Chương 45: Trốn Khỏi Phủ Cung Thân Vương
HƯƠNG 45 TRỐN KHỎI PHỦ CUNG THÂN VƯƠNG
- Vì muội đã có người trong lòng
- Người trong lòng? Là ai? - Mộ Dung Cung tức giận,giọng nói lạnh lẽo khiến nàng run sợ
- Huynh không cần biết,việc này không liên quan đến huynh - Nàng bướng bỉnh,thà chết cũng không khai
- Sao lại không liên quan,muội là vương phi của ta
- Ta không phải vương phi của huynh - Nàng ngắt ngang,lên tiếng cãi lại
- Chẳng lẽ.............- Mộ Dung Cung hồ nghi nhìn nàng - Muội..........muội đã nhớ lại rồi ư?
- Nhớ gì? - Nàng hỏi lại
- Quá khứ của muội
- Hả? - Đúng rồi,bây giờ nàng đang mất trí nhớ,làm gì tự nhiên lại xuất hiện một người trong lòng trong khi suốt ngày ở phủ cung thân vương,chẳng lẽ người trong lòng mình lại là Dã Điệp chắc - Đúng vậy,muội đã nhớ rồi
- Vậy muội là ai?
- Muội,muội là..........là...........- Nàng ấp úng,là gì bây giờ- Là..........đúng rồi,muội là Thượng Quan Nhược Linh,là muội muội kết nghĩa của Hiên Viên Tuyết - thái tử Bạch Hổ quốc - Nàng bổ sung - Muội còn là thê tử của Lãnh Diệt Thiên
- Lãnh Diệt Thiên? Thiên hạ đệ nhất sát thủ? - Mộ Dung Cung có vẻ không tin
- Sao? Huynh sợ rồi sao? - Nàng tự mãn,không ngờ Lãnh Diệt Thiên này lại có danh tiếng vang xa như vậy
- Sợ? - Mộ Dung Cung bật cười - Ta không sợ,dù thế nào thì nhất định muội cũng là vương phi của ta
- Huynh..........huynh thật cố chấp,muội đã là thê tử của người ta
- Ta không tin.Muội hãy đưa ra bằng chứng
- Bằng chứng? Được,muội sẽ đi tìm Lãnh Diệt Thiên
Nói xong nàng dứt khoát chạy ra ngoài Vật Li cung,gọi xe ngựa ra hoàng cung,bỏ mặc tiếng gọi của Mộ Dung Cung đằng sau
- Thân phận nàng ta rất thần bí - Mộ Dung Ngôn lên tiếng,nhìn vị hoàng đệ đang thất tình của mình,muốn ngăn cản lại ý định điên rồ của hoàng đệ
- Nhưng đệ thích - Mộ Dung Cung thốt lên ba từ,nhìn bóng dáng quật cường bỏ chạy của nàng,bật cười vô cùng vui vẻ - Có thử thách,đệ thích
- Haizza! Kệ đệ,nhưng phải biết chừng mực - Mộ Dung Cung cảnh cáo
- Đệ biết,đệ về luôn đây
- Còn yến tiệc - Mộ Dung Ngôn gọi với theo
- Huynh đi mà lo
- Đệ đúng là.......thôi đi đi - Mộ Dung Ngôn bất đắc dĩ,phất phất tay cho Mộ Dung Cung đi
Chạy ra được khỏi hoàng cung,nàng hối hận thật rồi,giờ biết đi đâu mà tìm Lãnh Diệt Thiên cơ chứ,nghĩ đi nghĩ lại,nàng quyết định trước hết cứ về phủ cung thân vương lấy chút đồ trang sức và mấy bộ y phục đã,không có tiền không làm được gì đâu,cổ đại hay hiện đại đều vậy
Vừa vào đến phòng mình,nàng luống cuống thu dọn đồ đạc,lục tìm một số trang sức nhẹ nhàng,có thể bán được,có kí hiệu hoàng cung Chu Tước quốc,thấy Tiểu Điệp vẫn ngu ngơ đứng bên cạnh,nàng thúc giục:
- Tiểu Điệp,muội thu dọn một vài bộ xiêm y cho tỉ,mau lên không Mộ Dung Cung trở về bây giờ
- Tỉ tỉ,có việc gì vậy? Sao tỉ lại thu dọn đồ?
- Ôi,ta không giải thích được,muội cứ gọi mấy bộ y phục cho ta đi
- Hả? Tỉ đợi chút - Thấy nàng gấp gáp như vậy,Tiểu Điệp cũng gấp theo,nhanh chóng làm theo lời nàng nói
- Muội nhớ chọn mấy bộ y phục nhẹ nhàng thôi cho tỉ - Nàng nhắc nhở
- Muội biết mà
Xong xuôi,nàng vui vẻ nhìn hai túi đồ trước mặt,một túi đựng ngân phiếu và trang sức,một túi đầy xiêm y,vừa nhẹ lại gọn,đúng là tiện lợi.Quay sang nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tiểu Điệp,lên tiếng hỏi:
- Muội có muốn rời đi phủ cung thân vương cùng ta không?
- Tỉ...........tỉ thật muốn bỏ đi sao? - Tiểu Điệp hoảng sợ
- Ừm,Mộ Dung Cung khốn khiếp,chết tiệt,hắn ta dám ép buộc ta làm vương phi của hắn - Nàng tức tối kể tội Mộ Dung Dung Cung
- Vương gia,vương gia thật sự làm thế? - Tiểu Điệp vui vẻ - Sao tỉ không đồng ý?
- Đồng ý? Sao ta phải đồng ý? Ta không thích hắn
- Tỉ tỉ à,vương gia là cực phẩm đó - Tiểu Điệp khuyên nhủ
- Cực phẩm? Nếu là cực phẩm ta nhường muội đó
- Muội không dám đâu.Muội tự biết thân phận mình
- Thế rốt cuộc muội có muốn đi với ta không? - Nàng sốt ruột,Mộ Dung Cung sắp về rồi,không nhanh lên còn lâu mới trốn được
- Tỉ tỉ,muội không muốn,từ nhỏ muội đã ở đây rồi,với lại Tiểu Tam...........- Tiểu Điệp ấp úng,đỏ mặt không nói lên lời
- Tiểu Tam? Có phải tên thị vệ lần trước đến gặp muội không?
- Tỉ biết sao? - Tiểu Điệp mặt càng đỏ hơn - Huynh ấy nói muốn lấy muội làm thê tử - Tiểu Điệp vui sướng,nở nụ cười hạnh phúc
- Vậy là muội ở đây sao? - Nàng buồn buồn
- Tỉ tỉ,sao phải đi cơ chứ? Vương gia rất thích tỉ mà
- Vấn đề chính là đấy,tỉ không hề thích vương gia của muội,tỉ chỉ xem Mộ Dung Cung như huynh muội thôi
- Vậy..............nếu tỉ muốn đi,muội sẽ giúp tỉ - Tiểu Điệp quyết tâm,cô không muốn ép vị tỉ tỉ này của mình chút nào
- Tiểu Điệp à,muội thật là tốt với tỉ - Nàng xúc động,ôm lấy Tiểu Điệp không buông
- Tỉ tỉ,tỉ phải nhớ là có một vị muội muội ở phủ cung thân vương đấy - Tiểu Điệp bật khóc nức nở
- Ta chúc phúc uội và Tiểu Tam,nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại - Nàng cũng bật khóc,mong rằng Tiểu Điệp sẽ hạnh phúc
Nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Điệp,nàng giả làm nha hoàn đi mua đồ với một số nhà hoàn khác trong phủ,thoát khỏi phủ cung thân vương,nàng thuê một phòng trọ bình dân tại một khách điếm,kiếm tạm một bộ y phục nam nhân mặc vào tránh người khác nhận ra,mong thoát được móng vuốt của tên vương gia Mộ Dung Cung kia
Việc cần làm bây giờ là nàng nhất định phải tìm ra tung tích của Lãnh Diệt Thiên,nàng cũng không biết vì sao nhưng hoàn cảnh này người mà nàng nghĩ đến chỉ có Lãnh Diệt Thiên,nàng tự an ủi mình chỉ vì hắn ta là người duy nhất có thể giúp mình bây giờ,chỉ có thế thôi.Nhưng quả thật,giang hồ rộng lớn thế này,nàng biết đi đâu mà tìm kiếm tung tích của Lãnh Diệt Thiên,đã mấy đợt nàng muốn quay lại nghề cũ ( nghề cũ ở đây là làm nữ tử thanh lâu,để dễ dàng tìm kiếm tung tích của Lãnh Diệt Thiên ) nhưng lại sợ bị Mộ Dung Cung phát hiện,không dám làm liều.Nàng thật sự rất đau đầu,phiền não vì vấn đề cấp bách này,tạm thời nàng cứ ở tạm khách điếm này vài ngày,suy nghĩ biện pháp giải quyết cái đã
Haizza! Nàng thật sự không biết làm người giang hồ lại khó khăn đến thế đấy! Nàng đây lại còn bị lưu lạc giang hồ nữa chứ.Ôi! Số phận của nàng thật sự rất bất hạnh
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương