Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sườn Phi Tội
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 45: Bị Người Hãm Hại
Đ
êm yên tĩnh, một lục y nha hoàn bước khỏi chủ viện Tịch Lạc viên, nàng bưng một cái chậu đồng, vội vàng bước đi. Lúc này, một nha hoàn mặc váy hoa nhỏ cũng nhẹ nhàng đi ra, nàng im lặng nhìn thân ảnh dần dần biến mất, sau đó quay vào trong phòng hỏi: “Ngọc vương phi, ngài nghỉ ngơi chưa?”
Trong phòng đã tắt đèn, lẳng lặng, không có một tiếng động, Thu Phinh nóng nảy, định đẩy cửa mà vào, lại nghe thấy một giọng nói ngái ngủ vang ra: “Nghỉ ngơi, ta mệt rồi, đừng quấy rầy ta.”
Thu Phinh yên lòng, lại trở về phòng, tắt đèn nghỉ tạm.
Ra khỏi Tịch Lạc viên, thân ảnh màu lục nhanh chóng đi đến dãy núi giả ở hậu viện. Sau núi giả, một nam nhân mặc đồ thị vệ đang cẩn thận chờ, tay bê đồ ăn đơn giản, mà trên khay còn có một bộ quần áo thị vệ. Thấy lục y nữ tử, hắn gọi nhẹ: “Ngọc vương phi, lại đây!”
Lục y nữ tử ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng sáng ngời, khuôn mặt kia rõ ràng là Tô Ngọc Thanh, nàng chỉ mặc quần áo của Thu Thủy. Nàng đi tới gần nam nhân, nam nhân không nói hai lời, cầm lấy bộ quần áo trên khay đưa cho nàng, “Ngọc vương phi, hiện tại phải ủy khuất ngài.”
Ngọc Thanh cảm động nhìn hắn, tiếp nhận quần áp, tìm một chỗ kín đáo rồi nhanh chóng mặc bộ quần áo nam nhân quá khổ vào.
Chờ trở ra, nàng đã thành một tiểu tử mi thanh mục tú.
Vương Kiến vội vàng đưa khay thức ăn cho nàng, chính mình gánh hai thùng gỗ trên đất.
“Đi thôi.” Ngọc Thanh vừa tiếp nhận khay thức ăn, đã vội vàng lao đến địa lao.
Cửa địa lao vẫn do hai thị vệ lạnh lùng canh gác, thấy Vương Kiến bưng thức ăn tới, lạnh lùng nhìn thân ảnh nhỏ bé đi cùng một cái, lạnh nhạt nói: “Vào đi thôi, xong lập tức đi ra.”
“Vâng, vâng. Tiểu nhân đưa xong lập tức đi ra.” Nói xong, Vương Kiến lại gánh hai thùng gỗ lên, mang Ngọc Thanh vào nhà lao.
Vẫn là bầu không khí ấm thấp, khắp nơi tỏa ra mùi hư thối mốc meo.
“Ngọc vương phi, ngài tự mình vào trong đi, phòng cuối cùng là nơi giam Dung thiếu gia. Bây giờ tiểu nhân phải phân phát đồ ăn cho tù nhân.” Vương Kiến buông thùng gỗ, thấp giọng dặn dò nữ tử, rồi bắt đầu chia đồ ăn cho tù nhân.
Ngọc Thanh lại cảm kích nhìn Vương Kiến một lần nữa rồi mới bưng đồ ăn bước vào gian nhà tù trong cùng.
Nơi đó, Dung Danh Tông nhắm chặt mắt nằm trên đất, toàn thân đầy vết thương, nghe thấy tiếng bước chân cũng không mở mắt ra.
“Biểu ca, ta là Ngọc Thanh.”
Nam nhân đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy nữ tử phẫn nam trang, vội vàng bò dậy, tập tễnh bước lại gần cửa.
“Ngọc Thanh.” Hắn kinh hỉ, tuyệt dối không thể ngờ biểu muội sẽ đến thăm mình.
Ngọc Thanh đem thức ăn đặt trên mặt đất, bưng lên, luồn qua khe hẹp giữa hai thanh gỗ.
“Biểu ca, ăn cơm trước.” Nói xong, đã thấy mũi cay cay. Giờ phút này, biểu ca hứng chịu tra tấn đến hoàn toàn thay đổi, tuy rằng bọn họ đã đổi bộ quần áo sạch sẽ cho hắn, nhưng vẫn thấy vết máu loang lổ trên áo. Trên mặt hắn hắn cũng thấy từng vết roi ghê người, vết cũ chưa khỏi, vết mới đã chồng lên.
Dung Danh Tông tiếp nhận đồ ăn trong tay nữ tử, thu hết đau lòng cùng tự trách của nàng vào đáy mắt. Hắn nói: “Biểu muội không cần lo lắng, ta không sao. Hắn sẽ không đểt ta chết, hắn chỉ phát tiết lửa giận trong lòng.”
Một câu cũng đủ để Ngọc Thanh đau đớn cả cõi lòng, tại sao Hoàng Phủ Luật làm như vậy nàng không thể không biết, hắn không phải phát tiết lửa giận, mà hắn đang trả thù nàng, trả thù tất cả những người liên quan đến nàng!
Một nam nhân nhân vậy, Tô Ngọc Thanh nàng sao có thể chọc vào?
“Biểu ca, là Ngọc Thanh hại ngươi, Ngọc Thanh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài.” Nàng nắm chặt song cửa nhà lao, nóng lòng không kiềm chế được. Cứ như vậy, biểu ca nhất định sẽ bị nam nhân độc ác kia lấy đi tính mạng.
Dung Danh Tông lấy tay che kín vết thương trên mặt, hắn buông bát cơm, kiên định nói với nữ tử: “Biểu muội, ta chưa bao giờ trách ngươi. Ta làm như vậy, không phải chỉ vì mẹ nuôi nhắc nhở, mà còn bởi vì…”
Nam tử còn chưa nói xong, liền bị một thanh âm khác chặn ngang.
“Ngọc vương phi, đã đến giờ ra khỏi địa lao. Ngài mau theo tiểu nhân ra ngoài đi, nếu không sẽ bị phát hiện.” Chỉ thấy Vương Kiến lo lắng chạy tới, trên tay mang theo hai cái thùng gỗ đã trống không, thúc giục Ngọc Thanh.
Ngọc Thanh nhìn nam tử trong lao một lần nữa, bất chấp hắn chưa nói xong, bưng khay lên, nói: “Biểu ca, lần sau Ngọc Thanh lại đến thăm ngươi.” Trước khi đi, nàng đột nhiên quay đầu nói với nam nhân: “Biểu ca, ân tình của ngươi với Ngọc Thanh, Ngọc Thanh nhất định khắc trong tâm khảm.”
Nam nhân nhìn nàng, muốn nói lại thôi, rồi lại quyết định lấy hết dũng khí nói tiếp, đã thấy thân ảnh gầy yếu vội vã biến mất khỏi tầm mắt.
“Ta làm như vậy, không chỉ vì mẹ nuôi, còn bởi vì ta thích ngươi, Ngọc Thanh.” Hắn từ từ ngồi xuống, dựa lưng vào chấn song, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn thứ.
Ngọc Thanh ra địa lao, theo Vương Kiến trở lại dãy núi giả, cởi bộ quần áo nam nhân trên người, cảm tạ Vương Kiến xong lại hướng Tịch Lạc viên đi tới. Trên đường, cõi lòng càng lúc càng nặng nề, biểu ca như hôm nay đều do nàng làm hại, còn Tiểu Xu, đến nay vẫn không có chút tin tức gì của nàng. Chắc Tiểu Xu vẫn còn giận vì bị nàng lừa gạt đi. Nhưng nàng thì sao, cũng thân bất do kỉ.
Đi tới Tịch Lạc viên, đã canh hai, đèn đuốc lại sáng trưng.
Nhìn thấy tiểu nha đầu đứng ở cửa, nàng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Vào cửa, quả nhiên thấy rất nhiều người.
Trừ bỏ một lão mụ tử, ba tỳ nữ ở Tịch Lạc viên, còn Lí ma ma, Tiểu Bích, bà vú của Dục nhi, một tiểu nha đầu lạ mặt, rồi Hoàng Phủ Luật ngồi cạnh bàn lạnh lùng nhìn nàng, một Tình nhi mang vẻ mặt đắc ý.
Thu Phinh đứng sau nam nhân, vẻ mặt cũng lạnh lùng ngoan tuyệt. Mà Thu Thủy mặc quần áo của nàng, đang quỳ trên mặt đất nức nở, nước mắt đầy mặt.
Nhìn thấy nữ tử bước vào, mày kiếm nam nhân nhướng lên, mắt lóe lên lửa giận hừng hực.
Tim Ngọc Thanh “thình thịch” một, nam nhân vẻ mặt phong trần đột nhiên đứng lên, thân hình như gió, trong chớp mắt đã đoạt lấy hô hấp của nàng.
“Ngươi vì sao vẫn không chịu buông tha Dục nhi? Đồ nữ nhân chết tiệt!” Nam nhân rống lên, hai mắt bốc hỏa, xiết chặt bàn tay đang bóp cổ Ngọc Thanh.
“Khụ… Ngươi nói cái gì? Ta… cũng không có… thương tổn… Dục nhi. Ngươi buông.” Ngọc Thanh dãy dụa, tay đập vào cổ tay vẫn bất động của hắn.
“Vương gia, cầu ngài buông tha Ngọc vương phi, Ngọc vương phi cũng không làm chuyện thương tổn thế tử.” Thu Thủy đột nhiên bò tới, cầu xin nam nhân.
Hoàng Phủ Luật nhìn hai má Ngọc Thanh dần dần tái nhợt, cùng ánh mắt vô tội của nàng, lại nhìn chiếc cổ trắng nõn bị hắn bóp đến đỏ lên, đột nhiên nổi giận gầm một tiếng “Đáng chết!”, buông mạnh nàng xuống.
Rồi hắn nhìn xuống Thu Thủy, độc ác nói: “Khá lắm tiện tỳ, chủ tử ngươi làm sai, ngươi cũng không thoát được can hệ.”
“Rốt cuộc ta làm sai cái gì? Hoàng Phủ Luật! Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Ngọc Thanh khẽ vuốt cổ, cố sức thở hổn hển. Nàng gặp biểu ca cũng không sai, là hắn không biết phân biệt trắng đen đã tra tấn biểu ca. Về chuyện làm thương tổn Dục nhi, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!
Nam nhân nhìn nàng, lửa giận càng bốc cao: “Đồ nữ nhân ngoan độc này, vì sao đến nay vẫn không chịu buông tha Dục nhi?”
“Tỷ tỷ,…” Lúc này đột nhiên Tình nhi chen vào, nàng ta lo lắng nói: “Từ lúc Dục nhi từ chỗ tỷ tỷ trở về không ngừng thổ tả(1), hiện tại hôn mê bất tỉnh, thấy thuốc nói là ăn phải đồ có độc.” Ngay sau đó, nàng ta khóc lê hoa mang vũ, chuyển sang nam nhân: “Đều do Tình nhi không chăm sóc tốt cho Dục nhi, mới để tỷ tỷ dẫn Dục nhi tới nơi này. Vương gia, ngài liền phạt Tình nhi đi, đều là lỗi của Tình nhi.”
“Ta cũng không cho Dục nhi ăn cái gì…” Giờ khắc này, rốt cục Ngọc Thanh cũng hiểu hết tất cả, nàng lạnh lùng nhìn nữ tử khóc lóc, rồi lẳng lặng nhìn nam nhân, muốn giải thích với hắn.
Đã thấy nam nhân mắt lạnh nhìn, cắt lời nàng: “Tất cả mọi người của Vân Lạc viên đều có thể chứng minh Thu Thủy đưa Dục nhi trở về, chuyện lần trước, bổn vương cũng không so đo với ngươi, không ngờ lần này ngươi lại thừa dịp bổn vương không ở phủ, xuống tay với Dục nhi.” Hắn dần dần tới gần nàng, thanh âm không chút độ ấm: “Nếu Dục nhi mà chết, ngươi cũng đừng hòng sống! Nhớ kĩ lời bổn vương!”
Ngay sau đó, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Lí ma ma: “Đem đồ tiện tỳ này phạt hai mươi roi, lập tức đuổi ra Vương phủ!”
“Không được!” Ngọc Thanh cuống quýt, không nghĩ tới, hắn ngay cả Thu Thủy vô tội cũng không chịu buông tha, giờ khắc này, nàng bất chấp ân oán giữa nàng và hắn, thầm muốn giữ lại Thu Thủy: “Nàng không sai! Nàng chưa làm chuyện gì sai!”
Nam nhân nhăn mày: “Lập tức kéo xuống cho bổn vương!”
“Tuân lệnh.” Lí ma ma bên cạnh cùng một nha hoàn lạ mặt vội vàng kéo Thu Thủy đang khóc ầm lên.
Ngọc Thanh lảo đảo, lạnh lùng nhìn nam nhân tàn bạo kia, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sườn Phi Tội
Ảm Hương
Sườn Phi Tội - Ảm Hương
https://isach.info/story.php?story=suon_phi_toi__am_huong