Chương 45
ất cả vội vã chạy lên phòng Erin. Myron nhảy ba bước một. Căn nhà rung lên. Anh không quan tâm lắm. Điều đầu tiên xuất hiện trong óc anh khi anh bước vào căn phòng ngủ là nơi này nhắc anh nhớ về căn phòng của Aimee đến nhường nào. Những chiếc đàn guitar, những tấm ảnh dán trên chiếc gương, chiếc máy vi tính để trên bàn. Màu sắc khác, có nhiều gối và thú nhồi bông hơn, nhưng bạn sẽ không nghi ngờ rằng hai căn phòng thuộc về những cô gái học trung học có khá nhiều điểm tương đồng.
Myron tiến về phía chiếc máy vi tính. Erin đi sau anh, Ali theo sát cô bé. Erin ngồi vào máy và chỉ vào một từ:
GuitarlovurCHC.
“CHC là viết tắt của Crazy Hat Care,” Erin nói, “tên ban nhạc bọn cháu sắp thành lập.”
Myron nói, “Hỏi Aimee xem nó đang ở đâu.”
Erin gõ: CẬU ĐANG Ở ĐÂU? và nhấn nút return.
Mười giây trôi qua. Myron để ý đến cái biểu tượng trong lý lịch trích ngang của Aimee. Ban nhạc Green Day. Phông nền của cô là ban New York Rangers. Khi cô gõ trả lời, một đoạn “âm thanh cá nhân” của cô, một bài hát của Usher, phát ra từ mấy chiếc loa:
Tớ không thể nói được. Nhưng tớ ổn. Đừng lo.
Myron nói, “Bảo với nó là bố mẹ nó đang rất lo buồn. Rằng nó nên gọi cho họ.”
Erin gõ: BỐ MẸ CẬU ĐANG RẤT HOANG MANG. CẬU PHẢI GỌI CHO HỌ ĐI.
Tớ biết. Nhưng tớ sẽ về nhà sớm thôi. Lúc đó tớ sẽ giải thích mọi chuyện.
Myron nghĩ cách để tiếp cận chuyện này. “Bảo với nó là chú đang ở đây.”
Erin gõ: MYRON ĐANG Ở ĐÂY.
Một khoảng lặng dài. Con trỏ nhấp nháy.
Tớ cứ nghĩ cậu ở một mình.
XIN LỖI. CHÚ ẤY ĐANG Ở ĐÂY. NGAY BÊN CẠNH TỚ.
Tớ biết tớ đã kéo Myron vào rắc rối. Bảo chú ấy tớ xin lỗi, nhưng tớ ổn.
Myron nghĩ về điều đó. “Erin, thử hỏi nó điều gì đó mà chỉ có nó biết thôi.”
“Như cái gì cơ?”
“Hai đứa các cháu có những câu chuyện riêng tư, phải không? Chia sẻ những bí mật chẳng hạn?”
“Chắc chắn rồi.”
“Chú không bị thuyết phục đấy là Aimee. Thử hỏi nó điều gì đó mà chỉ có cháu và nó biết thôi.”
Erin suy nghĩ một lát. Rồi cô bé gõ: TÊN CỦA CẬU BẠN TRAI TỚ THÍCH LÀ GÌ?
Con trỏ nhấp nháy. Cô ta sẽ không trả lời. Myron khá chắc chắn về chuyện đó. Rồi GuitarlovurCHC gõ:
Cuối cùng cậu ta có rủ cậu đi chơi không?
Myron nói, “Nhấn mạnh vào cái tên ấy.”
“Cháu đã nhấn mạnh rồi,” Erin nói. Cô gõ: TÊN CẬU ẤY LÀ GÌ?
Tớ phải đi đây.
Erin không cần ai nhắc: CẬU KHÔNG PHẢI LÀ AIMEE. AIMEE SẼ BIẾT TÊN CẬU ẤY.
Khoảng lặng dài. Dài nhất từ trước tới giờ. Myron quay lại nhìn Ali. Mắt nàng đang dán lên màn hình. Myron có thể nghe thấy hơi thở của mình trong tai, như thể anh đang áp vỏ sò lên đó vậy. Rồi cuối cùng câu trả lời cũng tới:
Mark Cooper.
Cái tên hiển thị biến mất. GuitarlovurCHC đã thoát ra.
Trong phút chốc, không một ai nhúc nhích. Myron và Ali đưa mắt nhìn Erin. Cô bé cứng đờ người.
“Erin?”
Có gì đó hiện lên trên gương mặt cô. Một chút rung động nhẹ ở khoé môi cô bé. Nó lan rộng ra.
“Ôi lạy Chúa,” Erin nói.
“Cái gì thế?”
“Mark Cooper là thằng quái nào vậy?”
“Đấy có phải Aimee không?”
Erin gật đầu. “Đấy là Aimee. Nhưng...”
Tông giọng của cô bé khiến căn phòng giảm đến mười độ.
“Nhưng sao?” Myron nói.
“Mark Cooper không phải cậu bạn cháu thích.”
Cả Myron và Ali trông đều bối rối.
Ali nói, “Vậy nó là ai?”
Erin nuốt nước bọt. Cô bé quay lại nhìn, hết Myron, rồi đến mẹ cô. “Mark Cooper là một gã đáng sợ đã từng tới trại hè của con. Con đã kể với Aimee về hắn. Hắn đã từng bám theo vài người trong số bọn con với cái nhìn đểu cáng kinh khủng, hai người biết đấy. Mỗi khi hắn đi qua, bọn con đều cười rộ lên và thì thào với nhau...” Giọng nói của cô bé tắt lặng, rồi trở lại, nhưng giờ nhỏ hơn. “Bọn con thì thào, ‘Rắc rối đấy.’ ”
Giờ tất cả bọn họ cùng theo dõi cái màn hình, cùng hy vọng rằng cái tên hiển thị sẽ lại hiện ra lần nữa. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Aimee không xuất hiện trở lại. Cô bé đã chuyển xong thông điệp của mình. Và giờ đây, thêm một lần nữa, cô lại biến mất.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại