K
hi Salvatore Navarro đến Cantina Do Mori để nhận một công việc, và tiếng nói của kẻ chào chàng là tiếng Pháp mà không phải là giọng Venice, chàng không ngạc nhiên. Chỉ rất, rất khiếp đảm. Chàng không ngạc nhiên bởi Họ đã báo trước với chàng là điều này có thể sẽ xảy ra. Chàng chỉ có thể nghĩ đến một chuyện là thân thể Corradino Manin, đổ nhào xuống dòng kênh giá lạnh, một lưỡi dao thủy tinh trong lưng và những lớp áo choàng thẫm lại khi thấm nước và lôi ông xuống Địa ngục. Salvatore rời gót ngay lập tức, đến chẳng còn nghe những lời đề nghị của gã người Pháp. Chàng vấp phải một cái bàn trong lúc hấp tấp tránh xa, như thể mỗi phút chàng ở lại bên gã này sẽ lôi kéo chàng làm một kẻ phản bội thêm nữa.
Salvatore tợp không khí chiều hôm rồi phóng dọc Calla dei Mori về phía bờ kênh. Chàng chờ đợi, kinh sợ những bước chân đi theo cho đến khi nhẹ nhõm nghe thấy tiếng rao ảo não quen thuộc, "gondola gondola gondola," và vẫy người chèo thuyền. Chỉ đến khi chàng đã yên vị trên mấy tấm nệm nhung, và chỉ đường cho người chèo thuyền đến dinh Tổng trấn rồi, chàng mới bắt đầu run.
Vẫn còn ngồi trong Do Mori, Duparcmieur nhún vai và thong thả nhấp một hớp rượu. Salvatore đã không thuyết phục được. Mà Duparcmieur thì đã mất Corradino trong một cách ngoạn mục, nhưng một kẻ nào đó sẽ sớm bị vàng bạc của Vua cám dỗ thôi. Hắn liếc nhìn chiếc cốc của mình và tính toán. Phải, hắn còn thời gian đã uống cạn cốc rượu của mình và vẫn đi khỏi đây an toàn trước khi Salvatore tố giác hắn với Hội đồng, và họ đến tìm. Hắn uống cạn. Thật ra, rượu ở đây rất xuất sắc.