Chương 44 - Khinh Công Lần Cuối
dưới kia, bên trong xưởng đóng thuyền của Jannit, công việc đang bắt đầu trên Thuyền Rồng. Jannit đã kéo rồng ra khỏi nhà Thuyền Rồng, quay đầu lại rồi lật lưng rồng vào trong để rồng có thể nhìn ra thế giới bên ngoài. Đó là điều mà Jenna đã yêu câu Nic** làm từ đêm trước, nói với cậu rằng chính rồng đã yêu cầu làm như vậy. Nic**, vẫn còn khúc mắc với ý nghĩ rằng Thuyền Rồng cũng là một sinh vật sống, khôn hiểu tại sao cái việc thuyền quay mặt về hướng nào lại quan trọng đến thế, nhưng Jenna cứ khăng khăng nài nỉ mãi.
Từ trên chiếc thuyền kéo nhỏ của mình, Jannit quan sát Thuyền Rồng bằng con mắt xét nét. Bà và Nic** cẩn thận bó nẹp cái cánh gãy lại và cố định nó vào thân thuyền, nhưng cái cánh đã nát bấy và một thứ chất lỏng xanh lá cây trông quái gở đang rỉ rả chảy từ đó và nhỏ xuống nước. Bản thân rồng trông không khoẻ lắm. Vảy rồng héo hon, đôi mắt nặng sụp và cái đuôi rũ xuống yếu ớt. “Rồng trông không được khoẻ,” Jannit gọi với lên chỗ Rupert Gringe, đang cùng với Nic** trên sàn Thuyền Rồng chỉ huy công việc.
Rupert gật đầu. “Không biết phải làm gì đây,” cậu ta làu nhàu. “Chắc là phải dùng tới mấy mớ xì bùa rác rưởi mới được.”
Ba phátp sư, được Jannit chọn là những vị ít ấm ở nhất trong số mười ba vị mà bà Marcia đã phải tới để bảo vệ con thuyền, rú lên những tiếng phản đối. Quả đúng là xì bùa.
Nic** không nói gì. Cậu không thích cái cách Rupert vừa nói về Thuyền Rồng, nhưng cậu nghĩ nó nói đúng. Một xưởng đóng thuyền bình thường mà hy vọng gì làm được cho một cái Thuyền Rồng sống và hít thở cơ chứ?
“Cái quái gì…” Rupert bất ngờ ré lên, bắt gặp cái hình thù chuyển động cao cao phía trên mình. “Có tên khùng nào đó vừa mới phi thân khỏi một mái nhà. Không, không phải – đồ khốn – hắn đang bay!”
Với cảm giác như bị chìm, Nic** ngước lên. “Simon,” cậu thì thầm. “Đó là Simon.”
“Cái… Simon của cậu?”
“Hắn không phải là Simon của tôi,” Nic** hét to đầy phẫn uất. “Nhanh lên, Rupert – hắn rất nguy hiểm. Đem Thuyền Rồng trở vào trong mau.”
Nhưng Rupert dường như bị thôi miên bởi hình hài đen thùi vừa phóng tòm xuống, qua những bức tường Lâu Đài và đang quạt loi choi như một con quạ bị thương, bay một cách chậm chạp về phía họ.
“Đúng. Đó là Simon Heap đểu cáng,” Rupert vung nắm đấm và hét lên trời. “Cút khỏi đây, Heap. Hay là tao phải đến để kết liễu mày hả?”
“Rupert,” Nic** rít ta. “Đừng làm hắn nổi cáu.”
“Làm hắn nổi cáu? Tớ sẽ làm hắn nổi cáu đây.” Rupert thét cao giọng về hướng Simon. “Thằng Heap kia! Đừng có nhảy tưng tưng như một đứa con gái trong lễ hội Đông Chí chứ. Xuống đây và chiến đấu như đàn ông nào.”
“Rupert, đừng.” Nic** nài nỉ. “Tránh ra. Hắn tung đòn Sét Đánh đấy.”
“Ồ, cứ việc, dì Gertie của tao là nữ hoàng Sheba đấy. Tốt, hắn đang tới kìa. Tiếp đi, Heap. Đừng mắc cỡ thế chứ. Ha ha!”
Simon Heap đang gặp rầy rà to với bùa Khinh Công.
Chỉ khi đã ở trên không và trên đường bay đến tháp Pháp Sư, gã mới nhận ra lão Trưởng phòng Sao chép Mật đã chẳng động tay động chân gì để nâng cấp cái bùa. Trước đó gã ta đã không dám trở lại và đòi Hugh Fox sửa chữa bùa, bởi vì gã không thể trễ cuộc hẹn với DomDaniel và màn mở đầu vị trí Đồ Đệ mới của mình. Simon thật ra không hề biết rằng, dù gã có trở lại thì Hugh Fox cũng không thể chữa bùa Khinh Công được – bởi vì tất cả những bảng mã và mật mã đều nằm cả trong cuốn Vô Hiệu Hoá Hắc Thuật.
Simon vừa mới qua khỏi được những bức tường thành Lâu Đài và đang vận dụng tất cả công lực của mình để vẫn còn đang ở trên không. Thuyền Rồng đã lọt vào tầm mắt gã và lần này Simon biết mình sẽ không đời nào bỏ lỡ - lần thứ ba may mắn, gã lầm bầm một mình, hoặc lần thứ ba không may nếu đúng mày lại là cái đồ biến dị giữa một chiếc thuyền và một con rồng. Khi bay loạng choạng qua xưởng đóng thuyền, Simon lấy đòn Sét Đánh cuối cùng còn lại từ thắt lưng ra. Mới đây gã đã hết sạch đòn Sét Đánh, thế nhưng cái thằng Merrin không những vô dụng mà còn tệ hại đã không làm được thêm đòn mới – nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Chiếc thuyền đang lúc dễ tấn công nhất; lần này không cách chi mà gã có thể bắn trượt được. Điều này sẽ dạy cho thằng oắt Rupert quặt quẹo về cái tội dám chửi mắng gã. Gã sẽ hạ hai con chim bằng một hòn đá – thậm chí còn hơn thế nữa.
Simon châm ngòi đòn Sét Đánh.
Một tiếng thét kéo theo hai tiếng bắn nước ùm vang cả không trung. Nic** vừa đẩy Rupert Gringe xuống hào nước và nhảy tòm theo sau. Tức tối vì đã mất cơ hôi trả thù Rupert Gringe, Simon ném mạnh đòn Sét Đánh. Nó vừa bay rền rĩ, vừa gầm gào lăn tròn trong không khí. Bằng một động tác quay người với tốc độ đáng ngạc nhiên, ba pháp sư cũng nhào mình xuống hào nước.
Đòn Sét Đánh đụng Thuyền Rồng trúng ngay đuôi, sượt qua thân thuyền gỗ dát vàng tựa như một con dao vạt qua miếng bơ và ngừng lại dưới đáy hào thì phát nổ, bắn một cột nước bay vút lên trời. Giữa khối bọt nước và hơi nước xoáy trào, Thuyền Rồng từ từ biến mất và chìm xuống lòng hào.
Jannit Maarten đứng há hốc miệng trên chiếc thuyền kéo, kinh khiếp trước những gì vừa xảy ra. Không ai, không kẻ nào, dám khuấy động dám thuyền bè đang được Jannit chăm sóc. Bà nhặt lên thứ vũ khí gần nhất trong tầm tay, một cây búa lớn, và vung mạnh về hướng Simon. Jannit vẩy cánh tay một cú vô cùng mạnh mẽ và cái búa bay vèo lên không, chỉ hụt Simon trong đường tơ kẽ tóc. Chiếc búa lại bay tiếp, uốn vồng lên, và một con rồng trong chuyến Khinh Công Lần Đầu của nó từ đâu xồ tới, lách mình tránh được cú tên lửa trên không lần đầu tiên (nhưng không phải cuối cùng), nhờ vào tiếng thét kịp thời từ vị Hoa tiêu của nó.
Simon cũng vừa trông thấy Khạc Lửa. Gã không thể tin vào mắt mình – hay đúng hơn là con mắt độc nhất của mình, vì Simon vẫn còn mang băng che mắt sau cú bắn chính xác của Thằng Sói. Thằng em mạo danh của gã sao vậy nhỉ? Tại sao nó luôn xuất hiện như một đồng xu xui rủi, đúng vào lúc gã không muốn thấy nó nhất? Và nó đang làm gì trên một con rồng thế kia?
Cú ra đòn trúng Thuyền Rồng của Simon khiến gã vênh váo tự mãn. Dẫu không còn đòn Sét Đánh nào và đang phải đối phó với cái bùa Khinh Công láu cá, nhưng Simon cảm thấy mình bất khả chiến bại. Thật dễ dàng – hắn đã xoá sổ con rồng này rồi thì hắn sẽ xoá sổ nốt con rồng kia và thế là xong. Vĩnh biệt thằng Học Trò ti toe và nàng Công Chúa bé nhỏ.
Simon phóng mình lên không trung, nhắm đến Septimus trước tiên.
Hoa tiêu đã thấy hắn xông đến và hét lớn, “Xuống, Sep, xuống!” Septimus đá con rồng hai cái bên trái và Khạc Lửa bắt đầu rơi về phía một rừng cột buồm tua tủa bên dưới.
“Quẹo phải!” Hoa tiêu hét lớn. “Đáp xuống cầu phao!”
Septimus đá một cái bên phải kết hợp với hai cú bên trái và Khạc Lửa nhủi đầu xuống về phía cầu phao, nơi Jannit đang lôi chiếc thuyền kéo và dắt díu thoe ba pháp sư bám dọc bên hông thuyền.
Simon không có ý định dừng lại. Gã lao mình về phía Septimus, và phát hiện ra bùa Khinh Công của hắn đang nghiêng đi một cách đáng báo động sang bên phải, và giờ hắn đang hướng thẳng vào mũi Khạc Lửa. Mũi rồng là một điểm nhạy cảm, đặc biệt là ở rồng con, và Khạc Lửa không tử tế được khi bị ai húc mạnh vào. Theo bản năng, con rồng mở miệng ra để táp một cái rõ to vào Simon, và cú táp này chỉ bị chặn kịp thời bởi một cái hắt hơi ghê gớm chưa từng thấy.
“Hắắ… ắttt… xìììì!” Giống một cái nút bần bắn ra khỏi chai xèo xèo vừa bị lắc dữ dội, một dải nước dãi rồng ấm nóng, nhớt nhát giội vào Simon và ném gã nhào lộn trên không trung. Nước dãi rồng là chất ăn mòn; nó trúng vào bụng Simon, quất tung gã, và trong vài giây, ăn phăng cái áo chùng, rồi áo chẽn của gã, xong đến chiếc thắt lưng đỏ có ba ngôi sao đen của DomDaniel. Simon đang trong cú nhào lộn thứ ba thì bùa Khinh Công tách ra khỏi thắt lưng và rơi oặt ẹo xuống đất, đáp tọt vào hộp đựng đồ nghề mà Jannit vừa mới dùng trước đó.
Simon rớt khỏi bầu trời.
Không suy nghĩ, Septimus hét lớn ra mệnh lệnh đầu tiên với con rồng của mình… “Cứu anh ta!”
Khạc Lửa biết phải làm gì. Nó rơi như một tảng đá, bắn về trước và hứng được Simon chỉ vài giây trước khi gã đâm xuống đất. Sau đó rồng đáp một tiếng rợn người lên cầu phao, ngay điểm mà cánh của Thuyền Rồng còn nằm xoà ra ít phút trước. Hoa tiêu rơi bịch xuống và đứng dậy giận giữ.
“Anh làm gì thế Sep?” Cô bé chất vấn, nhảy xa khỏi Simon, gã đang nằm vắt trên lưng Khạc Lửa.
Septimus không trả lời. Nó đang nhìn trừng trừng vào Simon.
“Anh… anh ta không chết chứ?” Septimus hỏi Jannit, bà đã kéo Simon ra khỏi Khạc Lửa và đang cố xem gã có phản ứng gì không.
Simon nằm trắng bợt và ngay đơ trên cầu phao, mớ áo thụng đen của gã lỗ chỗ những vết thủng do nước dãi có chất axit của rồng, mái tóc quăn vàng nhà Heap của gã bết mồ hôi còn hai mắt nhắm nghiền. Jannit quỳ xuống và áp tai lên ngực gã.
“Không,” bà thì thầm. “Tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập. Hắm chỉ bất tỉnh thôi.” Nghe thấy giọng của bà Jannit, mắt Simon giật giật và gã rên rỉ. “Này, mấy người kia,” Jannit hét lớn với đám pháp sư, “đến đây tỏ ra mình có ích một tí đi chứ.”
Ba pháp sư nhỏ nước ròng ròng cũng vừa lúc đến bên Jannit. “Giúp tôi đưa hắn vào nhà giam,” Jannit bảo họ.
Jenna va Septimus nhìn mặt Jannit và ba pháp sư mỗi người cầm một tay và một chân của Simon khiêng gã đi qua xưởng đóng thuyền tới nhà giam – một toà nhà bằng gạch bé xíu không có cửa sổ bên cạnh bức tường Lâu Đài vẫn kiêu hãnh về cánh cửa sắt dày, chắc chắn, với ba chốt cửa nặng nề được tra dầu mỡ ướt đẫm.
“Em vẫn không hiểu tại sao anh lại làm thế, Sep,” Jenna nói một cách gay gắt.
“Làm gì?” Septimus hỏi, vuốt ve cái mũi bị thâm tím của Khạc Lửa.
“Cứu Simon.”
Septimus ngước lên nhìn Jenna, bối rối bởi giọng giận dữ của cô bé. “Nhưng anh còn có thể làm gì khác nữa Jen?” Nó hỏi.
“Để hắn rơi xuống. Nếu là êm thì em sẽ làm thế.” Jenna giận dữ đá một viên sỏi xuống hào nước.
Septimus lắc đầu. “Nhưng anh ta là anh trai anh,” nó nói một cách buồn bã.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công