Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Chi Kiều Nữ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 45
E
ditor: Tiểu Lan Tuy rằng trên mặt là vẻ ngạo kiều tùy hứng, người cản ta sẽ chết, nhưng thực ra trong lòng Liên Ngữ Hàm hưng phấn —— nàng thích nhất xem náo nhiệt. Vì thế không đợi hộ vệ phái đi hỏi thăm tin tức trở về, nàng vung roi nhỏ, làm gương xông lên trước.
Lý Ung hoảng sợ, vội vàng dẫn mọi người đuổi theo.
Hộ vệ đằng trước đang quay lại, chưa đi mấy bước liếc mắt thoáng nhìn, thấy chủ tử nhà mình hưng trí bừng bừng chạy đến nơi này. Hắn sốt ruột, hoảng sợ thúc ngựa chạy tới, cản trước ngựa Đại Bạch của Liên Tam: “Cô nương, đằng trước có người cưỡi ngựa đụng ngã dân chúng, cãi nhau ầm ĩ rất đau đầu, ngài có muốn chúng ta đi đường bên kia không?” Chỉ chỉ một con đường bên cạnh.
Liên Tam siết chặt dây cương, mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, con ngựa trắng dường như có thể cảm nhận suy nghĩ của chủ nhân, mặt ngựa dài hơi vênh lên phía trước, mũi giật giật —— phát ra tiếng phì phì, văng mấy chấm nước bọt lên mặt hộ vệ kia…
Lý Ung dẫn đám tôi tớ chạy tới, nghe hộ vệ nói, không nhịn được giơ tay lau mồ hôi nơi thái dương, nhanh chóng quay đầu răn dạy hắn: “Hỗn hào! Mặc kệ chuyện đại sự cỡ nào, đâu có đạo lý quận chúa chúng ta đi đường vòng!”
Liên Ngữ Hàm nghe vậy, nhíu mày, cười như không cười liếc mắt nhìn hắn.
Đằng trước loạn thành một búi. Chỗ giao lộ có mấy quán nhỏ ngã trái ngã phải, đồ đạc rơi toán loạn trên mặt đất, có tiếng phụ nhân khóc nam tử kêu la, còn có tiếng thét chói tai của trẻ con, âm thanh hỗn tạp một chỗ cực kỳ chói tai. Mấy công tử ca nhi cưỡi ngựa cao lớn đứng ở trung tâm, biết ngay là đệ tử quý tộc, xung quanh không thiếu nô bộc đi theo, đang từ trên cao nhìn xuống đám bá tánh kia.
Hộ vệ lúc trước đến hỏi thăm tình huống, nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng giải thích cho Liên Ngữ Hàm: “Đám công tử phóng ngựa đâm đổ quán nhỏ ở giao lộ, còn làm không ít người đi đường bị thương…”
Liên Ngữ Hàm không kiên nhẫn: “Vậy thì bồi thường tiền! Cần gì cản đường!”
Hộ vệ run run, rung giọng nói: “Vâng, nhưng mà bạch y công tử ở giữa là Quách gia Quách…”
“Ai quản hắn cái gì Quách!” Khuôn mặt nhỏ nhắn Liên Ngữ Hàm cau có, xiết chặt mã tiên, hừ nói: “Chắn đường ta phải chết!”
Vẻ mặt công tử mặc cả cây trắng đầy hung ác nham hiểm, đang chỉ huy hạ nhân đi bắt mấy người bị thương cản đường, còn mắng: “… Tiện dân, ăn gan hùm mật gấu! Dám lý luận với gia?! Đánh cho ta, trực tiếp đánh chết!”
Chung quanh mấy công tử ca nhi liên tục phụ họa: “Chậc chậc, đáng đánh! Mấy tiện dân này lá gan càng lúc càng lớn!”
Cả đám quần hoàn khố, gia đinh tôi tớ bọn họ mang theo tự nhiên cũng tiếp tay cho giặc, như ong vỡ tổ xông lên, vì khoe thành tích, người người ra tay không thương tiếc, quyền đấm cước đá, nện lên người mấy người bị thương. Tiếng rung động khiến người xung quanh nghe thấy nhức nhối.
“Vút!”
Một âm thanh long trời lở đất vang lên, trên mặt bạch y nam tử vốn cười gằn đột nhiên ăn một roi, nháy mắt một nửa mặt hắn sưng đỏ.
“Ai!” Bạch y nam tử kinh sợ, nhìn bốn phía, hét lớn.
“Cô nãi nãi của mày!” Liên Ngữ Hàm giục ngựa xông lên trước, hễ vung tay là roi vụt một cái!
Bạch y nam tử giận tím mặt, trong tay cầm roi ngựa muốn rụt về, Liên Tam làm sao để hắn thực hiện được, hắn chưa kịp giơ tay, từng roi từng roi quất xuống tay hắn. Bạch y nam tử muốn trốn, khổ nỗi ngồi trên lưng ngựa, trước sau trái phải đều là người, đâu có chỗ tránh? Liên Tam dồn toàn bộ sức lực vụt hết lên đầu, trên mặt hắn, roi roi thấy máu, da tróc thịt bong!
Đám bằng hữu hoàn khố của bạch y nam tử và người hầu liên can đầu tiên ngạc nhiên, sau nhìn thấy cô gái này không nói hai lời vung roi, lập tức tức giận, xông lên muốn bắt Liên Tam.
Lý Ung và đám hộ vệ là để trang trí chắc? Một đám hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh đối đầu với đám hoàn khố, điêu nô ngày thường ỷ thế hiếp người quá đáng, như chặt dưa thái rau, chỉ trong mấy hơi thở cho cả đám ngã nhào!
