Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 21
G
iọng cô nhỏ nhẹ và quánh lại. "Anh yêu, không ai, không có ai nuốt chửng em như anh đâu".
Dax lăn xuống, nhìn Sue Ann. Cặp mắt cô gần như nhắm nghiền, đôi môi hé mở. Mớ tóc dài vàng óng của cô đổ xuống gối và cặp vú cô, với hai đầu vú hồng bé tẹo một cách bất thường, nhấp nhô theo nhịp thở. "Em không thể tin được".
Cặp mắt cô mở ra. Cặp mắt xanh, nhìn anh với sự căng thẳng hãi hùng. "Em nói thật đấy, Dax. Tất cả những người khác, vâng, họ đều làm như thể họ không thích nuốt em, như thể họ chỉ ban cho em một ân huệ".
Anh cười, đưa tay với thuốc lá. "Thế thì họ ngu".
Tay cô chặn tay anh, rồi hướng nó về đúng vị trí cô muốn, thở một hơi thật dài. Cặp mắt cô lại nhắm. "Còn khi anh vào trong em," cô thì thào "trời ơi, mới thật là sống, gần như chết vậy".
Anh cười, lăn cô xuống để nằm sau lưng cô, rồi bẻ gập cô về phía mình trong tư thế úp thìa. Anh cảm nhận cái rùng mình của cô khi anh lại vào trong cô.
"Ôi, lạy Chúa!" cô kêu lên. "Anh không bao giờ dừng à?"
"Chỉ khi em thấy đủ".
"Em không bao giờ là đủ!" toàn thân cô run bắn lên. "Em lại thích!" cô thét lên một cách hoang dại, cố vùng ra khỏi anh.
Hai tay anh nắm chặt hai vai cô. Một lát sau, cơn điên cuồng qua đi, nhưng cô vẫn còn quằn quại và run rẩy. "Đừng dừng! Em muốn thích một ngàn lần".
"Anh không dừng đâu".
Đầu cô ngặt xuống vai anh,cô quay mặt đi để nhìn anh, cặp mắt hầu như nhắm lại. Giọng cô rất khẽ. "Hẳn nào, họ không muốn anh chơi bọn đen!"
Anh đã ở Mỹ đủ lâu để hiểu cô nói gì. Tất cả anh có thể làm là không đánh cô. "Em là đồ thối thây!"
Mắt cô nhắm nghiền, và người cô dán chặt vào anh. "Thế, anh yêu, cứ thế" cô thì thào, "ăn sống nuốt tươi em đi, đánh em đi, chửi em đi, chơi em đi. Em thích mà. Em mừng vì anh có căn hộ này. Caroline sẽ không bao giờ cho chúng mình lấy một phút bên nhau".
Anh châm điếu thuốc lá. "Caroline có được không?" cô hỏi.
"Sao em không thử cô ấy để biết?"
"Anh chẳng phải bảo!"
"Em có thích anh nói về em không?"
"Tại sao không?" cô đốp lại. "Em rất thích nói về anh".
Anh cười. "Em điên thật".
"Các cô gái Pháp phải khá chứ". Anh gật đầu. "Như em?"
"Không ai bằng em được".
Cô cười. "Em thích thế. Đấy là tất cả những gì em có thể nghĩ. Từ khi còn bé, em đã không thể đợi được. Cứ nghĩ về chuyện ấy là em đã hưng phấn rồi".
"Em không thay đổi mấy".
Cô đặt tay lên anh. "Anh hoàn toàn là một người đàn ông". Một bống tối lướt qua cặp mắt cô. "Em sẽ mất anh".
Anh ngạc nhiên. "Mất anh? Vì sao?"
"Mẹ quyết định em phải đi học ở Thuỵ Sĩ. Bố thì bảo sẽ có chiến tranh. Mẹ bảo em phải đi ngay để có thể về trước khi chiến tranh xảy ra".
"Bao giờ em đi?"
"Mai... "
"Sớm vậy à? Sao em không bảo anh?"
Cô nhìn anh. "Thì có khác gì?"
"Không. Nhưng... "
Cô liếc đồng hồ. "Vừa đủ thì giờ cho một lần nữa đấy".
Sau đó, cô đứng nhìn anh trong gương khi đã tô son xong.
"Anh có nhớ em không?"
"Chút chút". Anh nói. "Không có mấy người giống em đâu".
Cô đến bên giường, hôn anh. "Hết sẩy, đúng không?"
Anh gật đầu. "Em bảo em đi đâu nhỉ? Thuỵ Sĩ?"
"Vâng".
"Một người bạn tốt của anh có thể còn ở đấy, Sergei Nikovitch. Kiếm anh ấy, nếu có thể. Bá tước Nikovitch".
Sue Ann trố mắt. "Anh ấy là một Bá tước thực à?"
Dax gật đầu. "Một Bá tước thực thụ, một người Bạch Nga, cộng sản tống khứ gia đình anh ấy đi".
"Em có thể làm được" cô nói nhanh, rồi ngập ngừng. "Anh ấy có đẹp trai không?"
"Rất đẹp trai! Và to cao hơn anh nhiều. Hơn mét chín đấy. Cha anh ấy là sĩ quan Cossack".
Sau khi cánh cửa khép lại sau lưng cô, anh ngả xuống giường, mỉm cười. Sue Ann không phải loali phụ nữ ở một mình lâu được. Nếu đã ai đó khai thác được cái gì đó từ cô thì Sergei cũng vậy thôi.
Điện thoại reo, Dax nghe Mèo Bự nhấc máy ở phòng bên. Anh vừa toan châm điếu thuốc thì hắn mở cửa. "Lần nào em tóc vàng đến đây là em Pháp gọi điện thoại liền".
"Caroline?"
"Còn có em Pháp nào vào đây nữa? Cậu ổn chứ? con bé chắc đã làm cậu phát điên. Tôi mừng là nó xéo".
"Cậu nghe ở ngoài cửa à?"
"Thì còn làm cái quái gì ở cái chỗ chán chết này?" Mèo Bự đốp lại. "Cậu có nói chuyện với ả không?"
"OK" Dax nhấc điện thoại. "Caroline?"
"Em đã gọi anh ba lần trong vòng hai tiếng vừa rồi đấy". Cô nói, giọng bực dọc. "Nhưng cái thằng cha ngu xuẩn của anh bảo là anh đang ở trên giường".
"Đúng vậy".
Giọng cô nghẹn lại. "Giữa buổi chiều?"
"Em biết người Nam Mỹ mà. Bọn anh thích ngủ trưa dài dài. Vả lại, có gì để làm đâu?"
"Robert đến lớp cả ngày. Anh ấy bảo em xem thử anh còn giữ kế hoạch xuống chỗ Hadley với bọn em vào cuối tuần không?"
"Tất nhiên".
"Bọn em sẽ qua đón anh vào chín giờ sáng mai".
Dax không thể dừng được một lời trêu chọc. "Sue Ann có đi với chúng mình không?"
"Không" cô gay gắt. Rồi giọng cô dịu đi, lần đầu tiên anh cảm nhận âm hưởng hạnh phúc trong giọng nói ấy. "Anh chưa biết à? Nó sẽ đi xa".
"Đi xa?" Anh vờ ngạc nhiên. "Tận đâu?"
"Âu Châu". Rồi Caroline nói thêm, thật nanh nọc. "Bố mẹ nó quyết định đã đến lúc nó phải được gọt rũa một chút".
Dax vẫn còn mỉm cười khi đặt điện thoại xuống.
"Dax! Dax!" anh nghe tiếng gọi, quay lại, rồi lười nhác bơi vào bờ. Một chiếc xuồng máy đầy thanh niên lao ra biển ngay khi anh cập bến thuyền nhỏ. Sóng từ chiếc xuồng làm anh tuột tay. Một bàn tay đưa xuống lôi anh đứng dậy. Anh nhìn lên, thấy James Lớn, người anh cả của nhà Hadley.
"Cảm ơn" anh nhìn theo chiếc xuồng máy. "Người em út của anh đang hưởng thời của nó".
"Đúng vậy" James nói. "Nó đang bận chơi trò thuyền trưởng. Đây là năm đầu tiên cha cho phép nó được lái xuồng đi một mình". Anh ta liếc theo chiếc xuồng máy nhanh chóng biến mất. "Anh biết đấy, nó mới mười bảy. Lên nhà bờ biển đi, tôi lấy cho anh chai bia".
"Ý hay đấy"
họ đứng dưới bóng cây, uống bia từ chai. Jim nheo mắt nhìn Dax trong ánh mặt trời chói chang. "Anh có thích đây không?"
"Hết sẩy. Kêu tôi đến đây, anh thật tốt bụng".
"Không phải cảng Hyannis này, mà là nói chung. Nước Mỹ. Boston, Harvard..."
Dax nhìn anh ta. Một người Mỹ nghiêm chỉnh. "Tôi không biết nữa" anh thành thực trả lời. "Tôi chưa ở đây đủ lâu để nhận định. Anh thấy đấy, mới có sáu tuần".
"Tôi biết" Jim gật đầu. Rồi, có một cái gì đó ấm áp trong nụ cười của anh, làm giảm sự châm chọc trong câu nói tiếp theo "Và anh đã gặp Sue Ann Daley. Quá đủ để anh không còn mấy thời gian cho những thứ khác".
Dax ngạc nhiên. Chẳng lẽ ai cũng tỏ. "Anh biết Sue Ann à?"
Jim gật đầu. "Tôi đi với Sue Ann ngay từ lần đầu tiên cô ấy đến đây, hồi năm ngoái, và cố được khoảng một tháng. Sue quá sức tôi".
Cả hai cùng cười, và tảng băng đã tan. Rồi mặt Jim nghiêm trọng trở lại. "Chúng tôi được nghe nhiều về anh".
"Tôi cũng được nghe không ít về anh".
Jim lắc đầu. "Người anh nghe không phải tôi, mà là cha tôi". Dax im lặng. "Cha tôi rất muốn tìm hiểu về anh. Ông cho rằng anh đã làm một công việc khủng khiếp, bằng cách thay thế người cha, sau khi ông ấy qua đời"
"Tôi cũng chỉ quanh quẩn trong khi người ta tìm ra ai đó".
"Cha tôi bảo rằng một người có thể cầm cự được một công việc như thế trong vòng sáu tháng mà không có gì sai phạm thì đã là một phù thuỷ rồi".
"Cảm ơn cha anh giúp tôi, nhưng chẳng làm gì sai phạm cũng dễ thôi, khi mà chẳng có mấy việc để làm. Và, với bốn con tàu chạy giữa Corteguay và thế giới thì cũng chẳng nên coi đó là hoạt động thương mại".
Jim hỏi thẳng. "Anh nghĩ cha tôi đã sai lầm khi rút hãng tàu biển ra à?"
"Anh đã nhắc đến cha anh, vậy tôi cũng xin nhắc đến cha tôi. Việc tẩy chay Corteguay không chỉ là một trả đũa kinh tế. Nó còn là một hành động tàn bạo, bởi đã góp phần đẩy một đất nước nhỏ nhoi đến chỗ chết đói".
Jim Hadley lặng thinh một lát. "Anh không thích cha tôi lắm, đúng không?"
Bốn cặp mắt ngang bằng nhìn nhau. Đấy là điều anh đã học được. Cánh Bắc Mỹ giống nhau cả. Họ vặn vẹo mọi thứ để làm thành của riêng. Nếu anh chấp nhận, họ đương nhiên cho là anh thích họ. Nếu anh không chấp nhận, cũng là đương nhiên.
"Câu trả lời này cũng giống như câu trả lời đối với câu hỏi đầu tiên của anh. Tôi chưa bao giờ gặp cha anh".
"Quỷ dữ thánh thần ơi! Anh trung thực đến tàn bạo".
Dax cười. "Tôi xin nhắc lại lời cha tôi, không bao giờ nên nói dối khi mà sự thật cũng mang lại cho anh hiệu quả tương tự".
Jim bật cười. "Tôi bắt đầu nghi ngờ mời anh một chai bia nữa thì có an toàn không"
"Cứ thử xem".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins