Chương 21
iọng cô nhỏ nhẹ và quánh lại. "Anh yêu, không ai, không có ai nuốt chửng em như anh đâu".
Dax lăn xuống, nhìn Sue Ann. Cặp mắt cô gần như nhắm nghiền, đôi môi hé mở. Mớ tóc dài vàng óng của cô đổ xuống gối và cặp vú cô, với hai đầu vú hồng bé tẹo một cách bất thường, nhấp nhô theo nhịp thở. "Em không thể tin được".
Cặp mắt cô mở ra. Cặp mắt xanh, nhìn anh với sự căng thẳng hãi hùng. "Em nói thật đấy, Dax. Tất cả những người khác, vâng, họ đều làm như thể họ không thích nuốt em, như thể họ chỉ ban cho em một ân huệ".
Anh cười, đưa tay với thuốc lá. "Thế thì họ ngu".
Tay cô chặn tay anh, rồi hướng nó về đúng vị trí cô muốn, thở một hơi thật dài. Cặp mắt cô lại nhắm. "Còn khi anh vào trong em," cô thì thào "trời ơi, mới thật là sống, gần như chết vậy".
Anh cười, lăn cô xuống để nằm sau lưng cô, rồi bẻ gập cô về phía mình trong tư thế úp thìa. Anh cảm nhận cái rùng mình của cô khi anh lại vào trong cô.
"Ôi, lạy Chúa!" cô kêu lên. "Anh không bao giờ dừng à?"
"Chỉ khi em thấy đủ".
"Em không bao giờ là đủ!" toàn thân cô run bắn lên. "Em lại thích!" cô thét lên một cách hoang dại, cố vùng ra khỏi anh.
Hai tay anh nắm chặt hai vai cô. Một lát sau, cơn điên cuồng qua đi, nhưng cô vẫn còn quằn quại và run rẩy. "Đừng dừng! Em muốn thích một ngàn lần".
"Anh không dừng đâu".
Đầu cô ngặt xuống vai anh,cô quay mặt đi để nhìn anh, cặp mắt hầu như nhắm lại. Giọng cô rất khẽ. "Hẳn nào, họ không muốn anh chơi bọn đen!"
Anh đã ở Mỹ đủ lâu để hiểu cô nói gì. Tất cả anh có thể làm là không đánh cô. "Em là đồ thối thây!"
Mắt cô nhắm nghiền, và người cô dán chặt vào anh. "Thế, anh yêu, cứ thế" cô thì thào, "ăn sống nuốt tươi em đi, đánh em đi, chửi em đi, chơi em đi. Em thích mà. Em mừng vì anh có căn hộ này. Caroline sẽ không bao giờ cho chúng mình lấy một phút bên nhau".
Anh châm điếu thuốc lá. "Caroline có được không?" cô hỏi.
"Sao em không thử cô ấy để biết?"
"Anh chẳng phải bảo!"
"Em có thích anh nói về em không?"
"Tại sao không?" cô đốp lại. "Em rất thích nói về anh".
Anh cười. "Em điên thật".
"Các cô gái Pháp phải khá chứ". Anh gật đầu. "Như em?"
"Không ai bằng em được".
Cô cười. "Em thích thế. Đấy là tất cả những gì em có thể nghĩ. Từ khi còn bé, em đã không thể đợi được. Cứ nghĩ về chuyện ấy là em đã hưng phấn rồi".
"Em không thay đổi mấy".
Cô đặt tay lên anh. "Anh hoàn toàn là một người đàn ông". Một bống tối lướt qua cặp mắt cô. "Em sẽ mất anh".
Anh ngạc nhiên. "Mất anh? Vì sao?"
"Mẹ quyết định em phải đi học ở Thuỵ Sĩ. Bố thì bảo sẽ có chiến tranh. Mẹ bảo em phải đi ngay để có thể về trước khi chiến tranh xảy ra".
"Bao giờ em đi?"
"Mai... "
"Sớm vậy à? Sao em không bảo anh?"
Cô nhìn anh. "Thì có khác gì?"
"Không. Nhưng... "
Cô liếc đồng hồ. "Vừa đủ thì giờ cho một lần nữa đấy".