Lần này đổi thành Liên Ngữ Hàm từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Liên Ngữ Hàm chưa vụt thoải mái, bạch y nam tử kia đã bị Lý Ung tung chân đá xuống ngựa. Trong bụng nàng nghẹn một hơi, giơ roi chỉ chỉ đám hoàn khố kia, lại chỉ phía trước ngựa của mình, giọng nói thanh thúy ra lệnh: “Áp giải bọn chúng qua đây cho ta! Bắt đứng ở đây!”
Bạch y nam tử bị người giữ chặt, giãy dụa cố ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm nàng, hét lên: “Ngươi dám đối với ta như vậy! Ngươi biết ta là ai không?! Cô ta là Hoàng hậu nương nương đương triều, ngươi dám đối với ta như vậy, ta muốn ngươi không được chết tử tế!”
“Ai nha ta sợ quá nha!” Liên Ngữ Hàm nũng nịu hô một tiếng, chuyển roi qua tay khác, cười nhạo nói: “Ngươi nói cô ngươi là đương kim Thánh Thượng, ta đây càng sợ hơn!” Trên mặt vẫn cười, tay vung roi, lại một tiếng xé gió vang lên, dừng trên mặt bạch y nam tử là một vết máu rất sâu.
Mặc nam tử kia chửi bậy thế nào, Liên Ngữ Hàm chỉ cười lạnh vung roi, một lần lại một lần, ngay tại giao lộ náo nhiệt người qua kẻ lại. Đám hoàn khố kia lúc đầu còn có chút khí phách chống đỡ, không bao lâu sau khóc cha gọi mẹ, không ngừng cao giọng cầu xin tha thứ. Bạch y nam tử cầm đầu, một thân bạch y bị rách bươm, vết máu loang lổ trên nền áo trắng càng khiến người xem tim đập thình thịch.
“Cô nương dừng tay!” Giọng nữ nhu hòa bỗng nhiên truyền đến, thiếu phụ một thân lăng la được một đám nha hoàn, hộ vệ vây quanh chậm rãi đi tới. Trong đôi mắt hạnh của nàng như loang loáng nước, tràn đầy vẻ đau khổ trách trời thương dân, từng bước đi đến Liên Tam trước mặt: “Vị cô nương này, nên khoan dung độ lượng, tuy ta không biết tại sao mấy vị công tử đắc tội cô nương, nhưng trước cửa Phật Môn thanh tịnh, hy vọng cô nương nương tay!”
Liên Tam nhìn khuôn mặt có chút nhìn quen mắt này, dừng tay. Nàng quay đầu quan sát nữ tử trước mắt hồi lâu, rốt cuộc nhớ ra người kia là ai —— đây không phải là thứ trưởng tỷ của Mạnh Vũ Tình gả cho Sở vương làm trắc phi sao? Gọi Mạnh, Mạnh gì đó?
Không nhớ ra thì thôi, mặc kệ nàng ta là Mạnh gì! Liên Ngữ Hàm hếch cằm nhỏ, tay nắm chặt roi ngựa, từ trên cao liếc nàng: “Cút đi! Không thì đánh cả ngươi!”
“Cô…” Mạnh Sơ Tuyết sửng sốt, thân thể nhu nhược phảng phất không thể thừa nhận ác ý nặng nề như thế, như liễu rủ nghiêng ngả trong gió.
Nàng nói không ra lời cũng không sao, bên cạnh Mạnh trắc phi có con gâu gâu diễn tả ý hộ chủ nhân. Nha hoàn đỡ Mạnh Sơ Tuyết thấy chủ tử chịu nhục, lúc này tức giận bất bình, ngẩng đầu ưỡn ngực nổi giận mắng: “Nhà ngươi mắt chó như mù! Đây chính là Sở vương phủ trắc…”
Liên Ngữ Hàm chưa có phản ứng, Hồng Tụ Lục Tụ phía sau nàng đã bão nổi. Lục Tụ một bàn tay đẩy nha hoàn kia ngã xuống đất, động tác nhanh đến nỗi chỉ có tàn ảnh. Hồng Tụ đứng bên cạnh bạch mã, bước lên một bước giận dữ nói: “Làm càn!”
Đám hộ vệ đằng sau, bất luận là phủ An quốc công hay từ hoàng cung, người người mặt trầm như nước, ánh mắt nhìn nha hoàn kia như đang nhìn một người chết.
Lý Ung là kẻ tức giận nhất trong đám người này, hắn cố gắng hít sâu mấy cái, lúc này mới kìm lại lửa giận trong lồng ngực, lo lắng nhìn tiểu chủ tử, thấy Liên Ngữ Hàm không giận mà cười, bỗng nhiên lòng giật thót.
Quả nhiên, Liên Tam cô nương không bao giờ làm người ta thất vọng, nàng cười dài nhìn Mạnh Sơ Tuyết, lại cao giọng ra lệnh cho nô bộc của mình: “Nào, thả chất nhi của hoàng hậu ra, thả hết đám người kia —— ta cho Mạnh trắc phi phần thể diện này.”
Mạnh Sơ Tuyết kinh nghi bất định (kinh ngạc, khó hiểu) nhìn về phía nàng —— cô nương này biết họ của mình?
“Móc mắt nha hoàn này ra.” Mắt Liên Ngữ Hàm cong cong bồi thêm một câu, mỉm cười rất khoan dung: “Ta không so đo việc nàng ta nói năng lỗ mãng.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Chi Kiều Nữ
Mộc Kiều
Thiên Chi Kiều Nữ - Mộc Kiều
https://isach.info/story.php?story=thien_chi_kieu_nu__moc_kieu