Chương 20
hap 15
Cả không gian bao trùm lấy mọi thứ,chỉ có tiếng thở dài của hắn,hơi thở yếu dần của nó,yếu dần như không còn chút sức lực,nếu biết vào đây ngồi chờ đợi thế này thì nó đã về nhà cho bà quản gia gọi bác sĩ băng vết thương lại còn nhanh hơn là ngồi chờ đợi như thế này. Định đứng dậy thì từ cửa có tiếng của vài người bước vào.
- Thiếu gia thuốc đây,xin lỗi vì tôi và Dương đi mua chút thuốc nên về.... - Bảo chưa nói hết câu thì thấy thuốc vươn khắp sàn cứ nghĩ là thiếu gia vứt chứ thì cậu đã ngạc nhiên khi thấy nó ngồi gần giường hắn với gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống,hình như tay còn dính máu nữa. Riêng dương thì vẫn nhìn đóng thuốc vừa mới xếp gọn lại do lúc sáng thiếu gia vứt mà giờ lại như cũ. Thấy thằng bạn không phản ứng gì,Bảo liến thục cùi chõ vào bụng dương khiến cậu ngậm nguyên cục tức không biết trút vào đâu vì thiếu gia đang ở đây nên không được làm ồn,nhưng miệng vẫn không ngừng mắng Bảo
- Thằng kia,không biết đau à mà mày làm gì vậy.
Bảo không nói gì chỉ đưa tay chỉ về phía nó đang ngồi,lúc này cậu mới để ý là có người lạ,nhanh chống lấy lại vẻ nghiêm chỉnh,Dương đi đến chổ nó nhẹ giọng hỏi
- sao thế,bị thương ở đâu à. Nó Không nói gì chỉ ngước lên nhìn Dương,gương mặt hồng hào nay lại trắng bệt đến tội, đôi mắt xàm tro sâu như một cái giếng không đáy cứ thu hút anh nhìn của người khác,khiến cho người ta luôn chú tâm vào đôi mắt đó. Hồi lâu nó lên tiếng sao khi xem xét Dương
- ở đầu.- miệng vừa dứt lời thì tay nó vén tóc lên sau mái tóc ấy là một miếng gạt được dán rất tĩ mĩ,màu trắng của gạt nay chuyển sang màu đỏ thẩm của máu.
Bắt tay vào công việc,đưa mắt nhìn hắn ta rồi lại tháo băng trên trán nó ra,vết thương tuy không sâu nhưng lại rách miệng, máu đã không còn chảy nữa nhưng vẫn thấm ướt lớp gạt mà nó vừa đặt lên trán trong lúc chờ đợi. Dương nhìn vết thương nó rồi lên tiếng
- Em bị thương sao,vết thương cũ chưa lành. Giờ thêm vết thương này nữa,em vừa đi đánh lộn về à
Nghe đến đây đột nhiên hắn mở mắt nhìn nó, máu tuy đã cầm nhưng vẫn chảy.Nó im lâng hồi lâu rồi lại lên tiếng
- Bị ăn ly vào đầu thôi.- vẫn thái độ bình thản đáp chuyện với thầy y tế,nó đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ,nơi những ánh nắng vẫn tranh đua nhau rọi vào cửa sổ. Băng vết thương xong nó định đi nhưng hơi choáng nên đành ở lại.Mọi người điều đi ra ngoài hết chỉ còn nó và hắn
- xin lỗi - tiếng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía giường.
Nàng Công Chúa Băng Giá Nàng Công Chúa Băng Giá - Người vô danh