Sau đó, cô đứng nhìn anh trong gương khi đã tô son xong.
"Anh có nhớ em không?"
"Chút chút". Anh nói. "Không có mấy người giống em đâu".
Cô đến bên giường, hôn anh. "Hết sẩy, đúng không?"
Anh gật đầu. "Em bảo em đi đâu nhỉ? Thuỵ Sĩ?"
"Vâng".
"Một người bạn tốt của anh có thể còn ở đấy, Sergei Nikovitch. Kiếm anh ấy, nếu có thể. Bá tước Nikovitch".
Sue Ann trố mắt. "Anh ấy là một Bá tước thực à?"
Dax gật đầu. "Một Bá tước thực thụ, một người Bạch Nga, cộng sản tống khứ gia đình anh ấy đi".
"Em có thể làm được" cô nói nhanh, rồi ngập ngừng. "Anh ấy có đẹp trai không?"
"Rất đẹp trai! Và to cao hơn anh nhiều. Hơn mét chín đấy. Cha anh ấy là sĩ quan Cossack".
Sau khi cánh cửa khép lại sau lưng cô, anh ngả xuống giường, mỉm cười. Sue Ann không phải loali phụ nữ ở một mình lâu được. Nếu đã ai đó khai thác được cái gì đó từ cô thì Sergei cũng vậy thôi.
Điện thoại reo, Dax nghe Mèo Bự nhấc máy ở phòng bên. Anh vừa toan châm điếu thuốc thì hắn mở cửa. "Lần nào em tóc vàng đến đây là em Pháp gọi điện thoại liền".
"Caroline?"
"Còn có em Pháp nào vào đây nữa? Cậu ổn chứ? con bé chắc đã làm cậu phát điên. Tôi mừng là nó xéo".
"Cậu nghe ở ngoài cửa à?"
"Thì còn làm cái quái gì ở cái chỗ chán chết này?" Mèo Bự đốp lại. "Cậu có nói chuyện với ả không?"
"OK" Dax nhấc điện thoại. "Caroline?"
"Em đã gọi anh ba lần trong vòng hai tiếng vừa rồi đấy". Cô nói, giọng bực dọc. "Nhưng cái thằng cha ngu xuẩn của anh bảo là anh đang ở trên giường".
"Đúng vậy".
Giọng cô nghẹn lại. "Giữa buổi chiều?"
"Em biết người Nam Mỹ mà. Bọn anh thích ngủ trưa dài dài. Vả lại, có gì để làm đâu?"
"Robert đến lớp cả ngày. Anh ấy bảo em xem thử anh còn giữ kế hoạch xuống chỗ Hadley với bọn em vào cuối tuần không?"
"Tất nhiên".
"Bọn em sẽ qua đón anh vào chín giờ sáng mai".
Dax không thể dừng được một lời trêu chọc. "Sue Ann có đi với chúng mình không?"
"Không" cô gay gắt. Rồi giọng cô dịu đi, lần đầu tiên anh cảm nhận âm hưởng hạnh phúc trong giọng nói ấy. "Anh chưa biết à? Nó sẽ đi xa".
"Đi xa?" Anh vờ ngạc nhiên. "Tận đâu?"
"Âu Châu". Rồi Caroline nói thêm, thật nanh nọc. "Bố mẹ nó quyết định đã đến lúc nó phải được gọt rũa một chút".
Dax vẫn còn mỉm cười khi đặt điện thoại xuống.
"Dax! Dax!" anh nghe tiếng gọi, quay lại, rồi lười nhác bơi vào bờ. Một chiếc xuồng máy đầy thanh niên lao ra biển ngay khi anh cập bến thuyền nhỏ. Sóng từ chiếc xuồng làm anh tuột tay. Một bàn tay đưa xuống lôi anh đứng dậy. Anh nhìn lên, thấy James Lớn, người anh cả của nhà Hadley.
"Cảm ơn" anh nhìn theo chiếc xuồng máy. "Người em út của anh đang hưởng thời của nó".
"Đúng vậy" James nói. "Nó đang bận chơi trò thuyền trưởng. Đây là năm đầu tiên cha cho phép nó được lái xuồng đi một mình". Anh ta liếc theo chiếc xuồng máy nhanh chóng biến mất. "Anh biết đấy, nó mới mười bảy. Lên nhà bờ biển đi, tôi lấy cho anh chai bia".
"Ý hay đấy"
họ đứng dưới bóng cây, uống bia từ chai. Jim nheo mắt nhìn Dax trong ánh mặt trời chói chang. "Anh có thích đây không?"
"Hết sẩy. Kêu tôi đến đây, anh thật tốt bụng".
"Không phải cảng Hyannis này, mà là nói chung. Nước Mỹ. Boston, Harvard..."
Dax nhìn anh ta. Một người Mỹ nghiêm chỉnh. "Tôi không biết nữa" anh thành thực trả lời. "Tôi chưa ở đây đủ lâu để nhận định. Anh thấy đấy, mới có sáu tuần".
"Tôi biết" Jim gật đầu. Rồi, có một cái gì đó ấm áp trong nụ cười của anh, làm giảm sự châm chọc trong câu nói tiếp theo "Và anh đã gặp Sue Ann Daley. Quá đủ để anh không còn mấy thời gian cho những thứ khác".
Dax ngạc nhiên. Chẳng lẽ ai cũng tỏ. "Anh biết Sue Ann à?"
Jim gật đầu. "Tôi đi với Sue Ann ngay từ lần đầu tiên cô ấy đến đây, hồi năm ngoái, và cố được khoảng một tháng. Sue quá sức tôi".
Cả hai cùng cười, và tảng băng đã tan. Rồi mặt Jim nghiêm trọng trở lại. "Chúng tôi được nghe nhiều về anh".
"Tôi cũng được nghe không ít về anh".
Jim lắc đầu. "Người anh nghe không phải tôi, mà là cha tôi". Dax im lặng. "Cha tôi rất muốn tìm hiểu về anh. Ông cho rằng anh đã làm một công việc khủng khiếp, bằng cách thay thế người cha, sau khi ông ấy qua đời"
"Tôi cũng chỉ quanh quẩn trong khi người ta tìm ra ai đó".
"Cha tôi bảo rằng một người có thể cầm cự được một công việc như thế trong vòng sáu tháng mà không có gì sai phạm thì đã là một phù thuỷ rồi".
"Cảm ơn cha anh giúp tôi, nhưng chẳng làm gì sai phạm cũng dễ thôi, khi mà chẳng có mấy việc để làm. Và, với bốn con tàu chạy giữa Corteguay và thế giới thì cũng chẳng nên coi đó là hoạt động thương mại".
Jim hỏi thẳng. "Anh nghĩ cha tôi đã sai lầm khi rút hãng tàu biển ra à?"
"Anh đã nhắc đến cha anh, vậy tôi cũng xin nhắc đến cha tôi. Việc tẩy chay Corteguay không chỉ là một trả đũa kinh tế. Nó còn là một hành động tàn bạo, bởi đã góp phần đẩy một đất nước nhỏ nhoi đến chỗ chết đói".
Jim Hadley lặng thinh một lát. "Anh không thích cha tôi lắm, đúng không?"
Bốn cặp mắt ngang bằng nhìn nhau. Đấy là điều anh đã học được. Cánh Bắc Mỹ giống nhau cả. Họ vặn vẹo mọi thứ để làm thành của riêng. Nếu anh chấp nhận, họ đương nhiên cho là anh thích họ. Nếu anh không chấp nhận, cũng là đương nhiên.
"Câu trả lời này cũng giống như câu trả lời đối với câu hỏi đầu tiên của anh. Tôi chưa bao giờ gặp cha anh".
"Quỷ dữ thánh thần ơi! Anh trung thực đến tàn bạo".
Dax cười. "Tôi xin nhắc lại lời cha tôi, không bao giờ nên nói dối khi mà sự thật cũng mang lại cho anh hiệu quả tương tự".
Jim bật cười. "Tôi bắt đầu nghi ngờ mời anh một chai bia nữa thì có an toàn không"
"Cứ thử xem".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu