầu quan trọng với anh," cô bổ sung với chút ít hài hước gượng gạo.
Trong giọng điệu thể hiện sự hợp tác miễn cưỡng của anh, anh nói, "Em đang có đề nghị gì?"
"Em đang hy vọng là anh sẽ gặp em ở đây, và chúng ta có thể ăn tối sớm, một nơì bình thường và gần đấy. "
Sự khó chịu của Matt biết mất, nhưng với khả năng mong manh cô đang cố thu hẹp phạm vi hẹn hò với anh bằng cách xác lập tiền lệ với những cuộc hẹn nơi công cộng với anh, anh nói thêm với giọng nói lịch sự nhưng kiên quyết, "Vậy cũng tốt. Anh có một cặp đầy công việc. Anh sẽ đem theo chúng và sau bữa tối chúng ta có thể sử dụng một buổi tối yên tĩnh, hiệu quả tại - chỗ của em hoặc của anh?"
Cô do dự. "Anh sẽ hứa là chúng ta sẽ chỉ làm việc thôi chứ? Ý em là, em không muốn phải... để phải... "
Môi của anh cong lên với nụ cười khi giọng nói của cô giãn ra. Rõ ràng cô đúng là có nhiều công việc, và cũng rõ ràng là cô lo rằng anh sẽ cố đưa cô vào giường. "Chúng ta sẽ làm việc," anh hứa.
Sự nhẹ nhòm của cô đến trong tiếng cười thở dài. " OK. Tại sao anh không gặp em ở đây khoảng sáu giờ? Có một nhà hàng rất được ở ngay bên kia đường. Chúng ta có thể đi đến căn hộ của em sau đó. "
"Được," anh nói, hoàn toàn sẵn sàng thay đổi kế hoạch của anh để thích hợp với kế hoạch của cô chỉ cần cô đừng cố tránh mặt anh. " Các phóng viên có quấy rầy em không?"
"Em đã có vài cuộc gọi, nhưng chúng ta đã cho họ một màn biểu diễn vào ngày hôm qua, em nghĩ tất cả sẽ tự nhiên kết thúc thôi. Em có nói chuyện với Parker đêm qua và sáng nay,và anh ấy cũng không bị quấy rầy "
Matt không quan tâm dù cho các phóng viên có xé xác Parker, và anh không thích khi khám phá rằng cô đã nói chuyện với anh ta hai lần kể từ khi kết thúc cuộc họp báo khi mà cô đã không hề lo lắng để gọi anh cho đến lúc này. Ngược lại, anh cảm thấy rất an tâm là cô hình như đã không ở chung với anh ta đêm qua, vì vậy anh nói rằng đó là những tin vui, và anh sẽ đến văn phòng của cô vào khoảng sáu giờ.
Sau khi lạng lách qua những đám người đi mua sắm cho le^~ Nô en trên tầng chín vào lúc sáu giờ, sự im lặng tương đối trên tầng của Meredith khi Matt bước ra khỏi thang máy là một sự nhẹ nhõm đáng hoan nghênh. Bên phải của anh, hai thư ký đang làm việc muộn, nhưng nhân viên tiếp tân và tất cả những người khác đã rời khỏi. Ở cuối hành lang trải thảm đối diện, cánh cửa văn phòng của Meredith đang mở và anh có thể thấy một nhóm đàn ông và một phụ nữ ngồi ở trong đó. Bàn giấy của cô thư ký đã được dọn sạch, máy vi tính của cô được phủ lại vào buổi tối, cho nên thay vì ngồi ở trong khu vực tiếp tân, Matt cởi áo choàng của anh và đặt nó bên hông bàn của thư ký, hài lòng với cơ hội bất ngờ này để thấy cách Meredith làm việc và những loại công việc có liên quan trong một ngày của cô. Mọi thứ về cô kích thích sự tò mò của anh. Luôn như vậy.
Không biết sự hiện diện của Matt bên ngoài văn phòng, Meredith nhìn tờ hóa đơn của Gordon Mitchell, người giám đốc hàng hoá chịu trách nhiệm về áo phụ nữ và đồ trang sức, vừa mới đưa cho cô. "Anh đã mua ba trăm đô la nút kim loại màu vàng à?" cô nói với nụ cười không hiểu. "Tại sao anh lại đưa cho tôi cái này? Nó chắc chắn là nằm trong thẩm quyền tự quyết định của anh. "
"Bởi vì, " anh trả lời một cách mỉa mai, "những cái nút vàng là lý do cho việc doanh thu của áo đầm và quần áo may sẵn của phụ nữ tăng lên mà cô đang theo dõi suốt cả tuần nay. Tôi nghĩ cô muốn biết. "
"Anh đã mua chúng và cho ngu+o+`i lao động địa phương đính nó lên à?"
"Đúng thế," anh nói, duỗi dài đôi chân của anh ta và trông có vẻ hài lòng. "Nếu áo hoặc đồ com lê có nút kim loại vàng trên đó, chúng rời khỏi đây ngay. Đó là mốt. "
Meredith nhìn chằm chằm vào anh một cách điềm đạm, tránh không nhìn Theresa, giám đốc cao cấp của bộ phận sáng tạo hàng hoá, người có công việc là dự đoán trước xu hướng thời trang. "Tôi không thể hoàn toàn chia sẻ sự thoả mãn của anh," cô nói với anh một cách nhỏ nhẹ. "Theresa đã khuyên chúng ta cách đây đã lâu, sau khi cô ấy trở về từ chuyến đi New York, rằng một trong những xu hướng thời trang tiếp theo sẽ là quần áo được trang trí với các nút kim loại vàng. Anh đã lờ cô ấy đi. Chuyện mà anh mua nút một cách muộn màng và có chúng đính lên đó bây giờ không thể bù đắp cho phần doanh thu mà chúng ta đã mất trước và trong khi anh đang mua nút. Anh có chuyện gì khác để báo cáo không?"
"Rất ít," anh cáu kỉnh.
Lờ đi thái độ của anh ta, Meredith vươn ra phía trước và ấn nút trên màn hình máy tính cho thấy số doanh thu trong bốn giờ qua của tất cả các bộ phận dưới sự giám sát của anh ta tại cửa hiệu đó và chi nhánh các cửa hiệu khắp nước. "Doanh số bán đồ nữ trang của anh là năm mươi bốn phần trăm cao hơn cùng ngày năm ngoái. Anh đang điều hành tốt hơn ở đó. "
"Cảm ơn cô, Cô Chủ Tịch, " anh ta nói một cách có ác ý.
"Tôi nhớ là hình như anh đã thuê một nhà quản lý đồ trang su+’c mới, và anh ta đưa vào một nhà cung cấp mới. Đúng không?"
"Hoàn toàn chính xác, như thường lệ!"
"Có chuyện gì xảy ra với đường dây DKNY của Donna Karan mà anh đã mua nhiều quá vậy?" cô tiếp tục, lờ đi giọng điệu của anh ta.
"Nó đang bán được lắm, đúng như tôi đã nghĩ. "
"Tốt. Anh định làm gì với tất cả các váy ngắn vừa phải và áo khoác mà anh đã mua?"
"Tôi sẽ keystone chúng và đưa ra khỏi đây "
"Được rồi," cô nói với vẻ miễn cưỡng, "nhưng đánh dấu tất cả chúng nó là hàng mua đặc biệt và bỏ nhãn hiệu của chúng ta ra. Tôi nói thật đó. Tôi đã lên tầng ba hôm nay và tôi thấy một vài cái áo với nhãn hiệu Bancroft trên đó với cái giá tám mươi lăm đô la. Chúng không đáng giá bốn mươi lăm đô la "
"Chúng đáng giá đó khi đính nhãn Bancroft trên đó!" anh ta bắn trở lại "Nhãn hiệu đó đáng giá với khách hàng. Tôi sẽ không cần phải nhắc cho cô nhớ về điều đó. "
"Nó sẽ không đáng giá nữa nếu chúng ta bắt đầu cắm nó vào đồ rác rưởi. Lấy mấy cái áo blouses đó ra khỏi tầng ba và ngày mai đưa nó qua dẫy hàng giảm giá. Tôi muốn vậy, và cắt nhãn hiệu Bancroft ra khỏi chúng. Anh biết là tôi nói đến những cái nào. Còn cái xô hàng hóa đã mua mà bán không chạy thì sao?"
"Tôi đã mua chúng. Tôi đã nhìn thấy mớ hàng - hầu hết là nữ trang đi kèm y phục, một số rất dễ thương."
Lờ đi câu trả lời sưng sỉa, xén bớt của anh ta, Meredith nói ngang ngửa, "chỉ cần giữ đống hàng hoá đó ở bên phải ghi sê là được. Tôi không muốn thấy xô hàng hóa đó trộn lẫn với các nữ trang y phục đắt tiền."
"Tôi đã nói," anh ta thốt ra, "đó là những món đồ thật dễ thương."
Meredith tựa người ra ghế của cô, quan sát anh ta trong sự im lặng kéo dài, trong khi những người giám đốc điều hành cao cấp khác ngồi nhìn. "Gordon, tại sao anh và tôi đột ngột trở nên bất hòa với các loại hàng mà Bancroft sẽ và sẽ không bán được vậy? Lúc trước anh rất cứng rắn về chuyện duy trì chất lượng hàng hóa lắm mà. Bất thình lình anh đang có những quyết định mua các mặt hàng thích hợp với các cửa hàng bách hóa thấp kém hơn cho cửa hiệu của chúng ta. "
Khi anh ta không thèm trả lời, Meredith đột ngột chồm người tới trên ghế của cô, bỏ qua đề tài, gạt bỏ anh ta như thể anh ta không có ở đó, và chú tâm vào Paul Norman, người quản lý hàng hoá chịu trách nhiệm sản phẩm nhà cửa, và là người duy nhất mà cô chưa nhắm đến. "Như thường lệ, phòng ban của anh tất cả đều trông có vẻ tốt, Paul, " cô nói, mỉm cười với anh. "Dụng cụ bếp núc và đồ gỗ bán được lên hai mưới sáu phần trăm so với tuần này năm ngoái "
"Hai mươi bảy," anh chỉnh cô với nụ cười đến tận mang tai "Máy vi tính đã điều chỉnh từ hai mươi sáu lên hai mươi bảy ngay trước tôi vào đây."
"Rất tốt," cô nói thành thật, sau đó cô cười khúc khích, nhớ lại cái tờ quảng cáo bán hàng mà họ đã có thể đặt trên báo, đưa ra các thành phần âm thanh nổi với cái giá thấp lạ thường. "Các món hàng điện tử đang chạy ra khỏi cửa hàng của chúng ta như chúng có chân vậy. Anh cố làm cho Highland Supersotres bị phá sản à?"
"Tôi sẽ rất muốn làm được chuyện đó. "
"Tôi cũng vậy," cô thừa nhận, sau đó cô tỉnh táo và nhìn toàn bộ nhóm người đang tụ tập quanh bàn. "Có vẻ như chúng ta đang kinh doanh tốt trên toàn quốc - khắp nơi ngoài cửa hàng New Orleans. Chúng ta đã mất doanh số bán hàng vào cái ngày bị dọa bom và nó vẫn như vậy trong bốn ngày tiếp theo với cùng lý do."Cô nhìn lướt qua giám đốc quảng cáo. "Có khả năng là chúng ta sẽ có thêm được ít thời gian quảng cáo trên bất cứ đài phát thanh nào ở New Orleans không, Pete?"
"Không phải là không tìm được thêm chút thời gian quảng cáo nào trên đài phát thanh. Nhưng chúng tôi đã tính trước với chuyện tăng việc in quảng cáo. Nó sẽ giúp khôi phục lại doanh số đã mất từ vụ dọa bom. "
Hài lòng là họ đã tính trước mọi chuyện, Meredith liếc nhìn xung quanh nhóm người và mỉm cười nồng nhiệt. "Vậy là kết thúc. Chúng ta đang mua miếng đất cho cửa hàng Houston, và chúng ta hy vọng là sẽ động thổ dự án này vào tháng Sáu. Chúc mọi người một cuối tuần thật vui. "
Khi nhóm ngu+o+`I bắt đầu đứng lên, Matt chuyển sang ghế xô pha trong khu vực tiếp tân và nhặt lên tờ tạp chí như thể anh đã đọc nó, nhưng anh đã rất tự hào về cách cô xử lý công việc làm cho anh không thể ngưng cười toe toét. Điều duy nhất đã làm cho anh không vui và bị ấn tượng bởi sự tác động của cô với một giám đốc điều hành quấy nhiễu cô; Matt cho rằng nên dùng biện pháp mạnh, ngay ở đó, cắt bớt quyền hạn của anh ta. Những người điều hành túa ra khỏi văn phòng cô và vượt qua anh mà không hề liếc nhìn, các cuộc thảo luận của họ lộn xộn với những chuyện bán lẻ và chúc nhau một cuối tuần vui vẻ. Đặt tờ tạp chí xuống, Matt bắt đầu trở lại cánh cửa của Meredith, sau đó dừng lại ngay vì hai người đàn ông vẫn tiếp tục ở lại trong văn phòng của cô. Và Meredith không cười với bất cứ chuyện gì họ đang kể cho cô nghe.
Với cảm giác tội lỗi và tính hiếu kỳ như nhau, Matt quay trở lại vị trí cũ của anh ở bàn thư ký, chỉ bây giờ anh đứng trong tầm nhìn với cái áo choàng của anh phủ trên cánh tay.
Không biết là muộn đến mức nào, Meredith xem ba?n tu+o+`ng tri`nh ma` Sam Green vừa mới trao cho cô, cho thấy con số các cổ phiếu của Bancroft được mua ở thị trường chứng khoán tiếp tục tăng và thật sự gây ấn tượng. "Anh nghĩ gì về nó?" cô hỏi người luật sư, cau mày.
"Tôi ghét phải nói cho cô biết chuyện này," anh nói, "nhưng tôi có làm vài kiểm tra hôm nay, và có vài lời thì thầm ở Phố Wall là có người muốn thu mua chúng ta. "
Meredith làm một nỗ lực để nhìn bình tĩnh và tự chủ, nhưng bên trong cô đang chóang váng từ ý nghĩ về một nỗ lực tiếp quản. "Không phải là bây giờ. Nó sẽ không có ý nghĩa gì hết. Tại sao một hệ thống cửa hàng tổng hợp khác, hoặc bất cứ một công ty nào khác, quyết định thu mua chúng ta vào lúc như thế này, khi mà chúng ta đang nợ tới mang tai với tất cả các chi phí mở rộng của chúng ta chứ?"
"Một trong những lý do là vì chúng ta không có khả năng chống đỡ được một sự tấn công ngay lúc này - chúng ta không có tiền để cầm cự với một trận chiến lâu dài, nghiêm trọng."
Meredith đã biết chuyện đó, nhưng cô vẫn lắc đầu và nói, "Không khôn ngoan chút nào khi đuổi theo chúng ta lúc này. Tất cả những gì mà họ có được sau khi thu mua chúng ta là những khoản nợ mà họ sẽ phải trả." Nhưng cô và Sam cả hai đều biết như một sự đầu tư lâu dài, Bancroft & Company có thể là một sự thu mua hấp dẫn. "Mất bao lâu trước khi anh biết tên của bất cứ ai đang mua cổ phiếu của chúng ta?"
"Vài tuần nữa trước khi chúng ta nhận được thông báo từ tất cả những người môi giới chứng khoán xử lý các vụ giao dịch cá nhân, nhưng chúng ta chỉ được thông báo nếu cổ đông mới thực sự nắm lấy giấy chứng nhận cổ phiếu. Nếu giấy chứng nhận vẫn ở trong tay các nhà môi giới, chúng ta sẽ không bao giờ biết được ai là người sỡ hữu cổ phiếu. "
"Anh có thể tập hợp một danh sách cổ đông mới nhất với tên của những cổ đông mới mà chúng ta đã biết không?"
"Chắc chắn ddu+o+.c," anh nói, và quay lưng, để lại Meredith một mình trong văn phòng với Mark Braden. Vì những gì cô cần thảo luận với giám đốc bộ phận bảo an rất cần được bảo mật, Meredith đứng lên để đóng cánh cửa văn phòng cô và nhìn lướt qua đồng hồ của cô để thấy cô có bao nhiêu thời gian cho đến khi Matt đến. Tia nhìn của cô nảy bật từ đồng hồ, nó chỉ 6:20, đến thân hình cao lớn ở ngưỡng cửa của cô, và trái tim cô lỗi nhịp khi nhìn thấy anh. "Anh đợi em bao lâu rồi?"cô hỏi Matt, bắt đầu tiến về phía trước.
"Không lâu" Không muốn hối cô khi cô rõ ràng có nhiều chuyện để làm, anh nói thêm, "anh sẽ chờ ở đây cho đến khi em kết thúc. "
Meredith ngừng lại để xem có bất cứ lý do gì để không cho Matt nghe cuộc thảo luận cô cần có với Mark về Gordon Mitchell. Quyết định không có gì, cô mỉm cười với anh và nói, "anh có thể vào trong, nhưng anh sẽ đóng cửa cho em nhé?" Matt làm như cô hỏi, và Meredith nhanh chóng giới thiệu Mark Braden với anh, sau đó cô quay sang Mark. "Anh đã nghe lời giải thích của Gordon và anh đã chứng kiến thái độ của anh ta. Nó hoàn toàn khác hẳn với mọi thứ anh ta thường hay nói và làm. Anh nghĩ sao?"
Mark bắn tia nhìn dò hỏi lướt qua Matt, nhưng khi Meredith gật đầu cho anh cứ nói, anh nói thẳng thừng, "tôi nghĩ anh ta đang bị mua chuộc. "
"Anh cứ tiếp tục nói chuyện đó, nhưng anh có thể cho tôi một chứng cớ chứng minh anh ta nhận tiền lót tay từ bất kỳ ai không?"
"Không," anh nói, trông có vẻ thất vọng. "Anh ta đã không mua bất cứ món đồ chơi mới mắc tiền như tàu thuỷ và máy bay, và anh ta đã không mua bất cứ bất động sản mới nào mà tôi có thể tìm ra nguồn gốc. Anh ta có một tình nhân, nhưng cô ta đã từng nổi tiếng hàng năm trời. Anh ta và vợ của anh ta và mấy đứa con vẫn sống như trước đây. Tóm lại, không có chứng cứ gì là anh ta đang sống mức sống cao hơn trước đây, và không có động cơ hoặc - anh ta không có thói quen mắc tiền như ma tuý hay cờ bạc. "
"Có lẽ anh ta vô tội, " Meredith nói, nhưng cô không tin nó.
"Anh ta không vô tội, anh ta thận trọng và anh ta thông minh, "
Mark tranh cãi "Anh ta đã ở trong ngành bán lẻ đủ lâu để biết chúng ta luôn cẩn thận quan sát những người bán và người mua để tìm mọi dấu hiệu chứng tỏ họ đang nhận tiền đút lót. Anh ta đang bọc kỹ đường đi của anh ta. Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm xung quanh," Mark hứa hẹn,, và với gật đầu cộc lốc anh đi ngang qua Matt.
"Em xin lỗi, " Meredith bảo Matt khi cô chất vào cặp những công việc cô cần làm đêm nay "Em không nhận biết là cuôc họp đã kéo dài bao lâu. "
"Anh rất thích khi lắng nghe nó," anh nói, và cô bắn tia nhìn kinh ngạc nhìn anh khi cô cáu kỉnh khóa lại cái cặp của cô.
"Anh nghe được bao nhiêu?"
"Khoảng hai mươi phút của nó. "
"Có câu hỏi gì không?"cô chọc, nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, cái nhìn lười biếng trong đôi mắt có mí dày màu xám của anh, làm cô cảm thấy quá nóng, vì vậy cô vội quay mặt đi và tránh tia nhìn của cô đi chỗ khác.
"Ba câu hỏi, " Matt nói, xem cách cô đang tránh nhìn anh. "Thực ra là bốn," anh sửa lại.
"Những câu hỏi của anh là gì?"cô hỏi, đi về phía anh và giả đò chú tâm vào việc lấy áo choàng.
"Cái gì là xô hàng hoá, cái gì là keystone, và tại sao em lẩn tránh ánh mắt của anh?"
Cô cố gắng thu hết dũng khí nhìn anh với cái nhìn thẳng, kéo dài, bình tĩnh, nhưng nụ cười ác ôn của anh hầu như là phá hỏng những cố gắng của cô. "Em không nhận ra là em đang lẩn tránh ánh mắt của anh" cô nói dối, sau đó cô giải thích. "keystone có nghĩa là bán cái gì đó với giá gấp đôi cái giá đã mua. Xô hàng hoá là những thứ đại loại như nữ trang và đồ trang sức mà thỉnh thoảng cửa hiệu mua rất nhiều, không được xem qua hàng hóa trước, với một đô la mỗi cái - thường là hàng tồn kho của các nhà cung cấp thường xuyên của cửa hiệu. Còn câu hỏi thứ tư của anh là gì?" cô hỏi trong khi họ chờ thang máỵ
Sẽ mất bao nhiêu thời gian trước khi em tin anh? anh nghĩ. Sẽ mất bao nhiêu thời gian trước khi em lên giường với anh? Sẽ mất bao nhiêu thời gian trước khi em ngưng khiêu vũ ngoài tầm với của anh? Anh hỏi câu hỏi cuối cùng bởi nó dường như có vẻ ít kích động nhất, và vì anh tò mò muốn thấy phản ứng của cô:
"Em sẽ lẩn tránh nhảy điệu valse với anh trong bao lâu nữa?"
Cô sửng sốt với sự thẳng thắn của anh, sau đó cô bắn cho anh một tia nhìn thích thú, vẻ ngoài tự mãn làm cho anh thèm được hôn cô. "Chỉ đến khi nào anh nhảy đúng điệu nhạc. "
"Anh nghĩ em đang bắt đầu thích nó " Matt nhận xét với vẻ cằn nhằn, và liếc cô qua khóe mắt.
Meredith nhìn chằm chằm vào cái mũi tên chỉ xuống của nút thang máy, nhưng cô mỉm cười và nói với vẻ bộc trực hơn cô dự định, "em luôn thích sự bầu bạn của anh, Matt. Em không thích những động cơ của anh lần này. "
"Anh đã nói với em đêm trước động cơ của anh là gì, " giọng Matt sít lại, những bước chân đang bước đến đằng sau lưng họ êm ru bởi thảm xanh dày.
"Em không thích động cơ đằng sau động cơ của anh, " cô giải thích.
"Anh không có động cơ đằng sau động cơ của anh!" Matt nói bằng một giọng trầm, đầy sức thuyết phục.
Đằng sau lưng họ là giọng nói vui vẻ của một người đàn ông, "có lẽ không, nhưng cái mà anh có là có người đằng sau lưng các người, và cuộc thảo luận của hai người đang trở nên vô cùng khó hiểu nếu chúng tôi lần theo mà không có bản đồ. "
Đầu của họ cùng quay lại, và Mark Braden nhướn cao chân mày của anh ta, để lộ nụ cười cố tình cảnh báo họ là có các nhân viên khác đang nghe "Chúc mọi người cuối tuần thật vui," Meredith nói với nụ cười rạng rỡ giả tạo với ba thư ký.
Trên lầu một họ lạng lách đi xuống, với cái cặp tài liệu của họ ở phía trước, qua hàng dài người đi mua sắm khi họ tiến về nhà hàng đối diện. Tuy nhiên, khi đi qua một quầy thu tiền, Meredith dừng lại "Em muốn giới thiệu anh với bà Millicent," cô bảo Matt." bà ấy đã nghỉ hưu cách đây một năm và quay lại giúp cửa hiệu vào Lễ giáng sinh. Bà sẽ xúc động khi gặp anh - bà giữ sổ ghi chép về tất cả những người nổi tiếng mà bà được nhìn thấy khi làm ở đây trong hơn hai mươi lăm năm qua, và bà rất say mê các ngôi sao điện ảnh. "
"Anh không đủ tiêu chuẩn với cả hai hạng đó," Matt chỉ ra.
"Anh nổi tiếng, và hơn nữa, anh đã cặp bồ với đủ loại ngôi sao điện ảnh quyến rũ, vì vậy bà sẽ nghĩ là bà chết lặng đi và được lên thiên đường. "
Hơi phật ý với sự cố tình của Meredith và làm anh nhớ lại vẻ ngoài lãnh đạm với những gì cô biết được về những người phụ nữ anh đã ngủ chung, Matt máy móc đi theo cô khi cô đi xuyên qua một dây sáu hàng dài người đi mua sắm tắc nghẽn trước quầy thu tiền và một phần của lối đi.
Cặp của anh đụng vào một cặp mông to và mắc trên quai của một cái ví, nhưng Meredith hiển nhiên quen thuộc với chuyện này, vì cô lách người qua. Anh đang nhìn xuống, gỡ rối tay cầm cặp anh khỏi quai ví khi người sở hữu của cái ví, nhầm lẫn anh là một kẻ cướp ví, la to tiếng kêu giận dữ báo động và giật mạnh ví của cô ta. "Quai ví của cô vướng vào cặp của tôi" Matt giải thích, nhìn lướt qua cô ta.
Miệng của cô há hốc trong cú sốc khi cô nhận ra khuôn mặt của anh. "Anh không phải - không phải là Matt Farrell chứ?"
"Không, " Matt nói dối, và thô lỗ đi qua cô ta, cố gắng đến với Meredith qua biển áo choàng và ví. Meredith nhìn qua vai của cô, rõ ràng nôn nóng bởi sự chậm trễ của anh, và đưa bàn tay đeo găng của cô ra kéo anh đi qua đám đông, sau đó cô quay trở lại với một người bán hàng lớn tuổi mà cô đang nói chuyện với bà. Loa phóng thanh đang chơi bài "Jingle Bells," và hệ thống nhắn tin đang kêu vang, và to hơn cả là những tiếng la to của các phụ nữ yêu cầu người bán hàng giúp họ. Trong sự khó chịu gia tăng Matt đợi bên cạnh cô ở ghi sê đông đúc mà bây giờ anh mới nhân ra là được bao bọc bởi những phụ nữ đang mần mò vớ ny lông và áo nịt treo trên cái giá crôm. Chúng cũng được treo từ dây trên cao, vẫy ngay trước mũi anh, bị thổi tung bởi luồng không khí từ hệ thống máy sưởi và những cánh cửa xoay gần đó.
Nhẹ nhõm anh nghe Meredith gọi tên anh, và anh nghiêng người về phía trước để gặp một bà lão như bị thôi miên sáu mươi hai tuổi đang xem xét kĩ lưỡng mọi hành động của anh. "Bà khỏe không," Matt nói, ngả người về phía trước để bắt bàn tay đang duỗi ra của bà. Khi anh làm như thế, một đôi vớ phủ qua đầu anh từ sợi dây trên cao, và anh phải ngừng lại để gỡ nó ra. Anh chìa tay ra lại, và đôi với đó lại phủ ngay lên vai cái áo cashmere của anh.
"Tại sao, Meredith!" Bà Millicent phát ra phấn khởi, nhìn anh đánh vật với đôi vớ ny lông ra khỏi vai của anh. "Anh ta gợi cho tôi nhớ về Cary Grant!" Meredith ném cái nhìn hoài nghi lướt qua anh đúng lúc nhìn thấy một đôi vớ khác đang phủ trên tai anh. Anh đã giật mạnh cái này xuống và đặt nó lên quầy tính tiền, và cô kéo cái nhìn chằm chằm vui vẻ ra khỏi người anh, sau đó cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với bà Millicent.
Với Matt dẫn đầu, họ dò lại lối đi của họ qua đám đông. Không may, khi họ đi gần hết quầy hàng, người phụ nữ đã nhầm anh là kẻ cướp ví tiền chỉ anh ra cho mọi người trong tầm nghe. "Đó là anh ta!" cô ta gọi, không để ý đến Meredith, người theo sau gót anh, tầm nhìn bị chặn lại bởi đôi vai của anh. "Đó là Matthew Farrell - chồng của Meredith Bancroft, người đã từng cặp bồ với Meg Ryan và Michelle Preiffer!"
Một người phụ nữ bên phải Matt đẩy cái túi mua sắm của cô ta tới chỗ anh. "Tôi có thể có chữ ký của anh không?" cô ta khẩn khoản, tìm kiếm trong ví tiền của cô một cây bút với hy vọng rõ ràng là anh sẽ ký lên cái túi. Matt với lấy cánh tay của Meredith, đẩy người phụ nữ qua một bên. Sau lưng anh, cô ta tuyên bố bằng giọng điệu tức giận khó chịu với những người khác, "Ai mà thèm chữ ký của anh ta chứ? Tôi vừa mới nhớ rằng anh ta cũng đã từng cặp bồ với diễn viên đóng phim khiêu dâm!"
Matt có thể cảm thấy sự căng thẳng toả ra từ Meredith thậm chí vẫn còn sau khi họ đi qua những cánh cửa xoay và ra ngoài không khí ban đêm giá lạnh. "Bất chấp những gì em đang nghĩ " anh nói với vẻ biện hộ, biết cô ghét sự tai tiếng đến mức nào, "mọi người không xin chữ ký của anh. Nó chỉ xảy ra vào lúc này là vì mặt của chúng ta được trát vữa trong khắp các tin tức địa phương. "
Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ và không nói gì.
Tình hình tại nhà hàng bên kia đường còn tệ hơn ở cửa hàng của cô. Nơi đó rất đông người đi mua sắm cho lễ Giáng Sinh đi ăn tối sớm, và họ đang xếp thành hai hàng chờ trong tiền sảnh. "Anh có nghĩ chúng ta nên đợi không?" Meredith hỏi anh. Và trước khi những lời đó thốt ra khỏi miệng cô, lời xầm xì bắt đầu nổi lên xung quanh họ. Đối diện với họ, một người phụ nữ khom người qua ba feet khoảng cách giữa hàng của cô ta với hàng mà Matt và Meredith đang đứng. "Xin lỗi," cô ta nói với Meredith mà mắt của cô dán chặt vào Matt. "Cô không phải là Meredith Bancroft sao?" Không chờ Meredith trả lời, cô ta nói với Matt, "và điều đó làm cho anh là Matthew Farrell!"
"Không phải," Matt nói ngay, và không cần phải nới lỏng sức ép đang đè trên cánh tay của Meredith để làm cho cô đồng ý thoát ra khỏi chỗ đó.
"Hãy đi về căn hộ của em và đặt bánh pizza," cô nói khi họ đến gần xe cô ở chỗ dành riêng cho nó trong bãi đỗ xe.
Giận dữ với điều mà số mệnh đang làm với anh, Matt đợi trong khi cô mở khoá xe và chui vào nó, nhưng anh cản lại khi cô đóng cửa "Meredith," anh kiên quyết nói, "anh chưa bao giờ cặp bồ với diễn viên đóng phim khiêu dâm."
"Điều đó trút được gánh nặng trong đầu em," cô nói với nụ cười nhếch mép, và Matt bị bất ngờ và bớt căng thẳng là cô rõ ràng đã lấy lại được phần lớn sự hài hước và thăng bằng của cô. "Và em sẽ thừa nhận," cô nói thêm, xoay chìa khóa đề máy xe và chờ cho chiếc BMW cũ bắt điện, "Meg Ryan và Michelle Pfeiffer đều có mái tóc màu vàng."
"Anh chỉ tình cờ biết Michelle Pfeiffer thôi," anh nói, bất lực vì không thể biện hộ cho mình, "và anh chưa bao giờ gặp Meg Ryan."
"Thật sao?" Meredith trả lời bằng giọng chua chát, tay của cô để nào vào tay cầm của cánh cửa để đóng lại. "Bà Millicent hoàn toàn bị kích động vì cô ta đã ở trên du thuyền của anh với một chuyến hành trình trên biển."
"Cô ta thì đúng vậy. Anh thì không!"
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường